Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 255
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:24:28
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe ngựa của Vương phủ chờ sẵn ở cổng lớn, Trịnh ma ma hành lễ với Vân Sơ: “Ba ngày vất vả Vân tiểu thư.”
Sinh hoạt của bọn nhỏ đều do Trịnh ma ma lo liệu, Vân Sơ thực lòng tôn kính vị ma ma , ôn hòa : “Sao vất vả chứ, trời còn sáng, đường chú ý giữ gìn an .”
Trịnh ma ma cúi đầu đáp lời.
Lúc thấy Vân tiểu thư và hai tiểu chủ tử cận, trong lòng bà cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng nghĩ Vân tiểu thư là phụ nhân Tạ gia, dù thế nào cũng xảy chuyện gì .
Hiện giờ, Vân tiểu thư rời khỏi Tạ gia, quả phụ cũng , hòa ly cũng , tóm là thể tái giá.
Thái độ của hai tiểu chủ tử quan trọng bằng Vương gia. Ngài dung túng cho hai tiểu chủ tử ở đây tận ba ngày.
Xem , Vương phủ sẽ mau chóng nữ chủ nhân mới.
Trịnh ma ma đưa hai đứa nhỏ tiến cung, chờ xe ngựa biến mất ở đầu ngõ, Vân Sơ mới xoay trở .
Trong ba ngày nay, chuyện đều nàng gác sang một bên ngó tới.
Bọn nhỏ , nàng lập tức cho ở nội viện và ngoại viện tới báo cáo công việc.
Nàng mới chuyển đến nơi , hạ nhân cũng chỉ vài cận, cần mua thêm một , một việc lặt vặt còn quy củ, nàng cần mặt chấn chỉnh các nề nếp.
Xử lý xong nội viện thì tới ngoại viện.
Trần Đức Phúc bưng theo một chồng sổ sách dày cộm. Thứ nhất là khoản thu chi hằng tháng của Thôn trang suối nước nóng, cần nàng đích xem xét. Thứ hai là đ.á.n.h giá các khoản dự chi cho Cô nhi viện. Thứ ba là việc đóng tàu còn thiếu một khoản kinh phí nhỏ.
Trong kho của Vân Sơ còn dư hơn một trăm ngàn lượng bạc, lợi nhuận của thôn trang cũng thu cuồn cuộn, vẻ vô cùng giàu .
chuyện đóng thuyền , ban đầu bỏ năm mươi ngàn lượng cũng chỉ một nửa, nàng rót thêm năm mươi ngàn lượng, hy vọng đầu xuân năm thuyền lớn xa, thể giúp nàng mau chóng thu hồi vốn liếng.
“Tiểu thư, còn một chuyện nữa.” Trần Đức Phúc thu sổ sách, ngẩng đầu : “Đinh Nhất Nguyên vị Thế tử mới của Bình Tân hầu phủ mời tới.”
Vân Sơ khỏi : “Trùng hợp như .”
Phủ Bình Tân hầu thường xuyên dân chúng bàn tán, đời Bình Tân hầu phủ thi thoảng gây một chuyện mặt, khiến mãi dứt.
Nếu Đinh Nhất Nguyên đến phủ khác, khi nàng còn vắt hết óc suy nghĩ đời xảy chuyện gì, còn đến Bình Tân hầu phủ , một việc cần nghĩ cũng sẽ hiện mắt nàng.
Nàng dùng tay trái một phong thư, bảo Trần Đức Phúc qua vài trung gian đưa tới tay Đinh Nhất Nguyên.
Đang bận rộn thì Thu Đồng từ bên ngoài thông báo: “Tiểu thư, Vân quản gia phụng mệnh tới mời tiểu thư về Vân gia một chuyến.”
Vân Sơ đổi xiêm y trở về Vân gia.
Vừa cửa thấy đám đường dòng bên cũng ở đó, đám Vân Nhuận và Vân Dật cũng mặt.
“Sơ nhi, con tới .” Lâm thị lôi kéo Vân Sơ xuống: “Ba ngày bận rộn gì , chẳng thấy bóng dáng con .”
Vân Sơ qua loa lấy lệ: “Mấy vị đường tới đây là việc gì quan trọng ?”
Vân Dật thở dài: “Sáng nay ba thượng triều, hiểu vì lý do gì Hữu ty chỉ trích.”
“Chuyện trong dự kiến.” Vân lão tướng quân mở miệng: “Lấy bất biến ứng vạn biến là .”
Chỉ là đám âm thầm dùng đám tiểu bối còn dứt sữa của dòng bên Vân gia để thăm dò phản ứng của Thánh thượng mà thôi.
Vân Nhuận nhíu mày: “ thứ nhất ắt sẽ thứ hai. Ban đầu là ba bọn Vân Dật, về e rằng sẽ tới bộ Vân gia. Nếu chúng tay, đến lúc đó ai cũng thể tùy tiện dẫm đạp lên đầu những kẻ mang họ Vân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-255.html.]
Vân Sơ Vân Nhuận.
Quả thực đường cũng chút mưu lược, nếu nàng quỹ đạo của đời , nàng chắc chắn sẽ ủng hộ hành động của đường .
Đời , khi Vân gia xảy chuyện, đại ca Vân Trạch và Vân Nhuận khắp nơi khơi thông quan hệ, đại ca nhanh chóng chịu liên lụy, điều đến thành trì khác, Vân Nhuận trở thành tiếng nhất trong đám đồng lứa ở Vân gia.
Sau đó đại tẩu sinh non.
Vân gia càng thêm hỗn loạn.
Mãi lâu đó, phụ nàng mang theo thủ cấp của Quốc vương Nam Việt về kinh, bá tánh thành tề tựu nghênh đón, Thánh thượng đại duyệt, lễ vật ban thưởng cuồn cuộn đổ Vân gia.
Đám giở trò khi cũng tự nhiên biến mất.
Phụ nàng cũng truy cứu, chuyện cứ qua như .
Hiện giờ sống một đời, nàng đương nhiên lôi kẻ hại đại tẩu sinh non ngoài ánh sáng.
“Vân Sơ.” Vân Nhuận về phía Vân Sơ mở miệng : “Ta Vân Dật Bình Tây Vương đưa lệnh bài của Vân gia quân cho , chuyện gì ?”
Lâm thị nhíu mày.
Lúc Vân Nhuận cửa, sai mời Sơ nhi đến nghị sự. Y còn tưởng rằng đám dòng bên trọng thị ý kiến của Sơ nhi, nào ngờ là vì tấm lệnh bài .
“Quả thật chuyện như .” Vân Sơ đáp lời: “Vân Nhuận đường bỗng hỏi việc , rốt cuộc là ý gì?”
“Nếu như , thể thấy giao tình giữa ngươi và Bình Tây Vương hề cạn.” Vân Nhuận tiếp lời: “Ngươi thể nhờ Bình Tây Vương tiến cử, phục hồi chức vị cho ba vị đường Vân Dật ?”
Phạm Khắc Hiếu
Lão tướng quân lạnh lùng phẩy tay: “Không cần thiết.”
Vân gia há cần khẩn cầu bất cứ ai.
Càng thể để đích trưởng nữ Vân gia tự mặt, cầu xin kẻ khác.
“Ta hiểu nỗi cố kỵ của lão tướng quân, nhưng giờ phút , thể khoanh tay lấy tĩnh chế động.” Vân Nhuận : “Ta nguyện thử mặt, xem liệu thể khơi thông một chút quan hệ nào chăng.”
Hắn khẽ gật đầu hành lễ với Vân lão tướng quân xoay rời khỏi Vân gia. Đám Vân Dật cũng thở dài lượt cáo lui.
“Sơ nhi, cảm thấy Vân Nhuận gì đó bất ?” Vân Trạch thấp giọng hỏi.
Vân Sơ lắc đầu: “Tạm thời điều gì. Vân gia vẫn rơi tình cảnh cùng khốn nhất, cái ác ẩn sâu bên trong bộc lộ, giờ bàn luận những lời vẫn còn quá sớm.”
“Vân Trạch , trong thời gian , con nên tĩnh dưỡng cho thật . Chờ phụ con lập công hồi triều, e rằng con sẽ chẳng còn nhàn rỗi nữa.” Vân lão tướng quân chống tay hạ nhân, gắng gượng dậy: “Vân Nhuận xoay xở thì cứ mặc y xoay xở .”
Vân Trạch dở dở : “Tổ phụ, con thấy mới là cần nghỉ ngơi. Lần nghị sự , con sẽ dám mạo phạm mời lão nhân gia nữa.”
Giấc mộng của Sơ nhi cho thấy thê tử sẽ sinh non vì nội đấu trong Vân gia. Nếu thật sự buông tay mặc kệ, giao phó quyền hành, chẳng sẽ để cho tiểu nhân lợi dụng sơ hở đó ? Hắn những tai họa sẽ xảy , nếu còn để bi kịch lặp , chi bằng đừng trượng phu, đừng phụ !
Vân Sơ nán dùng bữa với Lâm thị, đó mới tiếp tục công việc đang dang dở.
Nàng dặn Trần Đức Phúc trả tiền công hậu hĩnh, mời thợ tu sửa cô nhi viện. Ước chừng một tháng sẽ thành, nàng cần nhân thời gian dán thông báo rộng khắp.
Để bá tánh nếu gặp hài tử bỏ rơi thì nên đưa đến chỗ nào.
Một cô nhi mất cha mất cũng thể tự tìm đến cô nhi viện nương náu.
Vân Sơ sai vẽ một bức tranh, đó chính là quang cảnh cô nhi viện trong tương lai: trời xanh mây trắng, phòng ốc chỉnh tề, các hài tử tự do khỏe mạnh vui đùa.
Nàng dựng một chiếc lều vải ở thành Tây, treo bức họa phía , tự tọa trấn, một chiếc bàn gỗ.