Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 238

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:52
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tạ Thế Duy ngây .

 

Từ khi phạm sai lầm, phụ đuổi , bên cạnh chẳng còn một ai hầu hạ. Giờ đây, viện tử một , nhóm lửa chẻ củi, nấu cơm, việc gì cũng tự tay lấy. Hắn bao giờ nghĩ rằng mẫu sẽ sắp xếp hầu hạ .

 

Trong khoảnh khắc , cảm xúc ngổn ngang trăm mối.

 

“Con còn ngẩn đó gì?” Vân Sơ : “Chẳng lẽ nghĩ tên nào ? Chi bằng để đặt cho?”

 

Tạ Thế Duy lập tức gật đầu: “Vậy phiền toái mẫu .”

 

Vân Sơ về phía hài tử đang rụt rè : “Người ở nha phòng rằng cuộc sống đây của ngươi vô cùng cơ khổ, một tia hy vọng nào. Từ nay về , sẽ còn chịu đựng sự khốn cùng nữa, đặt cho ngươi cái tên Cam Lai, ngươi thấy ?”

 

Cam Lai lập tức quỳ sụp xuống đất: “Cam Lai đa tạ phu nhân ban cho ân huệ đặt tên. Sau , nguyện trung thành tuyệt đối với phu nhân, một lòng trung hiếu với thiếu gia, nếu dám phản bội chủ nhân, xin trời giáng thiên lôi trừng phạt!”

 

Vân Sơ đỡ dậy: “Ngươi phòng thu dọn hành lý , chúng chuẩn hồi phủ.”

 

Tạ Thế Duy cúi gằm mặt, giọng nghẹn : “Con... con thật sự về nhà ?”

 

Vân Sơ mỉm , bảo lên xe, xe ngựa chậm rãi lăn bánh hướng về Tạ gia.

 

Chẳng mấy chốc đến nơi. Tạ Thế Duy nhảy khỏi xe ngựa, cánh cửa Tạ gia quen thuộc, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng huyễn hoặc, chân thực.

 

Thu Đồng bước lên bậc thềm, mở cánh cửa lớn . Nhìn thấy cảnh tượng tiêu điều mắt, Tạ Thế Duy chợt thấy thê lương, thì Tạ gia thực sự suy bại .

 

“Đến gặp tổ mẫu của con nào.”

 

Vân Sơ đưa Tạ Thế Duy đến viện tử của Nguyên thị.

 

Nguyên thị đang gắng sức đút cháo loãng cho Tạ Thế Khang. Khang ca nhi uống sữa thôi thấy mệt mỏi, gì đến ăn cháo. Nó chỉ lớn oa oa, chịu ăn một miếng nào.

 

Khi Nguyên thị đang lo lắng đến mức luống cuống tay chân, bà chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước tới.

 

Không là bà quên mất tôn nhi của , mà là Tạ Thế Duy đổi quá nhiều. Hắn gầy trơ xương, xương gò má hằn rõ, cứ như trở thành một khác biệt.

 

“Tổ mẫu!”

 

Chỉ đến khi Tạ Thế Duy cất tiếng gọi, Nguyên thị mới dám chắc bản nhận nhầm .

 

“Duy ca nhi?” Bà vội vàng trao Khang ca nhi cho bà tử cạnh, lảo đảo bước tới: “Thật sự là Duy ca nhi ?”

 

“Từ nay về , Duy ca nhi sẽ tên là Tạ Uy, là hài tử thuộc dòng tộc Tạ gia ở nhà cũ Ký Châu.” Vân Sơ chậm rãi : “Chuyện cần thông báo cho trong nhà rõ để giữ kín, tránh để lọt tiếng gió ngoài, nếu Duy ca nhi sẽ quan phủ bắt ngay lập tức.”

 

Lần lão thái thái qua đời, kẻ chuyện chạy cáo quan, quan phủ lập tức lập án truy xét. Bởi , Tạ Thế Duy hiện tại chính là nghi phạm đang truy nã.

 

Nguyên thị lợi hại trong đó, lập tức sai bà tử gọi hết Tạ gia tới.

 

Khi Tạ Thế An bước , mặt hề biểu lộ chút vẻ kinh ngạc nào, bởi lẽ hôm qua rằng sớm muộn gì mẫu cũng sẽ đưa Tạ Thế Duy hồi phủ.

 

Tuy nhiên, vẫn tỏ vẻ kinh ngạc và sung sướng tột độ: “Thế Duy! Ta còn tưởng ... Đệ thể trở về, thật quá, quá!”

 

Tạ Thế Duy vị trưởng ruột thịt của . Hắn thực sự chán ghét vị ca ca , cũng hận chính ca ca khiến trở thành kẻ tàn phế... hiện tại, bọn họ chỉ còn lẫn , cho dù trong lòng bao nhiêu mối hận thì cũng đành đè nén xuống, còn bận tâm đến nữa.

 

Hắn mở miệng đáp: “ , trở về. Ta và đại ca sẽ cùng dốc sức khôi phục Tạ gia.”

 

“Hay quá, thật sự quá !” Nguyên thị mừng rỡ đến rơi lệ. Tạ gia xảy nhiều chuyện như , đây cũng coi như là một hỷ sự hiếm hoi. Bà hai vị di nương, dặn dò: “Từ nay, Duy ca nhi sẽ là hài tử của dòng bên Tạ gia, tất cả lo mà giữ kín miệng, các ngươi cũng nhắc nhở cả Doãn ca nhi và Nhàn tỷ nhi. Tạ gia lúc cần cả nhà đồng lòng hiệp lực, như mới mong thoát khỏi khốn cảnh. Các ngươi nhớ kỹ lời ?”

 

Giang di nương lập tức gật đầu.

 

Thính Vũ vẫn còn chút để tâm. Vốn dĩ cuộc sống hiện tại của Tạ gia khó khăn vô cùng, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, nay nuôi thêm một nữa e rằng cơm ăn áo mặc cũng sẽ thành vấn đề.

 

nàng cũng hiểu rằng, Tạ Thế Duy trở về, ít nhiều thể trợ giúp Tạ Thế An, sớm ngày giải quyết món nợ của triều đình. Vì đại cục, nàng chỉ đành để Doãn ca nhi chịu chút thiệt thòi.

 

Đang thì Thính Vũ chú ý tới một vị khách lạ mặt lưng Tạ Thế Duy, nghi hoặc hỏi: “Vị là ai?”

 

“Đây là tiểu tư mua về hầu hạ Duy ca nhi.” Vân Sơ mở lời: “Duy ca nhi chân cẳng bất tiện, chịu đựng ít đắng cay, bên cạnh săn sóc, cũng yên lòng hơn.”

 

Thính Vũ nhịn : “Tạ gia sớm gánh nổi ngân lượng chi tiêu, mua về tăng thêm gánh nặng ?”

 

“Ngân lượng là của phu nhân, chi tiêu hàng tháng đều do phu nhân tự bỏ , vô can gì đến Tạ gia.” Thính Phong lạnh lùng : “Phu nhân việc, há cần ý kiến từ một di nương như ngươi ?”

 

“Thiếp ý đó.” Thính Vũ vội vàng cúi đầu: “Thiếp chỉ cảm thấy Khang ca nhi rõ ràng cần chăm sóc hơn Nhị thiếu gia... Thiếp chỉ là đau lòng cho Khang ca nhi mà thôi.”

 

“Vũ di nương quả thật chỉ quan tâm bằng lời suông.” Thính Phong châm chọc chút lưu tình, đầu hô: “Đa Hỉ, mau đây.”

 

Lời dứt thì Đa Hỉ dắt một con dê cái mới sinh sân viện, thấy sữa dê tràn trề.

 

Vân Sơ Nguyên thị: “Khang ca nhi giống những đứa trẻ khác, nhũ mẫu nào nguyện ý nuôi nấng. Ta nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng mua một con dê cái về, trong nhà đích săn sóc sẽ an tâm hơn nhiều.”

 

Cuối cùng nàng vẫn mềm lòng.

 

Tạ Thế Khang đời nàng cứu về, đời nàng buông tay mặc kệ, Đào di nương cũng mặc kệ, bỏ nhi tử sinh chạy mất.

 

Bảo nàng trơ mắt ngơ như đây thật sự đành lòng. Tốn mấy lượng bạc mua một con dê cái, xem như một chút thiện ý cuối cùng nàng dành cho Tạ gia.

 

“Sơ nhi, con sẽ thể nào buông bỏ gia đình mà!” Nguyên thị vô cùng cảm kích, hốc mắt đỏ hoe: “Nếu con che chở, e rằng Duy ca nhi sớm... Có con dê cái , hẳn là Khang ca nhi cũng thể giữ tính mạng... Tạ gia con, phúc đức bao!”

 

Trên tay bà còn chút bạc, vẫn đủ để mua một con dê cái, nhưng chỉ cần chỗ tiêu vài lượng, chỗ tiêu vài lượng, cộng hết thì e rằng một trăm lượng bạc của bà cũng chẳng gắng gượng nổi một tháng. Bà bây giờ thể tiết kiệm chút nào chút , thể tạm chấp nhận thì cứ chịu đựng một chút, ngờ Sơ nhi chủ động lấy bạc mua dê cho Khang ca nhi...

 

hài tử đang ôm trong lòng, thì thầm: “Khang ca nhi, nếu con thể lớn khôn, nhất định hiếu thuận với mẫu con...”

 

Vân Sơ .

 

Đời , nàng đích nuôi nấng Tạ Thế Khang, xuôi nam tới nhiều nơi, tìm kiếm danh y, tỉ mỉ chăm sóc mới khiến nó biến thành một hài tử tương đối bình thường.

 

Hài tử vẫn luôn cận với nàng, mãi đến khi Vân gia xảy chuyện, Tạ Thế Khang Đào di nương tác động, liền dứt khoát về phe Tạ gia.

 

Khi nàng quỳ gối cầu xin Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An, Tạ Thế Khang bảo nàng đừng quỳ ở chốn , sợ rằng sẽ khiến những vị khách tới bái phỏng Tạ gia trông thấy, tổn hại thanh danh.

 

Lúc Thính Tuyết đến đưa thức ăn cho nàng, Tạ Thế Khang nàng là nữ nhi tội thần, xứng ăn một hạt gạo của Tạ gia.

 

Khi đó Tạ Thế Khang quên lúc còn nhỏ nó thể uống nổi một miếng sữa, mẫu tự tay đút từng giọt từng giọt miệng nó...

 

Nàng trả giá cả tấm lòng còn nhận sự hiếu thuận của Tạ Thế Khang.

 

Chỉ bằng một con dê cái hèn mọn , thể đổi lấy tấm lòng hiếu thuận của hài tử ?

 

Vân Sơ lắc lắc đầu, rời khỏi sân viện.

 

Nguyên thị sai bà tử vắt sữa dê, nhóm lửa nấu sôi, cẩn thận đút cho Tạ Thế Khang...

 

Thính Vũ và Giang di nương dắt theo hài tử lặng lẽ rời .

 

Tạ Thế An về phía thủ túc của : “Duy ca nhi, những chuyện qua hãy xem như gió thoảng mây bay. Từ nay về , hai chúng đồng lòng hiệp lực, nhất định thể thoát khỏi khốn cảnh .”

 

Tạ Thế Duy cúi đầu: “Được.”

 

“Ta dự định sẽ lập nghiệp kinh doanh, tiên cứ kiếm một ít bạc hẵng tính toán bước tiếp.” Tạ Thế An mở lời: “Đệ hãy lo học tính toán sổ sách ...”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-238.html.]

Lúc bọn họ đang chuyện thì đại nha Thính Tuyết bên cạnh đương gia chủ mẫu đang chỉ dạy hai tiểu tư mới của Tạ phủ.

 

“Tam Cửu, ngày thường ngươi hầu hạ Đại thiếu gia , hãy chỉ dạy Cam Lai hầu hạ Nhị thiếu gia như thế .” Thính Tuyết hai mặt : “Hiện giờ Tạ phủ thể so với ngày . Có nhiều chuyện cần đến sự vất vả của hai ngươi. Sau , ngân lượng chi tiêu hàng tháng sẽ do phu nhân lo liệu, mỗi tháng nửa điếu bạc.”

 

“Không dám, dám.” Tam Cửu vội vàng xua tay: “Ta và Đại thiếu gia cùng lớn lên từ nhỏ, cam tâm tình nguyện hầu hạ Đại thiếu gia. Tạ gia thể thu lưu , cảm kích vô cùng, nào dám đòi hỏi ngân lượng chi tiêu...”

 

Thính Tuyết bày tư thái đại nha : “Có ngân lượng chi tiêu hàng tháng mới thể nhiệm vụ. Hai ngươi hầu hạ chu đáo hai vị thiếu gia. Hai vị thiếu gia ngày thường chuyện gì, các ngươi đều kịp thời bẩm báo cho phu nhân. Đừng để đến lúc phu nhân hỏi đến chẳng gì cả.”

 

Phạm Khắc Hiếu

Tam Cửu cùng Cam Lai lập tức gật đầu đồng ý.

 

Sắp xếp cho Cam Lai xong, Thính Tuyết về bẩm báo với Vân Sơ.

 

Nàng gật đầu thêm gì.

 

Chỉ cần Tạ Thế An tuân theo khuôn phép, Cam Lai mãi mãi chỉ là một nô tài. Bằng ...

 

Chiều muộn, nàng xe ngựa đến vương phủ đón hai đứa nhỏ.

 

Vốn tưởng rằng hôm nay cũng sẽ như hôm qua, đến là thể trông thấy ba phụ tử họ, nào ngờ cuối cùng chỉ thấy hai tiểu gia hỏa.

 

“Phụ vương Hoàng nãi nãi triệu cung .” Sở Hoằng Du bám riết lấy Vân Sơ, thì thầm: “Không Phụ vương theo, con vô cùng vui vẻ.”

 

Bình Tây Vương thường dạy, nam nữ thụ thụ bất , khiến hai tiểu hài tử nào cũng chẳng dám sát bên mẫu .

 

Giờ đây, chúng thể tự do thoải mái hành động, thậm chí còn dám hôn lấy mẫu vài cái.

 

Vân Sơ mỗi tay ôm một đứa: “Phụ vương hai con ở phủ, thì mẫu tử chúng thể ở lâu thêm một chút...”

 

Nói thật, việc Bình Tây Vương cứ theo sát bên cạnh cũng khiến nàng cảm thấy ngượng nghịu, cứ cảm giác như một đôi mắt nóng rực đang dõi theo rời.

 

Lúc mẫu tử họ tới tiểu viện thì Sở Dực cũng tới điện của Ân tần.

 

Ân tần ngụ tại Trường Thu Cung. Nàng xem như là kề cận Hoàng đế từ khá lâu, hơn nữa còn sinh hạ một Hoàng tử và một Công chúa. Dù cho lúc dung nhan còn như xưa nhưng vẫn một vị trí nhỏ nhoi nhất định ở trong cung.

 

“Dực nhi, xuống.” Ân tần tươi : “Ta cố ý cho Ngự trù nhiều món con thích ăn, nếm thử xem hợp khẩu vị ?”

 

Sở Dực gắp vài miếng thức ăn, đoạn ngẩng đầu: “Mẫu phi truyền con cung, rốt cuộc việc gì quan trọng ư?”

 

Hắn vốn dĩ tiến cung nhưng Ma ma truyền lời mẫu phi chuyện quan trọng thương lượng với .

 

Thấy Ân tần chỉ một mực khuyên dùng bữa, Sở Dực lập tức hiểu , căn bản chẳng chuyện gì hệ trọng cả.

 

Hắn lên, chuẩn cáo từ.

 

“Đi gấp như gì? Đã bao lâu con cùng mẫu phi dùng bữa ?” Ân tần gọi : “Ngồi xuống, chuyện thông báo với con.”

 

Sở Dực dừng bước nhưng vẫn an tọa.

 

“Mấy hôm , Phương phu nhân mang bát tự của Phương tiểu thư nhập cung, cũng nhờ Quốc sư xem xét giúp.” Ân tần mỉm : “Quốc sư con và Phương tiểu thư chính là duyên trời tác hợp...”

 

Lời còn dứt, Sở Dực ngắt ngang: “Phương tiểu thư gì, duyên trời tác hợp gì, là chuyện khi nào?”

 

Ân tần : “Không cần truy cứu gì. Giờ con hãy theo đến nơi Phụ hoàng con ngự, thỉnh cầu Người tứ hôn cho con cùng Phương tiểu thư...”

 

Nếu săn thú xảy chuyện, hôn sự của Dực nhi và Phương tiểu thư sớm định xong, đến mức kéo dài tới hôm nay.

 

Ân tần vô cùng ý Phương tiểu thư.

 

Gia thế và phẩm hạnh đều chỗ nào đáng để chê trách.

 

Phương đại nhân là Hữu Đô Ngự sử Chính nhị phẩm của Đốc Sát Viện, là chức quan thực quyền, nhưng phía còn Tả Đô Ngự sử, qua cũng sẽ quá nổi bật.

 

Phương tiểu thư là ấu nữ Phương gia, Phương đại nhân và Phương phu nhân đều xem như viên minh châu nâng niu trong lòng bàn tay. Tuy từ nhỏ cưng chiều nhưng nàng vô cùng tri thư đạt lý, hành vi cử chỉ bất kỳ điểm nào đúng phép.

 

Một nữ tử xuất sắc như , vốn dĩ khả năng gả Vương phủ để kế mẫu.

 

nàng vô tình , Phương tiểu thư thầm lòng ngưỡng mộ Dực nhi... thế nên hôn sự liền trở nên vô cùng thuận lợi.

 

“Dực nhi, vị Phương tiểu thư càng thích hợp Vương phi hơn cả Đàm tiểu thư khi .” Ân tần nhỏ giọng : “Nếu một ngày tới bước tranh đoạt , Phương gia nhất định sẽ là trợ lực vững chắc cho con...”

 

Sở Dực nhíu mày, con ngươi đen nhánh trở nên lạnh lẽo: “Chẳng từng căn dặn Mẫu phi, chớ nên nhúng tay hôn sự của ?”

 

“Lời con , tuân theo ư?” Ân tần đổi sắc mặt, phẫn nộ chất vấn: “Con cũng tự bản bao lớn ? Trong các Hoàng tử, ai lớn tuổi như con mà còn thành ? Con lập gia thất mà hai hài tử, đời chê, nếu cứ mãi cưới Vương phi, ngoài còn bàn tán ghê gớm đến mức nào?”

 

Những lời Sở Dực quá nhiều.

 

Phụ hoàng , mẫu phi cũng , Thái Hậu, Trưởng công chúa, triều thần... tiếng mặt đều .

 

Nghe nhiều nên cũng thèm để ý nữa.

 

Ban đầu cũng từng nghĩ sẽ cưới một Vương phi vì hai đứa nhỏ, nhưng trong lòng hai đứa nó cũng bài xích chuyện , mà chính cũng nguyện ý.

 

Nếu như , hà tất miễn cưỡng?

 

Nếu Vân Sơ sống hạnh phúc, ngại cô độc một đời.

 

mấy năm nay nàng ở Tạ gia...

 

Cho dù bộ Hoàng thất đều phản đối, cho dù lăng mạ chỉ trích, chỉ cần nàng gật đầu, nguyện ý chuyện mà cả thiên hạ đều chấp nhận.

 

“Nếu Mẫu phi nhất định theo ý , đây chỉ đành kháng lệnh tuân theo .”

 

Sở Dực màng vẻ mặt phẫn nộ của Ân tần, xoay rời khỏi Trường Thu Cung.

 

Vừa tới trường lang, chạm mặt Cung Hi Vương.

 

Vừa thấy Sở Dực, Cung Hi Vương khẽ xụ mặt, nhưng đó nhanh chóng lộ vẻ mặt ôn hòa.

 

Hắn bước tới vỗ vai Sở Dực, : “Nghe Cao công công bên cạnh Phụ hoàng , Tam sắp nghênh cưới nữ nhi Phương gia về Vương phi ?”

 

Sở Dực thờ ơ : “Nhị Hoàng an bài tai mắt ở Ngự Thư Phòng ?”

 

Vẻ tươi của Cung Hi Vương cứng đờ: “Phương phu nhân và Phương tiểu thư nhiều tới Trường Thu Cung thỉnh an, việc ai cũng , cần an bài tai mắt gì.”

 

“Dư phu nhân và Dư tiểu thư cũng thường xuyên tới cung Huệ phi thỉnh an. Nếu như , Nhị Hoàng cũng đang rước Dư tiểu thư về Trắc phi ?” Ánh mắt Sở Dực vẫn hề d.a.o động, một câu lập tức khiến Cung Hi Vương nghẹn lời.

 

Dư gia là nhà ngoại của , tiến cung thỉnh an mẫu cũng là chuyện bình thường, liên quan gì tới chuyện cưới Trắc phi?

 

Hắn đè nén lửa giận, cố gắng giữ vẻ trấn tĩnh: “Dù thì Vi cũng chỉ cần chờ ngày uống rượu mừng của Tam thôi. Ta còn chuyện cần xử lý, thể tiếp chuyện lâu hơn nữa.”

 

Hắn khoanh tay rời .

 

Đi vài bước đầu liếc Sở Dực.

 

Vài ngày , Sở Dực mời hơn mười vị trọng thần đến hàn huyên đêm khuya. Theo tin tình báo mà thu thập , cuộc trò chuyện kéo dài tới tận nửa đêm.

 

Tam bao giờ qua thiết với triều thần, hơn nữa Ân gia đều khiêm tốn thành thật, do từng coi Tam là đối thủ cạnh tranh.

 

Song lúc đây... Cung Hi Vương Sở Mặc khẽ , nếu Tam quyết tâm nhập cuộc tranh đoạt, y tạm lui ẩn một thời gian cũng . Cứ để Tam cùng Thái tử ca ca kịch chiến ch.ó c.ắ.n chó, kẻ nào thắng cuộc sẽ tư cách trở thành đối thủ chân chính của .

 

 

Loading...