Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 243
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:24:16
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Hoằng Du vui, nó còn cùng nương cơ, Phụ vương ở đây, nó còn thể chậm rãi bò lên nương mà nũng, nghĩ thôi là cũng thấy vui sướng.
mặc kệ tiểu gia hỏa bằng lòng , Vân Trạch nhịn kéo thằng bé đặt lên đùi .
Hắn còn ôm lấy tiểu cô nương Trường Sinh nhưng cô bé chút hoảng sợ với sự nhiệt tình của , chỉ ôm chặt lấy cổ Vân Sơ.
“Du ca nhi, xem thử xem thích món ?” Vân Trạch lấy một món đồ chơi từ bên chỗ : “Ta cố ý cho chuẩn lễ vật gặp mặt cho con đó.”
Sở Hoằng Du theo bản năng cự tuyệt, nhưng khi thấy vật thì kinh ngạc kêu lên: “Là Cửu Liên Hoàn! Con từng thấy ở quân doanh, Phụ vương con quá ngốc, chơi thứ , chịu cho con... Vân đại nhân, ngài thật sự quá thấu hiểu lòng con, đa tạ Vân đại nhân!”
Vân Trạch sửa lời thằng bé: “Con gọi Sơ nhi một tiếng nương, thì nhân lúc ngoài, con cũng thể gọi một tiếng Cữu cữu.”
Sở Hoằng Du hì hì: “Vân Cữu cữu!”
“Ái chà, ngoan lắm!” Vân Trạch thống khoái đáp lời, đó về phía Sở Trường Sinh.
Hắn đào một con thú bông: “Trường Sinh, xem, thích con gấu bông ?”
Sở Trường Sinh lắc đầu.
Búp bê mà Mẫu cho còn xinh hơn con thú bông nhiều.
Vân Trạch buông thú bông, tiếp tục lục lọi, lấy một chiếc kính vạn hoa: “Còn cái thì ?”
Tiểu cô nương dám vươn tay, Vân Sơ bèn nhận lấy giúp, đặt tới mắt con bé. Tiểu cô nương thoáng qua, khóe miệng tức khắc lộ ý , yêu thích nỡ buông tay.
Vân Trạch nhẹ nhàng thở , đang chuyện thì thấy Sở Hoằng Du trượt khỏi đùi , cả bò rạp xuống , sột soạt đào bới: “Đây là Hoa Dung Đạo, đây là Hộp Bách Bảo, còn gương nhỏ, trống bỏi... Vân Cữu cữu, ngài thật sự quá , mua cho con nhiều đồ chơi như , cảm tạ ngài!”
Vân Trạch hưởng thụ hai tiếng “Cữu cữu” , mở miệng: “Ở Vân gia còn nhiều thứ hơn nữa, tới gặp mặt, mang đến cho các con.”
Sở Hoằng Du nghiêng đầu : “Tại Vân Cữu cữu đối xử với con và như ?”
Vân Trạch xoa đầu thằng bé: “Sau các con sẽ tự rõ.”
Xe ngựa đến ngõ Ngọc Lâm, một hàng bốn bước xuống xe ngựa. Hai nắm tay vọt trong, nựng nịu đám mèo con thỏ con.
Vân Trạch nhẹ giọng : “Trước mắt cứ giấu nương , sợ nương chuyện sẽ nhịn , ngày nào cũng chạy tới phủ Bình Tây Vương tìm Du ca nhi cùng Trường Sinh.”
Vân Sơ cũng ý .
Nương nàng suy nghĩ nông cạn, trong lòng nghĩ gì đều bộc lộ mặt, cho nên một việc, giấu giếm sẽ hơn là thẳng .
Hạ nhân bưng bữa tối phong phú lên, bốn quây quần quanh một cái bàn lớn.
Vân Trạch chỉ nhi tử, thấy một tiểu cô nương khả ái như Trường Sinh thì yêu thích thôi, cứ cận với cô bé: “Trường Sinh, Cữu cữu đút con ăn cơm ?”
“Không, !”
Tiểu cô nương lắc đầu, chỉ là sự kháng cự và sợ hãi trong mắt còn mạnh mẽ như lúc đầu.
Vân Trạch ngừng cố gắng, nỗ lực bày bộ dáng hiền lành nhất. Rốt cuộc, tiểu cô nương cũng nể mặt , để đút một muỗng cơm.
Khoảnh khắc , Vân Trạch cảm thấy vô cùng khoan khoái. Cuối cùng cũng thấu tỏ vì hễ đụng tới hài tử, Sơ nhi luôn cố kỵ dè chừng đến .
Mưu kế thành thì sợ cách nào đoạt con cái. Đặt quá nhiều bẫy rập sợ tổn thương hai hài tử đáng thương .
Hắn khẽ cất lời: “Du ca nhi, Trường Sinh, phụ vương hai đứa năm nào cũng chinh chiến diệt phỉ, các con từng bận lòng?”
Sở Hoằng Du lắc đầu: “Phụ vương hùng dũng, chẳng cần bận tâm.”
“Chỉ là lỡ như...” Vân Trạch thoáng ngừng lời: “Lỡ như phụ vương các con chẳng may tử trận đao thổ phỉ, hai đứa sẽ tính ?”
Lời dứt, miệng một bàn tay mềm mại như nhung chặn .
Hắn đầu sang, chỉ thấy đôi mắt to tròn của Sở Trường Sinh ngấn lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-243.html.]
Lòng chợt chùng xuống. Xem , thể mưu hại Bình Tây Vương .
Ngày hôm , kinh thành lan truyền một tin tức mới mẻ. Quan Tứ phẩm Tiết gia tìm đích trưởng tử thất lạc hơn mười năm , việc quả là chuyện xưa nay từng , lập tức truyền rộng khắp phố phường.
Cùng lúc đó, quán Nhã Đường cũng đưa tin về, Đinh Nhất Nguyên đồng ý gia nhập Không Môn.
Việc vốn trong dự liệu của Vân Sơ. Nàng một phong thư dặn Thu Đồng mang đến quán Nhã Đường, đó sai đưa vài bức thư khác tới tay Đinh Nhất Nguyên.
Đinh Nhất Nguyên thư, cảm thấy những chuyện quả thực khó tin. Sơn Tịch đại sư dự đoán chuyện quý nhân trú ngụ tại miếu nát, e rằng những tin tức trong bức thư cũng chuẩn xác đến tám, chín phần mười.
Hắn lập tức lấy một đồng tiền từ trong phong thư, cầm giấy thông hành nhận tiến kinh thành, tìm một vị trí ở góc đường náo nhiệt nhất tại Chợ Đông.
Hiện giờ còn là gã ăn mày nhếch nhác của ba ngày .
Hắn mặc trường bào màu xanh đen, bộ râu dài màu trắng chải chuốt chỉnh tề rủ xuống ngực, thoạt cứ như một ngoài bốn mươi, năm mươi.
Trên thực tế, vẫn quá tuổi tam tuần, chỉ là bởi nửa năm nay quá mức gian truân trắc trở, thêm bộ râu dài, nên trông vẻ già dặn hơn tuổi thật nhiều.
Hắn lấy đồng tiền từ trong tay áo , cẩn thận đặt xuống đất. Vị phu nhân bán khăn tay bên cạnh kinh ngạc hỏi: “Ngươi đặt tiền đồng xuống đây là ý gì, ngươi buôn bán thứ gì?”
Đinh Nhất Nguyên đáp: “Bày tiền đồng , tức là bán tiền đồng.”
Phu nhân thấy chuyện khá thú vị, bèn hỏi tiếp: “Đồng tiền bán với giá bao nhiêu?”
Đinh Nhất Nguyên giơ một ngón tay: “Một lượng bạc.”
Lời thốt , đám vây quanh chợ đều bật ầm ĩ.
“Một đồng tiền chỉ trị giá một văn, một lượng bạc thể đổi cả ngàn đồng, ngươi xem đều là kẻ ngu ngốc .”
“Ta bày quán ở Chợ Đông hơn hai mươi năm, đây là đầu thấy kẻ bán tiền đồng, quả thật là chuyện hiếm !”
“Còn ư.”
Đinh Nhất Nguyên giữ vẻ trầm tĩnh, như thấy lời châm chọc của đời. Một ngày trôi qua, đương nhiên ai tới hỏi mua.
Ngày hôm , xuất hiện tại Chợ Đông. Vị phụ nhân khỏi bật : “Hôm qua bán , chứng tỏ kẻ ngu, ngươi còn ?”
Đinh Nhất Nguyên xuống đất: “Hôm nay bán mười lượng bạc.”
Người vây xem rộ lên, quả thực xem như một kẻ ngốc mà chế giễu.
Đến ngày thứ ba, giá một trăm lượng bạc. Vì lẽ đó, vây xem càng lúc càng đông, ngoài sự chế giễu thì sự tò mò cũng tăng thêm nhiều phần.
Tới ngày thứ tư, Đinh Nhất Nguyên giá một ngàn lượng bạc. Chớ sắc mặt bình thản, kỳ thực trong lòng đang vô cùng hoảng hốt, một đồng tiền thể bán với giá một ngàn lượng , liệu điều đó thể thành sự thật?
Hắn cảm thấy đây là điều thể.
Sơn Tịch đại sư phán rằng sẽ tới mua. Vậy thì cứ yên lặng chờ đợi là .
Người vây xem ngày càng đông đúc, mồm năm miệng mười ngừng bàn tán. Hắn gắng sức giữ vẻ trấn định im tại chỗ.
“Thật thú vị, thú vị!”
Giọng một thiếu niên truyền đến. Đó chính là một trong những kẻ ăn chơi trác táng nổi danh ở kinh thành, Thế tử Bình Tân Hầu.
Hắn đẩy đám đông bước , xổm xuống "quán hàng", duỗi tay sờ đồng tiền, ngó nghiêng khắp nơi, nhưng cũng chẳng điểm gì hiếm lạ.
“Thứ đáng giá một ngàn lượng bạc ?”
Đinh Nhất Nguyên mắt mũi, mũi tâm, điềm nhiên cất lời: “Hoa khai thương tang hư thật gian, tú mệnh phân loạn nan lĩnh ngộ, đồng tiền là hư, cũng là thật.”
Thế tử Bình Tân Hầu đưa tay ngoáy tai, hiểu lời . tiền, tiêu bạc mua vui chính là chuyện thường ngày của vị thế tử .
Phạm Khắc Hiếu
Hắn ném túi bạc Đinh Nhất Nguyên: “Ta mua đồng tiền , mau rõ ràng, cái gọi là hư hư thật thật rốt cuộc là thứ gì.”
Đinh Nhất Nguyên thẳng dậy. Thế tử Bình Tân Hầu lúc mới nhận cao lớn, râu dài, thoạt toát lên vài phần khí khái của một cao nhân ẩn thế, nét mặt khỏi nhạt mấy phần.