Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 242
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:24:15
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chẳng bao lâu, thấy một nam tử xuất hiện con đường mòn. Y phục rách nát, hình lam lũ, râu ria xồm xoàm, lảo đảo bước ngôi miếu hoang.
Ngồi chờ lâu, thấy tiếng tru lên đau đớn của nam tử vọng từ trong miếu. Kẻ đang gào thét chính là bộ râu ria xồm xoàm , tên là Đinh Nhất Nguyên, vốn là một thư sinh. Hắn mất nửa ngày trời tìm kiếm đồ ăn cho thê tử và hài tử, nhưng đám lưu dân trong miếu cướp đoạt. Hắn chống trả, nhưng sức yếu địch nổi đám đông, bảy tám tên vây đánh. Chẳng những giữ thức ăn, mà còn mang đầy thương tích.
“Đừng đánh, xin các vị đừng đánh!” Thê tử của ôm hài tử bò đến van xin: “Nếu đ.á.n.h nữa, e là sẽ mất mạng, xin các ngươi rủ lòng thương xót…”
Đám cũng là kẻ cực kỳ tàn ác, đoạt thức ăn thì cũng nhanh chóng giải tán.
Đinh Nhất Nguyên ôm thê tử và hài tử, lớn: “Là vô dụng, là quá hèn kém…”
Gia đạo sa sút, nhưng thê tử vẫn một lòng kiên định gả cho . Hắn tự thấy quá hèn kém, dù dùi mài kinh sử nhiều năm cũng chẳng đỗ đạt gì, còn khiến thê tử vì gánh nặng gia đình mà lâm bệnh.
Hắn bán sạch sách vở, gom góp tiền bạc chữa bệnh cho thê tử. Nghe danh y ở kinh thành cao tay, mới đưa cả nhà lên kinh tìm thầy thuốc.
nửa đường, bộ tiền bạc đều thổ phỉ cướp sạch. Bọn họ đành ăn xin dọc đường cho đến khi đặt chân đến kinh thành. Không còn một đồng dính túi, ngay cả chỗ trú cũng , đành nương náu tại ngôi miếu hoang .
Ngày nào cũng tìm cách kiếm tiền, nhưng giấy thông hành cũng thổ phỉ cướp mất. Không thứ gì chứng minh phận, căn bản thể tìm công việc.
Bởi , một nhà ba bọn họ tá túc trong miếu hoang ròng rã nửa năm…
Mắt thấy tiết trời sắp sửa đông. Nếu tìm việc , e rằng và thê tử hài tử sẽ c.h.ế.t rét trong ngôi miếu hoang .
Người đời thường nam nhi dễ rơi lệ, chỉ là chạm đến nơi đau thương nhất mà thôi. Đinh Nhất Nguyên nghĩ đến đây, bi thương gào , thê tử và hài tử cũng nức nở theo.
Khi họ đang than, bỗng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của thức ăn.
Đinh Nhất Nguyên ngẩng đầu, thấy Vân Trạch.
“Cầm lấy.” Vân Trạch đưa qua một cái bánh bao nhân thịt: “Hãy ăn để lót .”
Phạm Khắc Hiếu
Đinh Nhất Nguyên vô cùng cảnh giác, che chắn cho thê tử và hài tử: “Ngươi là ai? Muốn gì? Rốt cuộc ý đồ gì?”
Không thể trách phòng như , bởi trong suốt nửa năm nay, ít nam nhân đến đây giả vờ , kỳ thực chỉ cướp đoạt thê tử của . Hắn thà c.h.ế.t đói chứ quyết để thê tử chịu nhục.
Vân Trạch thấy thế, khỏi dở dở .
Dù cũng là một bậc chính nhân quân tử, thể chuyện đồi bại đó. Hắn đành để Vân Sơ mặt giải quyết.
“Dù chúng ý định gì nữa, các ngươi cũng nên lấp đầy cái bụng .” Vân Sơ nhẹ nhàng cất lời: “Đứa trẻ quá gầy yếu, nếu cứ chịu đói lâu dài, e là sẽ sinh bệnh mất.”
Thê tử là nhược điểm chí mạng của Đinh Nhất Nguyên, còn hài tử là sợi dây ràng buộc khiến cả hai phu thê họ thể kháng cự.
Nhắc tới hài tử, hai , cuối cùng đành bỏ qua sự phòng , nhận lấy bánh bao nhân thịt, chuẩn đút cho con.
“Bánh bao nhân thịt hãy để lớn ăn, hài tử nên dùng cháo.” Vân Sơ bưng một chén cháo bí đỏ nóng hổi đưa qua: “Cần ăn cháo để dưỡng dày , mới nên dùng thịt, đừng vội vàng.”
Người phụ nữ liên tục khom : “Đa tạ phu nhân, đa tạ…”
Trong lúc ba Đinh gia dùng bữa, Vân Sơ và Vân Trạch cũng tra hỏi rõ những chuyện xảy với họ, trong lòng khỏi thổn thức.
Vân Trạch mở lời: “Ta sẽ phái lo liệu giấy thông hành cho các ngươi.”
Người phụ nữ mừng rỡ đến phát : “Cảm tạ, cảm tạ đại nhân…”
Có giấy thông hành là họ thể thành, tìm kế sinh nhai, còn sống cảnh đói khổ rách rưới thế nữa.
Đinh Nhất Nguyên bình tĩnh : “Chẳng bằng hai vị thẳng mục đích thật sự của ?”
Vân Sơ và ba Đinh gia rời đến một góc khuất để đàm đạo.
“... Nhìn thấy ngươi phong thái lạc, tài hoa ngời ngời, tinh thông mưu lược, vị cao nhân đang thu nhận ngươi môn phái.” Vân Sơ vẻ mặt chính trực, khiến khác khó mà nhận nàng đang bịa đặt: “Không ngươi bằng lòng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-242.html.]
Đinh Nhất Nguyên ngẩn : “Xin hỏi là vị cao nhân nào, và môn phái nào?”
“Là Sơn Tịch đại sư, thuộc Không môn.” Vân Sơ tiếp lời: “Gia nhập môn , ngươi sẽ thông tỏ cổ kim, tương lai, và lĩnh hội sinh tử đạo…”
Đinh Nhất Nguyên vuốt bộ râu lộn xộn, khẩy: “Thế chẳng sẽ biến Đinh mỗ thành loại thầy bói ven đường lừa gạt đời ? Đinh mỗ đây tin những thứ huyền hoặc , thà c.h.ế.t đói chứ thèm gia nhập môn phái tầm thường .”
Vân Trạch: “…” Hắn nghĩ, trách Đinh Nhất Nguyên cảnh giác đến , nếu đổi là cũng sẽ nghi ngờ lời của Sơ nhi.
“Sơn Tịch đại sư sớm đoán ngươi sẽ từ chối, nên đặc biệt tính cho ngươi một quẻ.” Vân Sơ chút hoang mang, lấy một tờ giấy gấp gọn từ trong tay áo đưa qua: “Nếu ngươi đổi quyết định, ba ngày hãy đến quán Nhã Đường truyền tin .”
Nàng xong, liền dậy cùng Vân Trạch cáo từ.
Đinh Nhất Nguyên mở tờ giấy , thấy nội dung ghi bên trong, như thể đang xem một trò hề.
Trong đó , cứ tiếp tục trú ngôi miếu hoang , bởi trong vòng ba ngày sẽ một kẻ lưu lạc như , phút chốc phượng hoàng đổi cánh, bay lên cành cao trở thành quý nhân trong kinh thành.
Kẻ trú ngụ tại miếu hoang đều là những lưu dân thất thế, ai nấy đều thê t.h.ả.m khôn cùng, chỉ trong vòng ba ngày há thể biến thành quý nhân ư?
“Sơ nhi, trong mộng của xuất hiện những chuyện ly kỳ như ?” Vân Trạch vô cùng kinh ngạc.
Vân Sơ khẽ ho khan.
Mấy ngày , lúc nàng trầm ngâm suy nghĩ về công việc ở Quán dưỡng nhi, bất chợt nhớ sự việc : một đích tử con vợ cả của một gia đình danh giá trong kinh thành lạc đường mười mấy năm, tìm thấy trong một căn miếu hoang ở ngoại ô. Việc từng đồn đãi khắp đầu đường cuối phố một thời.
Sự việc tìm kiếm thích vốn dĩ sang năm mới xảy , nàng cho đến miếu hoang điều tra. Quả nhiên, đích tử lạc đường đang trú trong miếu nát, xin ăn sống qua ngày.
Vốn đang truyền tin cho gia đình , hiện giờ lúc mượn việc để khiến Đinh Nhất Nguyên tin phục.
“Là mộng, nhưng cũng thể chẳng mộng, lẽ là những chuyện kiếp từng kinh qua.” Vân Sơ khẽ : “Thôi chuyện nữa. Đại ca chẳng gặp hai đứa trẻ ? Thời gian cũng còn sớm, chúng nên đón Du ca nhi và Trường Sinh ngay thôi.”
Vân Trạch sớm mong gặp hai ngoại sanh , nhưng đầu lấy phận cữu cữu để diện kiến, ít nhiều cũng chuẩn lễ vật chu , do đó mới kéo dài tới tận hôm nay.
Hai xe ngựa đến phủ Bình Tây Vương.
Xe dừng thì thấy tiếng hai hài tử.
“Nương!”
“Mẫu !”
Vân Sơ thoáng phía hai đứa nhỏ, thấy bóng dáng Sở Dực.
Sở Hoằng Du vô cùng tri kỷ giải thích: “Phụ vương chọc giận Hoàng tổ phụ, giáng hai mươi đại bản, hiện vẫn còn giam giữ trong cung.”
Vân Sơ: “...”
Sao ngữ khí của tiểu tử lộ vẻ vui sướng khi gặp họa nhỉ? Đó rõ ràng là phụ của nó mà.
Xem Thánh thượng giữ thể diện cho Bình Tây Vương, lệnh cho quần thần lui xuống khi hành phạt trượng, nên sự việc mới truyền bá bên ngoài.
Vân Sơ ôm hai đứa nhỏ lên xe ngựa.
Mành xe xốc lên, Sở Hoằng Du thấy Vân Trạch bên trong, lập tức thẳng , nghiêm cẩn chắp tay: “Vân đại nhân.”
Sở Trường Sinh chút sợ hãi, vùi sâu lòng Vân Sơ.
Vân Trạch từng gặp hai hài tử vài , nhưng đều chỉ thoáng qua. Hắn thầm nghĩ, con nhà khác thì gì đáng xem, dung mạo cũng chẳng gì đặc biệt.
hiện tại đây là nhi nữ của Vân Sơ, thế nào cũng thấy yêu thích, quả là báu vật.
Bàn tay to khẽ vẫy: “Du ca nhi, mau tới đây, an tọa bên cạnh cữu cữu nào.”