Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 256

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:24:29
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kính mời quý độc giả theo dõi nội dung bên để tiếp tục bộ chương truyện!

 

Một đám đông lập tức vây quanh chiếc lều vải.

 

“Ngoài thành đang xây dựng một cô nhi viện ư?”

 

“Trên thông báo , nơi đó sẽ thu nhận những hài tử nuôi dưỡng, nơi nương tựa.”

 

“Thời tiết càng lúc càng lạnh giá, sẽ nhiều hài tử c.h.ế.t cóng ngoài đường, thật quá đáng thương. Có một nơi như , ít nhất chúng sẽ lạnh c.h.ế.t.”

 

. Còn nhiều gia đình sinh đến bốn năm nữ nhi, đều lén lút vứt bỏ hoặc dìm c.h.ế.t chúng. Có cô nhi viện , họ thể gửi nữ hài đến đó, giữ một mạng cũng xem như hành thiện tích đức.”

 

“...”

 

“Người bàn hình như là Vân đại tiểu thư. Trước từng tới cửa Tạ gia xem náo nhiệt, từng thấy qua nàng.”

 

“Cô nhi viện xây dựng danh nghĩa Vân gia ư?”

 

“Vân gia nhiều đại thần trong triều tố cáo thông đồng với giặc, mưu phản quốc gia. Chắc hẳn Vân gia đang tìm cách tự cứu đây.”

 

“Ai, nam nhi Vân gia chiến trường sát địch, nữ quyến dựng lều cứu tế mùa đông thì cũng là xây cô nhi viện. Một gia tộc như , thể phản quốc cơ chứ?”

 

“Chắc chắn là do tiểu nhân vu hãm. Hy vọng Thánh Thượng thể mau chóng điều tra rõ ràng sự tình!”

 

Đa bá tánh đều tin Vân gia phản quốc, nhưng cũng ngoại lệ.

 

Một nam tử hơn hai mươi tuổi từ trong đám bước , mắng to: “Vân gia những chuyện chỉ là để thu mua nhân tâm thôi! Các ngươi chớ Vân gia lừa gạt!”

 

Hắn dứt lời cầm trứng gà ném thẳng về phía Vân Sơ. Hắn động thủ, bảy tám phụ nhân phía cũng cầm mấy rổ cải thối ném theo.

 

Con ngươi Thu Đồng co rút , lập tức chắn mặt Vân Sơ.

 

gần như chẳng quả trứng lá cải nào bay tới chỗ nàng, bởi vì bá tánh tự động vây thành một vòng chắn, che chở cho Vân Sơ.

 

“Mẫu , con sẽ hộ tống rời khỏi nơi .”

 

Một thanh âm trầm ấm vang lên bên tai Vân Sơ.

 

Vân Sơ đưa mắt sang, là Tạ Thế An, mà nàng lâu gặp. Từ lúc hòa ly, nàng dần quên chuyện liên quan đến Tạ gia. Giờ đây thấy Tạ Thế An, phận Tạ phu nhân cũng còn, cảm giác trong lòng nàng khác hẳn .

 

“Mẫu , cẩn thận!”

 

Tạ Thế An đưa tay đỡ giúp Vân Sơ, chặn một lá cải đang bay tới.

 

Đoàn tránh tới bên bờ tường.

 

“Những kẻ cầm đầu gây khó dễ cho là bá tánh bình thường.” Tạ Thế An chắn Vân Sơ, nhíu mày : “Nếu con đoán sai, đó chính là của Thái Hậu.”

 

Vân Sơ chăm chú .

 

Tạ Thế An chuyên tâm Quốc Tử Giám, màng triều chính, thể thấu rõ thế cục cung đình như ?

 

Nam tử quả thật là của Thái Hậu.

 

Thái Hậu tội danh của Vân gia chứng thực, như mới thể bảo Xa Kỵ tướng quân, mới giữ Nam Cương – đó là thế lực của gia tộc bà .

 

Sau khi Vân gia xảy chuyện, Thánh Thượng và Thái Hậu đều đang ngầm quan sát, đối chọi .

 

“Sau chớ gọi là Mẫu .” Vân Sơ thản nhiên : “E rằng kẻ tâm thấy, sẽ liên lụy đến Tạ gia.”

 

“Mẫu ...”

 

Tạ Thế An nghẹn ngào, giọng đầy chua xót.

 

“Thực xin , Mẫu . Con nên ép đoạn tuyệt quan hệ với Vân gia.”

 

Sau khi Mẫu rời khỏi Tạ gia, mới cảm nhận rõ ràng, thế gia đại tộc che chở, Tạ gia chẳng khác nào cỏ rác.

 

Mặc dù hiện giờ Vân gia còn như , nhưng thanh danh nơi bá tánh vẫn hề suy suyển. Cảnh tượng dân chúng che chở mẫu khi nãy là minh chứng rõ rệt nhất. Tạ gia đuổi nữ nhi Vân gia , xem như đắc tội với trăm họ, ngay cả dân chúng tầng chót cũng thể chỉ trích, c.h.ử.i rủa bọn họ ngay mặt.

 

“Nói những chuyện cũng chẳng ích gì.” Vân Sơ cất lời: “Nếu Tạ gia thể nuôi nấng Khang ca nhi, thể đưa thằng bé tới cô nhi viện.”

 

Tạ Thế An siết chặt nắm tay: “Trưởng như cha. Sau khi phụ qua đời, con cũng như phụ của các . Con tuyệt đối cho phép chúng trở thành cô nhi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-256.html.]

“Thế An nhi, quả nhiên lầm con. Con là một hài tử .” Vân Sơ vỗ vai : “Vẫn là lời , nếu khó khăn cứ tới Vân gia tìm . Dẫu cũng từng là mẫu tử, thể giúp sẽ giúp.”

 

Phạm Khắc Hiếu

Tạ Thế An mím môi, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.

 

Hắn mong Vân gia xảy chuyện, như mẫu mới thể giúp đỡ .

 

đồng thời cũng sợ Vân gia bình yên vô sự, đuổi mẫu , chẳng khác nào trở thành trò cho thiên hạ ?

 

Tạ Thế An bóng xe ngựa của Vân Sơ khuất dần mới cất bước bộ về Tạ gia.

 

Khi ngoài cổng Tạ gia hai tượng thạch sư uy dũng lẫm liệt, giờ đây chẳng biến mất.

 

Biển hiệu treo mái hiên ném đá đến rạn nứt, tàn tạ từ lâu, hai chữ “Tạ phủ” trông vô cùng chật vật.

 

“Đại thiếu gia, ngài trở .” Tam Cửu chào đón: “Hôm nay tiểu nhân cùng Cam Lai sửa tường cho , kiếm hơn sáu mươi đồng tiền, nên mua mấy cân thịt, hầm một nồi thịt kho nước tương thật lớn.”

 

Quả thật là một nồi thịt to, chẳng qua khi phân phát đến các viện, đến chỗ Tạ Thế An cũng chỉ còn dư một chén nhỏ.

 

Hắn đam mê ăn uống, chỉ ăn một ít để cho Tam Cửu.

 

Hắn dậy tới viện của Thính Vũ.

 

Thính Vũ và Tạ Thế Doãn dùng cơm chiều xong, còn đang rửa bát đĩa. Lúc rửa chén, nàng nhịn thở dài.

 

Dẫu nha bên cạnh phu nhân, nàng cũng từng rửa một cái bát đĩa nào.

 

Cuộc sống bây giờ quả thực là quá cơ cực.

 

“Đại ca, tới đây?”

 

Nghe thấy tiếng của Tạ Thế Doãn, Thính Vũ vội vàng rửa sạch chén tới tiền viện.

 

Nhìn thấy Tạ Thế An bịt một mắt, hiểu trong lòng Thính Vũ cảm thấy vô cùng khiếp đảm.

 

Rõ ràng đây chỉ là một hài tử tròn mười ba tuổi, còn mù một mắt, nàng cũng rõ vì lẽ gì bản kinh sợ đến thế.

 

“Doãn ca nhi, con chơi .” Thính Vũ dỗ hài tử mới : “Đại thiếu gia tới đây là chuyện gì ?”

 

“Không Vũ di gom góp bao nhiêu ngân lượng ?” Tạ Thế An thẳng vấn đề: “Ta trúng một cửa hàng, cần ba ngàn lượng bạc mới mua . Nếu Vũ di gom đủ ngân lượng thì thể xoay xở công việc ăn, cũng thể Doãn ca nhi trả nợ.”

 

Thính Vũ lập tức : “Ta đang gom, đang gom, ngươi đừng gấp gáp…”

 

Tạ Thế An nắn vuốt ngón tay: “Vũ di nương nghĩ bán mấy chiếc khăn tay là thể gom mấy ngàn lượng bạc ? Ngươi thể chờ, nhưng thì thể.”

 

Thính Vũ nhận thấy một luồng áp bức vô hình đang đ.á.n.h úp nàng .

 

Người mặt chỉ qua sinh thần mười ba tuổi, khí thế đáng sợ đến .

 

Nàng vò khăn tay : “Vậy ngươi cảm thấy một nữ tử nhu nhược như nên gì?”

 

“Ai cũng phú thương là giàu nhất, nhưng kỳ thực đám quan nắm quyền trong tay mới là kẻ giàu chân chính. Mấy ngàn lượng bạc chỉ là hạt bụi len qua kẽ tay bọn họ mà thôi.” Tạ Thế An mở miệng: “Trong triều một vị quan nổi tiếng là thê tử quản nghiêm, ít , ông đôi khi sẽ lén lút với một vài nữ nhân… Khụ, nữ nhân như Vũ di, hẳn là thể lọt mắt xanh của ông .”

 

Thính Vũ thể tin : “Ngươi, ngươi bảo bán, bán thể của chính …”

 

“Nếu thì ?” Trên mặt Tạ Thế An một tia cảm xúc: “Vũ di còn thể lấy thứ khác ?”

 

Hắn lấy một tờ giấy từ trong tay áo đưa qua: “Ngươi chỉ một cơ hội thôi.”

 

Hắn xong thì xoay rời .

 

Thính Vũ cầm lấy tờ giấy thoáng qua, đó họ tên của vị quan , ba ngày sẽ xuất hiện ở chỗ nào…

 

Nàng thụ luỵ ngã xuống ghế.

 

Lợi dụng thể trở thành di nương là nàng cam tâm tình nguyện.

 

Mà nay…

 

Nàng nhịn che mặt lớn.

 

Khóc một hồi, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nàng còn phụ mẫu và ca ca.

 

Thính Vũ vốn là hạ nhân của Vân gia, cha nàng đều là quản sự hữu lực trong Vân phủ, nên từ nhỏ nàng mới trở thành nô tỳ bên cạnh đại tiểu thư.

 

 

Loading...