Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 233
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:50
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Trạch tưởng chừng bản nhầm: “Cái gì? Muội lặp lời xem!”
“Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa của Bình Tây Vương phủ, chính là đôi song sinh năm sinh hạ.” Đôi mắt Vân Sơ bừng sáng lập tức tối sầm: “Muội cùng đại ca thương thảo, xem cách nào để đón hai hài tử trở về bên cạnh ?”
Nàng lão luyện trong việc đối phó Tạ gia, nhưng khi đối mặt với Bình Tây Vương phủ, tay chân nàng trở nên luống cuống, căn bản nên bước tiếp theo .
Nàng sợ rằng ngay từ lúc bắt đầu hành động sai lầm, khiến hai đứa nhỏ chịu tổn thương.
Nàng sợ rằng nếu hành động tới nơi tới chốn, sẽ thể giành hai đứa nhỏ.
Tình thế nan giải, tiến thoái lưỡng nan.
Trong muôn vàn khó khăn, nàng chỉ thể tìm đến đại ca để hỏi ý kiến.
Vân Trạch an tọa xuống: “Sơ nhi, vì hài tử của trở thành hài tử của Bình Tây Vương? Rốt cuộc xảy chuyện gì, điều tra rõ ràng , cần đích sáng tỏ ?”
Vân Sơ nhấp một ngụm , đơn giản thuật chuyện xảy trong đêm tân hôn năm năm về .
“Hoang đường!”
Một luôn ôn tồn lễ độ như Vân Trạch phẫn nộ đến mức đập mạnh xuống bàn, khiến nước bàn đều đổ văng.
“Thảo nào tận diệt Tuyên Võ Hầu phủ! Thì , thì tên súc sinh dám chuyện tày trời như !” Ngực phập phồng kịch liệt: “Tạ Cảnh Ngọc thật quá to gan, dám tính kế Vân gia! Sao phép bệnh c.h.ế.t cơ chứ? Hắn đáng lẽ sống, sống bằng c.h.ế.t, đáng lẽ để đích đoạt lấy sinh mạng !”
Vân Sơ rũ mắt xuống, trầm lặng.
Nàng dám thổ lộ với đại ca rằng chính tay nàng hạ sát Tạ Cảnh Ngọc.
Nàng sợ đại ca đau lòng khi bàn tay nàng nhuốm m.á.u tươi...
“Bình Tây Vương! Hắn, ! Ta vẫn luôn lầm tưởng là bậc chính nhân quân tử, ngờ là kẻ đê tiện vô sỉ đến mức !” Cơn thịnh nộ của Vân Trạch bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Hắn và Bình Tây Vương Sở Dực trạc tuổi , một là hoàng tử tôn quý, một là nhi tử của đại tướng quân. Khi còn nhỏ, hai thường xuyên gặp mặt trong các buổi yến hội. Dù thể coi là tri kỷ, nhưng quan hệ cũng thiết hơn hẳn so với thường.
Hắn vô cùng thưởng thức Bình Tây Vương, coi là một trang tuấn kiệt, một nam nhi đầy nhiệt huyết. Người trong quân đều tán tụng Bình Tây Vương nghĩa bạc vân thiên, là một chiến hữu đáng tin cậy, cũng là một lãnh đạo tài ba.
Hắn tuyệt nhiên ngờ Sơ nhi Bình Tây Vương hủy hoại danh tiết, còn cướp đoạt mất một đôi nhi nữ.
“Chắc chắn tên khốn âm mưu từ .” Vân Trạch trầm giọng khẳng định: “Hắn Vân gia sẽ nhúng tay cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị, nên từ năm năm bày mưu tính kế chuyện . Mục đích là dùng huyết mạch Vân gia để uy h.i.ế.p chúng , buộc Vân gia giúp đoạt lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn! Hắn quả thực tâm cơ thâm trầm, mưu tính lớn lao như ! Dám tính kế Vân gia, dù là hoàng tử Vương gia thì đều đáng tru di!”
“Đại ca, hãy bình tĩnh.” Vân Sơ từ tốn : “Việc cấp bách nhất bây giờ là để đón hai hài tử trở về bên , với điều kiện tiên quyết là gây tổn hại đến chúng?”
Vân Trạch đè nén cơn giận xuống: “Bình Tây Vương đang thỉnh phong Thế tử cho Du ca nhi, tuyệt đối sẽ dễ dàng giao hai đứa nhỏ . Trừ phi còn sống bao lâu nữa, yên tâm để khác nuôi dưỡng hài tử, lúc đó mới thể cam tâm đem hài tử trao trả về Vân gia...”
Vân Sơ đột ngột dừng bước, định cất lời thì chợt thấy tiếng của Đại tẩu: “Theo , suy nghĩ của hai phần thiển cận .”
Liễu Thiên Thiên ôm bụng bầu nặng nề, chậm rãi bước đình.
Nàng vốn tới để mời đôi dùng bữa tối, nào ngờ khi đến gần vô tình câu chuyện chấn động đến .
Sau khi vượt qua cơn kinh sợ ban đầu, nàng trấn định tâm thần suy xét, cuối cùng tới một kết luận đối lập với Vân gia.
Nàng mở miệng: “Hai từng nghĩ đến , thật Bình Tây Vương cũng chẳng mấy vui vẻ gì với đêm động phòng năm năm về ?”
Vân Trạch Liễu Thiên Thiên , bật nhịn , cất lời: “Thiên Thiên, nàng quá ngây thơ . Dẫu cho đêm Bình Tây Vương mơ màng hồ đồ chuyện thất đức, nhưng đó vẫn nguyện ý nuôi dưỡng hai đứa nhỏ, giờ tùy ý để hài tử chung đụng cùng Sơ nhi. Tình cảm mẫu tử càng sâu đậm, càng lợi cho ... Hắn thừa những chuyện ác đang , từng bước ép Vân gia quy phục.”
“Ta cảm thấy Bình Tây Vương hạng như thế.” Liễu Thiên Thiên tựa tay đỡ bụng xuống: “Lần Sơ nhi thương trở về, Bình Tây Vương từng đích tới thăm mấy bận, thật tâm tình ý với Sơ nhi.”
“Sơ nhi là tuyệt sắc giai nhân nhất kinh thành, nam nhân nào động lòng chứ? Ngay cả tên súc sinh Tạ Cảnh Ngọc , trong lòng cũng dành một góc nhỏ cho Sơ nhi mà thôi.” Vân Trạch đỡ bả vai thê tử, giọng điệu hạ thấp: “Nàng đang mang thai, mẫu tính dâng trào nên việc đều hướng theo lẽ , trách nàng.”
Liễu Thiên Thiên nhíu mày: “Thật sự là ?”
“Thật ,” nàng chần chừ một lát cất lời: “Nếu đón hài tử về mà gây tổn thương cho chúng, một biện pháp đơn giản.”
Vân Sơ lập tức thúc giục: “Đại tẩu, xin mau rõ.”
“Đó là...” Nàng khẽ thở dài: “Hiện tại là quả phụ, dẫu cho quả phụ tái giá là chuyện khác thường nhưng triều cũng cấm đoán. Nếu gả sang bên đó, trở thành Bình Tây Vương phi, khúc mắc tự nhiên sẽ giải quyết thỏa đáng.”
Vân Sơ vô cùng kinh ngạc, nàng quả thực từng suy xét đến chuyện ...
Vân Trạch lập tức bác bỏ: “Nếu Vân gia gả nữ nhi vương phủ, chẳng chính thức tuyên bố Vân gia quy phụ Bình Tây Vương ? Chẳng điều đúng như ý đồ của ? Hắn hãm hại Sơ nhi t.h.ả.m thiết đến mức , Vân gia há giúp leo lên ngôi vị ư? Chuyện đối với Vân gia và Sơ nhi mà , chính là nỗi nhục nhã tày trời.”
Liễu Thiên Thiên đành giữ im lặng.
Những chuyện liên quan tới Vân Sơ, nàng còn thể đưa lời bàn bạc, nhưng một khi đề cập tới chuyện đoạt đích triều chính, một nữ nhân như nàng đành im lặng tiếng.
Nàng bèn chuyển đề tài: “Hãy dùng bữa .”
Mọi cùng di chuyển tới chính sảnh dùng bữa.
Lâm thị sớm chờ sẵn ở đó, bà Vân Sơ cất lời: “Sơ nhi, là con dọn hẳn về nhà ở .”
Vân Sơ mỉm đáp: “Con mua một viện tử ở ngõ Ngọc Lâm phía phủ Vân gia. Sau khi con rời khỏi Tạ gia sẽ tới đó an cư, ngày ngày về nhà ăn chực, chỉ mong nương đừng chê con phiền là .”
“Con nha, bạc tài nhiều đến nỗi chi tiêu .” Lâm thị đồng tình: “Từ khi con xuất giá, sân viện của con vẫn luôn giữ gìn sạch sẽ. Lãng phí bạc đó để gì?”
Vân Sơ tranh luận thêm về chuyện , chỉ thanh thản dùng bữa.
Cả nhà dùng bữa xong thì hạ nhân tới bẩm báo: “Bình Tây Vương giá lâm, tới viện của Lão tướng quân.”
Vân Trạch lập tức trầm mặc: “Hắn tìm Tổ phụ chuyện gì?”
Hắn dậy, lập tức tiến về viện của Vân lão tướng quân.
“Đại ca con ?” Lâm thị hoảng hốt: “Sao y như đang giao chiến với Bình Tây Vương thế ? Ta xem thử.”
Vân Sơ cũng lo lắng Đại ca nóng nảy sẽ vô tình khiến chuyện bại lộ.
Nàng vội vàng dậy, theo chân Lâm thị.
Vẫn bước sân viện của Lão tướng quân, Vân Sơ thấy tiếng sảng khoái vang vọng.
“Bình Tây Vương, tiểu tử ngươi quả thực tầm thường!” Vân lão tướng quân vỗ vai Sở Dực, giọng đầy tán thưởng: “Hãn phỉ hung hăng nhất Giang Nam chiếm cứ Đông Sơn hơn hai mươi năm, ngờ ngươi thu phục chỉ trong một chiêu, hơn nữa còn tổn thất một binh một . Diệu, thật sự là một kế sách cao minh .”
“Ta là vãn bối, Lão tướng quân cứ gọi tên của là .” Sở Dực vô cùng khiêm tốn đáp lời: “Ta tới đây là thỉnh giáo kinh nghiệm chiến đấu của Lão tướng quân trong khu rừng phong hơn ba mươi năm . Nghe lúc Lão tướng quân dùng hai ngàn binh mã đ.á.n.h lui ba vạn kỵ binh địch, đoạt thành trì thất thủ. Không Lão tướng quân vận dụng diệu kế nào?”
234
Vừa nhắc đến chuyện chiến trường, Vân lão tướng quân lập tức thao thao bất tuyệt, vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm cầm binh đ.á.n.h giặc của .
Sở Dực nghiêm túc lắng , thỉnh thoảng đưa vài lời tán thưởng, dỗ dành Lão tướng quân vui vẻ ngớt.
Hôm , Trung Thư Lệnh đại nhân từng với rằng, nhờ Nhạc phụ đại nhân coi trọng nên mới gả nữ nhi cho.
Hắn cũng thể noi theo phương thức .
Tuy và Vân Sơ còn tiến thêm bước nào, nhưng việc giành thiện cảm của Vân gia , tuyệt đối hề thiệt thòi.
Hai đang trò chuyện thì ba con Vân gia đến.
Đôi mắt vốn ôn hòa của Vân Trạch lúc đang đè nén cơn lửa giận, lạnh lùng thẳng Sở Dực.
Sở Dực cảm nhận bầu khí khác thường, phần kinh ngạc mắt Vân Trạch: “Vân đại nhân, đây là?”
Vân Trạch rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc: “Tổ phụ thể khỏe, lo lắng tình huống của Người sẽ vô tình mạo phạm đến Vương gia.”
Vân lão tướng quân ngáp dài một tiếng: "Quả thật là chút mệt mỏi. Ta nghỉ , các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện."
Sở Dực bước ngoài, hướng về Lâm thị : "Vân phu nhân, mấy hôm , ngẫu nhiên một lọ Ngọc Cơ Cao, là d.ư.ợ.c phẩm đặc chế dành riêng cho phụ nhân bốn mươi tuổi. Ta đặc biệt mang tới tặng cho phu nhân."
Tùy tùng lưng liền đưa một lọ sứ trắng, trao cho Lâm thị.
Là phận nữ nhân, ai mà yêu thích dung nhan. Mặc kệ vật phẩm công hiệu , thấy Bình Tây Vương cố ý mang tới, bà liền vui vẻ đón nhận.
Vân Trạch khẩy.
Chỉ vài món vật mà mong nịnh hót Vân gia, mong xóa sạch vết thương lòng của Sơ nhi ? Hắn nghĩ dựa đây là thể khiến Vân gia cam tâm tình nguyện giúp tranh đoạt đế vị? Quả là vọng tưởng hão huyền.
"Vân đại nhân." Sở Dực Vân Trạch cất lời: "Nghe Vân thiếu phu nhân đang hỷ, thỉnh Lý thái y ban cho một phương t.h.u.ố.c giúp sản phụ sinh nở thuận lợi, tròn con vuông. Trước kỳ sinh một tháng, cứ cách ba ngày dùng một là ."
Hắn lấy một đơn thuốc, đặt tay Vân Trạch.
Nụ lạnh giá gương mặt Vân Trạch thoáng chốc tan biến.
Đây là bí phương của cung đình, chỉ trong hoàng thất mới nắm giữ.
Vân gia tuy quyền cao chức trọng, nếu hạ thỉnh cầu Hoàng thượng, Thánh thượng ắt sẽ ban ân, nhưng xem như trả cái giá tương xứng mới . Nay Bình Tây Vương chủ động đưa bí phương tới tận tay, căn bản thể nào chối từ.
Lâm thị hân hoan nhận lấy: "Đa tạ Vương gia. Nếu Vương gia điều gì cần Vân gia tương trợ, xin cứ thẳng thắn ."
Sở Dực bình thản đáp: "Ta và Vân đại nhân vốn dĩ tâm đầu ý hợp. Chỉ là chút chuyện nhỏ , phu nhân cần đa tạ."
Vân Trạch rũ môi . Họ nhiều lắm chỉ xem là quen sơ giao, gọi là bằng hữu cũng phần miễn cưỡng, mà giao tình sâu đậm từ bao giờ? Hắn quả thực bội phục Sở Dực thể mặt dày thốt bốn chữ "tâm đầu ý hợp" .
Lúc Sở Dực mới dám liếc Vân Sơ, nhưng cũng chỉ là thoáng qua thôi: "Ta thăm hỏi lão tướng quân xong, dám quấy rầy thêm nữa, xin cáo từ."
Chờ đến tối, Vân Sơ sẽ đón hai hài tử tới dùng cơm. Đến lúc đó, ắt sẽ thêm vô vàn cơ hội trò chuyện.
Chờ khuất bóng, Lâm thị mới giật : "Bình Tây Vương mang tới đủ thứ vội vã rời như thế, cứ thấy chỗ nào đó ?"
Vân Trạch im lặng đáp.
Sơ nhi quyết tâm rời khỏi Tạ gia, tuyệt đối sẽ để rơi một ổ sói khác. Hắn nhất định tìm cách khiến hai ngoại sanh sớm về bên cạnh Sơ nhi...
Vân Sơ nán Vân gia một hồi lâu, đó mới dậy lên đường tới phủ Bình Tây Vương.
Xe ngựa của nàng dừng cửa Vương phủ, thấy ba cha con Sở Dực bước nơi cổng lớn. Hai hài tử vẫn như hôm qua, một đứa một đứa , reo mừng nhào về phía nàng.
Vân Sơ ôm chặt lấy bọn nhỏ, đoạn nhướng mày thẳng nam nhân mặt: "Hôm nay, vị đầu bếp của Vương phủ khỏi bệnh ?"
Trình Tự: “...”
Đầu bếp vẫn khỏe mạnh. E rằng so với trâu còn cường tráng hơn gấp bội.
Sở Dực mặt hề biến sắc, đáp lời: "E rằng trong một tháng tới, sẽ phiền Vân tiểu thư chiếu cố."
Vân Sơ hỏi trưa nay dùng bữa ở ? Nàng cũng hỏi lẽ nào cả Vương phủ chỉ mỗi một đầu bếp, đầu bếp đổ bệnh thì cả phủ uống gió Tây Bắc mà sống ? cuối cùng, nàng vẫn kìm , cất lời.
Nàng nắm tay dẫn hai hài tử lên xe ngựa. Sở Dực cưỡi tuấn mã bên cạnh, cuối cùng cũng tới ngõ Ngọc Lâm.
Vừa bước xuống xe, Sở Hoằng Du kéo tìm thỏ, tìm mèo mà ngắm nghía. nó bước nửa chừng, lập tức cảm nhận ánh mắt lạnh lùng của phụ đang quở trách.
Nó chợt nhớ những lời phụ với nó xe ngựa hôm qua. Nếu nó còn quá nhỏ, còn đợi ít nhất mười mấy năm nữa mới thể thành , thì nó tuyệt sẽ giúp phụ vương rước nương về nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-233.html.]
Ai nha, trách nó chỉ là một hài tử bé bỏng mà thôi.
"Vân di, con thấy đói bụng quá." Tiểu gia hỏa xoa xoa cái bụng nhỏ: "Hôm nay món cá nào ?"
Vân Sơ khẽ khàng điểm lên mũi nhỏ của nó: "Hôm qua con ăn cá, liền cho câu cá tươi về chưng. Đợi lát nữa, sẽ sai lọc xương cho con."
"Việc lọc xương vất vả, cứ giao cho phụ vương là thỏa." Tiểu gia hỏa lập tức tiếp lời: "Phụ vương, lát nữa ngài cùng bọn con dùng cơm, xin ngài phụ trách lọc xương cá cho con và Trường Sinh chăng?"
Sở Dực trưng vẻ mặt lời, gật đầu: "Được."
lúc , Thính Tuyết tới báo chuẩn xong bữa tối. Bốn xếp thành một hàng tới phòng khách, các hạ nhân lục tục bưng thức ăn lên.
Trường Sinh kéo Vân Sơ xuống, vùi mặt n.g.ự.c nàng.
Sở Hoằng Du Sở Dực : "Phụ vương, ngài còn đấy gì, mau xuống . Ngài chớ lời giữ lời, lọc xương cá cho con và Trường Sinh ?"
Sở Dực cất lời: "Ta xin Vân tiểu thư cho mang thêm một chiếc bàn tới đây."
Vân Sơ quan sát, phòng khách cũng rộng, đủ kê một chiếc bàn, quả thực thể kê thêm nữa.
Nàng nhướng mắt: "Nếu Vương gia chê, cứ dùng bữa chung ."
Lời quả thực gãi đúng chỗ ngứa của Sở Dực. Nếu nơi đây ngoài, ắt kiêng dè thanh danh cho Vân Sơ. phòng khách lúc đều là tín của nàng, còn bên ngoài là tùy tùng của , tất cả đều là trung tâm, dĩ nhiên sẽ để những lời đồn thổi thích hợp truyền ngoài.
Sở Dực liền chọn vị trí xa Vân Sơ nhất. Hắn cúi gằm đầu, nghiêm túc gỡ xương cá.
Tuy cất lời nửa câu, nhưng Vân Sơ vẫn cảm thấy mất tự nhiên. Hơi thở của nam nhân quá đỗi mạnh mẽ, nàng thể lờ sự hiện hữu của .
Nàng cố gắng dời sự chú ý sang hai hài tử: "Trường Sinh, kén chọn, bí đỏ ngon, ăn nhiều một chút thể mới khỏe mạnh."
Tiểu cô nương nhăn mặt bĩu môi, vẫn chịu dùng. Những chuyện khác như đút cơm, nuông chiều, Vân Sơ thể quá để tâm, nhưng với việc kén ăn, nàng vẫn kiên trì giữ vững quan điểm của .
Đứa bé thật sự quá đỗi gầy yếu, rõ ràng hơn bốn tuổi nhưng chẳng khác nào hài tử mới lên ba.
Ở Vương phủ tuy thịt cá đầy mâm, nhưng nó ăn bao nhiêu bỏ dở, nên Trường Sinh mới tỳ vị hư nhược như , cần tĩnh dưỡng thật mới mong hồi phục...
“Ngoan nào Trường Sinh, con ăn hết phần canh bí đỏ , sẽ thưởng cho con một món lễ vật nhỏ.”
Sở Trường Sinh vẫn chịu ăn.
Bé con ghét bí đỏ nhất, cần lễ vật .
“Vân Di, con ăn, để con ăn!” Sở Hoằng Du đoạt lấy chén canh: “Trường Sinh, lát nữa ca ca ăn xong, đừng lóc đòi lễ vật của đấy.”
Vân Sơ mỉm : “Đây là tượng đất tự tay nắn, Trường Sinh, con thật sự nhận ?”
Nàng nhận từ tay Thính Tuyết một bức tượng đất nặn, là hình một tiểu cô nương mặc xiêm y hồng nhạt, trông vô cùng đáng yêu.
Trường Sinh chỉ thoáng qua yêu thích thôi.
Bé con nhanh chóng đoạt lấy canh bí đỏ tay Sở Hoằng Du: “Con, con ăn...”
“Không cho .” Sở Hoằng Du cố ý trêu : “Tượng đất là của .”
Nói xong bộ ăn ngay.
Tiểu cô nương lập tức nóng ruột, vội vã tiến lên đoạt lấy.
Sở Hoằng Du vờ như giành mất, chịu thua đẩy bát canh bí đỏ đến mặt .
Tiểu cô nương sợ hãi ca ca cướp , cần Vân Sơ đút, tự tay dùng thìa múc canh đưa miệng. Chỉ một lát ăn xong, lập tức vươn tay đòi lễ vật từ Vân Sơ.
Vân Sơ đưa tượng đất cho bé con.
Sở Dực thấy nữ nhi tươi , đôi mắt bé sáng lấp lánh tựa đêm.
Đây là đầu tiên thấy Trường Sinh tràn đầy sức sống đến thế.
Trường Sinh cơ chứ? Lúc mới lọt lòng thể b.ú sữa, uống sữa thì cứ ngơ ngẩn suốt ngày.
Khi Du ca nhi gọi tên , Trường Sinh vẫn chịu mở miệng. Trước khi gặp Vân Sơ, còn giọng của nữ nhi dễ đến thế.
Hắn chợt nhận Trường Sinh trông vô cùng tương tự Vân Sơ.
Chờ ...
Hắn nhớ , khi Trình Tự tra xét việc Tạ gia bẩm báo rằng, Vân Sơ cũng từng sinh một đôi long phượng thai, chỉ tiếc là c.h.ế.t yểu.
Đôi song sinh Tạ gia xử lý qua loa, Vân gia chôn cất một nữa, việc từng gây chấn động nhỏ.
Hài tử của Vân Sơ sinh đêm tuyết bốn năm ...
Du ca nhi và Trường Sinh cũng xuất hiện đường trong chính đêm tuyết ...
Lẽ nào?
Khi ý niệm xuất hiện trong đầu Sở Dực, cảm thấy chính quả thực phát điên.
Chỉ vì mong Vân Sơ danh chính ngôn thuận gả cho mà nảy sinh một ý nghĩ hoang đường đến .
Phạm Khắc Hiếu
Loại chuyện tưởng căn bản là thể xảy . Hắn lắc đầu, cố xua tan ý niệm điên rồ .
Bữa tối mau chóng kết thúc. Khoảnh khắc vui vẻ nhất trong ngày cũng chấm dứt, Vân Sơ hai đứa bé xe ngựa rời khỏi ngõ Ngọc Lâm.
Vân Sơ dặn dò đầu bếp về thực đơn ngày mai mới dậy cửa, lên xe ngựa trở về Tạ gia.
Viện tử gần Vân gia và phủ Bình Tây Vương, nhưng cách Tạ gia khá xa, cần qua con phố náo nhiệt nhất kinh thành.
Thính Tuyết bỗng nhiên lên tiếng: “Phu nhân, nô tỳ thấy Đại thiếu gia kìa.”
Vân Sơ vén rèm xe, thấy giữa những sạp hàng dọn dẹp thưa thớt, Tạ Thế An đang giữa đường, một đám vây .
Nàng nhận một vài kẻ trong đó: là Thế tử phủ Bá Viễn hầu, là cháu trai của Đại Học Sĩ... Tóm , tất cả đều là đám ăn chơi trác táng của Quốc Tử Giám.
“Chà, đây Tạ Đại thiếu gia đây ư?”
“Tạ Đại thiếu gia đây là hậu nhân của tội thần, phạm tội khi quân, còn thí mẫu, mà vẫn thể rời khỏi đại lao. Chậc, quả thật cũng chút bản lĩnh.”
“Ha ha ha, Tạ Đại thiếu gia nay thành độc nhãn long . Mau qua đây, để xem con mắt còn dùng nữa chăng!”
Bọn công tử ăn chơi vươn tay lột miếng vải che mắt , để lộ hốc mắt đen ngòm. Thấy Tạ Thế An chật vật nhường , đám vô cùng hả hê.
Tạ Thế An cúi thấp đầu, bàn tay năm ngón gắt gao nắm chặt.
Cho dù rơi tình cảnh như hiện nay, cũng chẳng cách nào chống đám mắt .
Hiện giờ chẳng khác nào con chuột chạy qua đường, những kẻ chỉ cần dùng một ngón tay cũng thể đè c.h.ế.t . Hắn chỉ thể câm lặng chịu đựng, còn bất kỳ lựa chọn nào khác.
Tuy thể phản kháng, nhưng sẽ khắc ghi tất cả những kẻ trong lòng.
Chờ đợi... một ngày nào đó sẽ bước lên tầng mây xanh, đến lúc , sẽ khiến đám hối hận vì những nhục nhã ngày hôm nay.
Vân Sơ thấy rõ dã tâm cuồn cuộn trong mắt .
Đây là một con sói, một con sói luôn luôn sục sôi ý chí chiến đấu.
Dù thể bước chân quan trường, vẫn thể tự mở một con đường riêng cho .
Vân Sơ bảo xa phu đ.á.n.h xe tiến tới.
Nàng nhấc rèm xe lên gọi lớn: “An ca nhi, lên xe.”
Đám vây quanh Tạ Thế An nhận Vân Sơ. Nàng là đích trưởng nữ Trụ Quốc Đại tướng quân hết mực sủng ái, bọn chúng gan gây sự, lập tức giải tán.
Tạ Thế An nhặt miếng băng gạc đám ném xuống, chẳng màng đến ánh mắt khinh miệt của khách bộ hành, lặng lẽ cố định băng gạc trèo lên xe ngựa của Vân Sơ.
“Đa tạ mẫu tay giải vây.”
Vân Sơ , trầm giọng: “Đã trễ thế , con còn lang thang ngoài đường?”
“Con tìm một công việc gì đó để kiếm thêm ngân lượng.” Tạ Thế An cúi đầu: “ những đó con là Tạ gia liền lập tức từ chối. Con quá đỗi vô dụng...”
Vân Sơ khẽ thở dài: “Ta nghĩ thế , hãy bán tòa phủ của Tạ gia , lấy đó lộ phí cho chúng trở về Ký Châu. Tranh thủ khởi hành khi mùa đông tới, con thấy thế nào?”
Tạ Thế An sớm Tổ mẫu nhắc đến việc mẫu về Ký Châu.
Ban đầu, y cho rằng đó là chuyện nơi cư ngụ, nhưng nay Tạ gia giữ phủ , cớ mẫu vẫn nhất mực về cố hương? Y thể lý giải nổi, mẫu vốn là kinh thành, cứ cố chấp đòi về Ký Châu?
Y Vân Sơ, mong tìm một chút manh mối nào đó.
Thế nhưng, điều y thấy chỉ là gương mặt sầu muộn, vì Tạ gia mà ưu tư.
Phụ qua đời, Tạ gia chẳng còn chút hy vọng nào. Mẫu thật sự cam tâm ở Tạ gia , thật sự suy xét cho Tạ gia ?
Lòng hoài nghi một nữa dấy lên trong Thế An.
Y rũ mắt, cất lời: “Mẫu , con về Ký Châu.”
Vân Sơ khẽ , thâm thúy đáp: “Con là trưởng tử Tạ gia, trọng trách chấn hưng gia tộc do con gánh vác, việc đều theo ý con định đoạt.”
Nàng trao cơ hội cho Tạ Thế An, nhưng y từ chối.
Nếu , nàng đành dẫn Tạ Thế Duy trở về nhà mà thôi.
Nàng là trưởng thành, sẽ đích động thủ với Tạ Thế An, thì cứ để hai bọn họ tự tranh chấp với .
Xe ngựa nhanh về tới cổng lớn của Tạ gia.
Vốn dĩ khi còn hai gia đinh giữ cửa bên ngoài, hiện giờ chỉ còn đôi sư tử đá tiêu điều cô độc cổng. Cổng lớn quét tước, lá rụng khắp nơi, tiêu điều héo úa.
Hai bước qua ngạch cửa cao, đến tiền viện thì mỗi một ngả.
Tạ Thế An về Thanh Tùng Các, thư đồng Tam Cửu vội vàng dọn thức ăn lên.
Nhìn thoáng qua những món do đầu bếp , chắc hẳn là Tổ mẫu và Di nương tự tay xuống bếp chuẩn bữa tối đưa tới phần y.
Chỉ riêng viện của mẫu là còn đông đúc hạ nhân; dù Tạ gia còn đầu bếp chuyên nghiệp, các nha cận vẫn sẽ tận lực hầu hạ chủ tử. Bậc cao quý như mẫu vĩnh viễn sẽ hạ xuống bếp nấu nướng...
Tạ Thế An miễn cưỡng ăn hết đồ ăn bàn, chỉ thấy chúng vô vị như nhai sáp.
Y gần đây ngày nào mẫu cũng ngoài, bận rộn đến tối mịt mới về phủ, rốt cuộc là đang bôn ba vì chuyện gì?
Tổ mẫu mẫu một lòng vì Tạ gia, y , mẫu đang bôn ba cái gì...