Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 240

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:21:53
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sở Dực ánh mắt sắc lạnh như ưng.

 

Việc điều tra vụ An Tĩnh Vương mưu phản ám sát của vẫn dứt, nhưng mỗi khi theo dấu vết, manh mối lập tức chặt đứt. Những đoạn manh mối còn sót đều đang án thư của . Hắn từng hoài nghi Cung Hi Vương phủ, song manh mối đứt đoạn , thể tìm bất cứ bằng chứng xác thực nào.

 

Hắn tiếp tục cử điều tra, kết cục vẫn là tay trắng.

 

Nếu màn bí mật thật sự là Nhị hoàng Sở Mặc, e rằng sắp tới trong hoàng cung sẽ nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.

 

Sở Dực rời hoàng cung, mà trực tiếp ngự giá Ngự Thư Phòng.

 

May mắn , lúc trong thư phòng bóng dáng hậu phi nào. Cao công công thông báo xong, liền cung kính mời .

 

“Con đến thật đúng lúc.” Hoàng đế mỉm vui vẻ: “Trẫm đang cho soạn thánh chỉ tứ hôn cho con, hôn sự định ba tháng , ý con thế nào?”

 

“Khải bẩm Phụ hoàng, nhi thần tạm thời ý định kết .” Sở Dực đáp thẳng: “Cúi xin Phụ hoàng thu hồi ý chỉ ban !”

 

Vừa dứt lời, Hoàng đế lạnh: “Qua mùa đông thì con hai mươi sáu, nếu cứ tiếp tục trì hoãn, còn thế gia đại tộc nào nguyện ý gả khuê nữ cho con? Phương tiểu thư đây chính là lựa chọn thích hợp nhất lúc !”

 

Sở Dực nhướng mày, nhấn mạnh từng chữ: “Thành vốn là kết mối giao hảo giữa hai gia tộc. Nếu một bên tình nguyện, ắt sẽ kết thành oán thù, xin Phụ hoàng cân nhắc .”

 

“Từ xưa đến nay, hôn nhân đều là do lệnh phụ mẫu, lời mối mai quyết định, nào đến lượt ngươi thể ?” Hoàng đế cầm lấy ngọc tỷ, đóng dấu lên thánh chỉ: “Hôn sự , ngươi kết cũng kết, cũng kết!”

 

Ánh mắt sắc như chim ưng của Sở Dực dừng nơi ngọc tỷ.

 

Đây là đầu tiên trong đời cảm nhận uy lực tuyệt đối của hoàng quyền.

 

Hắn đè nén cảm xúc, chậm rãi cất lời: “Phương đại nhân yêu thương ấu nữ, chuyện đó cả kinh thành đều tỏ. Nếu Phương tiểu thư về đến vương phủ chịu ủy khuất, Phương đại nhân tìm nhi thần gây phiền phức thì cũng thôi. Chỉ e đến lúc đó, Phương đại nhân sẽ tìm cớ buộc tội chính Phụ hoàng.”

 

“Hỗn xược!”

 

Hoàng đế giận dữ, ném bút lông rồng về phía Sở Dực.

 

Người con của ông , diệt phỉ thì tài ba, mà chọc giận khác cũng thật thâm thúy, chẳng hề màng đến phụ quyền hoàng quyền.

 

Phương đại nhân giữ chức Hữu Đô Ngự sử, Ngự Sử Đài quyền giám sát quan , thậm chí buộc tội cả đế vương. Hoàng đế quả thực chút kiêng kỵ.

 

Người lạnh: “Nếu Phương đại nhân bất mãn với hôn sự , ắt sẽ cơ hội tìm đến Trẫm, cần đợi đến lượt ngươi lên tiếng.”

 

Sở Dực rũ mắt xuống.

 

Hóa , Phụ hoàng chỉ để ý đến thái độ của Phương đại nhân, thì chuyện dễ giải quyết .

 

Hắn thúc ngựa hồi phủ. Vừa tới cổng, Trình Tự chờ sẵn, chắp tay hành lễ: “Bẩm Vương gia, chuyện Hà gia mà từng giao phó, thuộc hạ tra một vài chi tiết.”

 

Sở Dực xoay rời yên: “Nói .”

 

Trình Tự liếc thị vệ và phủ binh đang canh gác, hạ giọng: “Có liên quan đến Tạ phu nhân.”

 

Sở Dực bước vương phủ. Chỉ chờ đến khi đến cửa thư phòng, mới hiệu cho Trình Tự bẩm báo.

 

“Đích tử duy nhất còn sót của Hà gia là Hà Húc, từng chạy tới cửa hoàng cung để vạch trần phận Tạ Thế An, đó trong lúc hoảng loạn liền mất tích dấu vết. Sau khi Vương gia dặn dò, thuộc hạ điều động quân binh tìm kiếm, hơn nửa tháng mới tìm thấy t.h.i t.h.ể của Hà Húc.” Trình Tự ngẩng đầu: “Thuộc hạ tốn ít công sức mới tra , khi c.h.ế.t Hà Húc từng qua với Trần quản gia bên cạnh Tạ phu nhân.”

 

Sở Dực trầm ngâm.

 

Cái c.h.ế.t của Tạ Cảnh Ngọc, ắt liên quan đến Vân Sơ.

 

Thân phận Tạ Thế An bại lộ, cũng do Vân Sơ nhúng tay.

 

Ngay cả cái c.h.ế.t của Hà Húc, hiển nhiên cũng là do nàng sắp đặt.

 

Rốt cuộc, Tạ gia điều gì kinh thiên động địa, mà thể khiến một vốn thiện lương như Vân Sơ trái lương tâm, gây những chuyện tàn nhẫn đến thế?

 

Hắn chỉ thể chắc chắn một điều: Vân Sơ vô cùng căm hận Tạ gia.

 

Sở Dực mở lời: “Ngươi đích thu dọn sạch sẽ chứng cứ.”

 

Trình Tự lắc đầu: “Dù Đại Lý Tự tra xét, cũng chỉ thể truy đến Trần Đức Phúc. Cho dù họ hoài nghi Tạ phu nhân, cũng sẽ tìm bất cứ bằng chứng nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-240.html.]

 

Môi mỏng của Sở Dực mím thành một đường thẳng tắp.

 

Lần đầu tiên thấy nàng, là tại một yến tiệc của Vân gia.

 

Khi , trở kinh thành đúng lúc đầu xuân. Vân gia mở tiệc xuân thưởng hoa, và ở đó, gặp Đích trưởng nữ của Vân gia. Nàng mới sáu tuổi, còn mười một.

 

Trong hồi ức của , cô bé sáu tuổi gương mặt tròn trịa, cằm phúng phính, đôi mắt to đen láy. Nàng mặc bộ xiêm y màu vàng nhạt, lén lút trốn trong bụi hoa đang nở rộ.

 

Giữa lúc đang gặm nhấm nỗi cô đơn của riêng , nàng bất chợt lọt tầm mắt , một báo hiệu.

 

Hắn còn nhớ rõ đôi mắt trong veo , đầu dính đầy cỏ, khuôn mặt lấm lem bùn đất, trong lòng còn ôm một chú cún con... Chú cún thật bẩn thỉu, mà nàng cũng chẳng sạch sẽ hơn là bao...

 

Tiểu nữ hài ngây thơ rành thế sự năm nào, theo thời gian trưởng thành cẩn trọng, tỉ mỉ đến nhường .

 

Ngay cả thuộc hạ của cũng thể tra bất cứ sơ hở nào, thể yên tâm.

 

Sở Dực cầm bút lông, một phong thư: “Lập tức đưa đến Phương phủ.”

 

Phương gia là phủ Chính nhị phẩm, uy nghiêm túc mục.

 

Lúc Phương phu nhân đang thủ thỉ với ấu nữ Phương Tâm Nghiên: “Nếu gì ngoài ý , ngày mai Hoàng thượng sẽ ban thánh chỉ tứ hôn con và Bình Tây Vương…”

 

Phương Tâm Nghiên nét mặt rạng rỡ, đáy mắt ngập tràn vẻ vui sướng.

 

Phương phu nhân khỏi khẽ thở dài.

 

qua tuổi tứ tuần mới sinh nữ nhi , lúc lâm bồn suýt chút nữa bỏ mạng. Lại vì nữ nhi vốn yếu ớt hơn thường, nên từ nhỏ cả nhà yêu chiều, nâng niu.

 

Sau khi nữ nhi cập kê, bà dự tính sẽ trì hoãn việc hôn sự thêm ít lâu, chờ đến khi nàng tròn mười bảy tuổi mới bắt đầu kén chọn phu quân. Xem xét qua , nữ nhi chẳng ưng thuận nào.

 

ngừng gặng hỏi, lúc mới vỡ lẽ, từ lúc nào nữ nhi trong lòng, chính là Bình Tây Vương!

Phạm Khắc Hiếu

 

Nếu chỉ xét riêng Bình Tây Vương, quả thực gì đáng chê trách, nhưng thành hôn sẵn một trai một gái, tác phong hành sự như thật khó khiến thế nhân nể trọng.

 

Phương gia là nhà Chính nhị phẩm, đích nữ của thế gia quan quyền hiển hách, tuyệt thể để nàng gả kế mẫu cho .

 

bầu trời , nào phụ mẫu nào đổi ý nguyện của con ? Dù trong lòng , Phương phu nhân cũng đành c.ắ.n răng đến tìm Ân Tần bàn chuyện hôn sự .

 

“Đợi thánh chỉ ban xuống, theo quy củ, con đích đến gặp hai hài tử của Bình Tây Vương.” Phương phu nhân dặn dò: “Bình Tây Vương mực yêu thương hai đứa nhỏ , bất kể bọn chúng chuyện gì, con cũng tuyệt đối tỏ thái độ nổi nóng.”

 

Phương Tâm Nghiên bĩu môi: “Đợi con gả qua đó, sinh hạ đích tử chân chính cho Bình Tây Vương , hai đứa con riêng tính là gì chứ?”

 

Phương phu nhân vội che miệng nữ nhi: “Lời chỉ thể trong phủ, ngoài tuyệt đối phép tiết lộ nửa lời.”

 

Hai con đang chuyện trò thì thấy tiếng bà tử bên ngoài khải bẩm: “Phu nhân, Bình Tây Vương gửi tới một phong thư, ghi đích danh gửi cho Đại nhân và Phu nhân.”

 

Phương phu nhân lắc đầu ngao ngán, đứa trẻ quả thực ngày càng thiếu quy củ. Ở trong phủ thì , nhưng khi thành Vương phi thì thường xuyên cung cấm, thật khiến sầu lo khôn nguôi.

 

Phương Tâm Nghiên cầm lấy phong thư, gương mặt vốn rạng rỡ tươi lập tức trở nên u ám khi thấy nội dung bên trong, ngón tay nàng run rẩy, lá thư rơi thẳng xuống đất.

 

Bà tử vội vàng nhặt thư, cung kính đưa tới chỗ Phương phu nhân.

 

Phương phu nhân khó tin thốt lên: “Cái gì? Bình Tây Vương thương, bảo Phương gia chủ động thỉnh cầu Hoàng Thượng hủy bỏ hôn sự?”

 

Phương Tâm Nghiên lắc đầu nguầy nguậy: “Không, con ... Nếu thương thì ắt hẳn sớm rước cửa, thể cô đơn lẻ bóng đến tận bây giờ? Hắn chỉ đang tìm cớ thoái thác thôi.”

 

Phương phu nhân kéo nữ nhi xuống, chậm rãi cất lời: “Bình Tây Vương hẳn là gặp trở ngại nơi Hoàng Thượng nên mới phong thư , ý Phương gia chúng hủy bỏ hôn sự. Thái độ của quá rõ ràng, hề cưới con. Nếu như , Phương gia chúng cũng cần ...”

 

Phương Tâm Nghiên nức nở: “Nương, con thích , đời con chỉ gả cho mà thôi! Người tiết lộ chuyện cho cha, để cha gặp Hoàng Thượng, tuyệt đối hủy bỏ hôn sự! Con nhất định gả phủ Bình Tây Vương, con trở thành Vương phi của !”

 

Phương phu nhân nghiêm giọng: “Tâm nhi! Bình Tây Vương con riêng cũng đành, nay tỏ rõ chấp nhận hôn sự . Con gả qua đó thì còn ý nghĩa gì nữa? Con là viên minh châu mà và cha con nâng niu trong lòng bàn tay, thế gia đại tộc trong kinh thành đều cầu cưới con, hà tất con đến phủ Bình Tây Vương chịu uất ức? Tâm nhi, nương khuyên, đừng khăng khăng cố chấp nữa...”

 

Phương Tâm Nghiên dường như phát điên: “ con thích . Nếu thể trở thành chính thê của , con tình nguyện cả đời kết hôn, tình nguyện xuống tóc quy y cửa Phật...”

 

Phương phu nhân chỉ đành bất lực thở dài.

 

Sở Dực thể ngờ ngay sáng hôm thánh chỉ tứ hôn ban tới. Hắn hiểu rõ Phương Đại nhân là như thế nào. Một khi tỏ chút ý cự tuyệt, dù là vì nữ nhi vì thanh danh gia tộc, Phương Đại nhân chắc chắn sẽ thuyết phục phụ hoàng hủy bỏ hôn sự . Hiện giờ thánh chỉ tới phủ Bình Tây Vương, chỉ thể chứng tỏ lá thư gửi ngày hôm qua vẫn đến tay Phương Đại nhân.

Loading...