Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 263

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:24:36
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Đại Tấn từ xuống đều tin mệnh , lẽ danh tiếng của Đinh Nhất Nguyên sắp truyền tới tai Hoàng đế .

 

“Vân phi tỷ tỷ, nước của tỷ văng lên y phục của .”

 

Một âm thanh chói tai, hề hài hòa đột nhiên vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.

 

Vân Sơ đầu , thấy Nguyên phi đang đối diện Vân phi, rõ ràng trưng bộ dạng kiếm chuyện.

 

“Bộ y phục của may từ Vân Thủy Thiên Cẩm do chính Hoàng Thượng ban tặng. Dính một vết , chẳng là bất kính với Thánh thượng ? Vân phi tỷ tỷ, liệu dám gánh vác nổi tội ?”

 

Vân phi thờ ơ đáp , ánh mắt lạnh nhạt: “Muội quả thực cách tự biên tự diễn.”

 

Nguyên phi ghét nhất là vẻ điềm nhiên của Vân phi, dường như biến cố dù kinh thiên động địa cũng chẳng thể khiến nàng đổi sắc mặt.

 

Vân phi cao tuổi hơn ả đến năm sáu tuổi, thế nhưng lúc , khi ả tuổi tác sắc suy, Vân phi vẫn giữ dung nhan xinh như thuở nào. Cứ cách một tháng, Hoàng Thượng ngự giá đến cung của nàng.

 

Hỏi khiến ghen ghét đến điên cuồng?

 

Nay Vân gia gặp biến cố, Vân phi ắt sẽ mất ân sủng. Ả đương nhiên nhân cơ hội mà dẫm đạp, để thỏa lòng hả .

 

“Tỷ tỷ cho rằng vu hãm tỷ ?” Nguyên phi vẻ mặt đầy ủy khuất, hướng về Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, xin chủ cho !”

 

Hoàng Hậu khẽ ấn huyệt Thái Dương.

 

Đám nữ tử hậu cung thường xuyên gây mâu thuẫn chỉ vì xiêm y, trang sức, ngân lượng chi dùng mỗi tháng... Ai nấy cũng đều khiến đầu đau đầu. Chỉ cần xích mích là các nàng viện cớ bất kính với Hoàng Thượng. Thánh thượng trăm công ngàn việc, những vật ban thưởng còn nhớ rõ, nào tội đại bất kính nào ở đây?

 

Song bà là chủ hậu cung, đành nhẫn nại xử lý những chuyện vụn vặt .

 

Hoàng Hậu đang định mở lời, thì một ảnh nhỏ nhắn như cơn lốc xoáy đột nhiên lao đến.

 

Ngay đó, khi còn kịp phản ứng, Nguyên phi đang mặt Hoàng Hậu bỗng dưng hài tử đụng , ngã nhào.

 

Ngay chỗ đó vặn đặt một chiếc bàn tiệc, bên là cua hấp xong cùng vô gia vị, nào là hoa cúc, nào là rượu hoa cúc. Cả chiếc bàn đầy ắp đồ ngon như thế Nguyên phi va , đổ kềnh.

 

Đồ ăn và rượu bàn đều đổ ụp lên Nguyên phi.

 

Một hỗn hợp chất lỏng mang theo hương hoa cúc, vị tương, vị giấm tanh nồng, vương vãi khắp mái tóc và bộ xiêm y gấm lụa quý giá của ả.

 

Nguyên phi tức đến mức phát điên. Ả đè nén cơn thịnh nộ, sang thì thấy đó là tiểu thế tử của Bình Tây Vương.

 

Trong các hài tử nhỏ tuổi của hoàng thất, Thánh Thượng sủng ái tiểu thế tử nhất. Nguyên phi dĩ nhiên gan gây phiền toái cho bé. Mấu chốt là bộ dạng chật vật nhếch nhác của ả nhiều trông thấy như thế , chắc chắn sẽ trở thành trò cho cả hoàng cung!

 

chỉ tìm chỗ chui xuống ngay tức khắc!

 

“Thật xin Nguyên phi nương nương…” Sở Hoằng Du cúi đầu, vẻ mặt luống cuống mở lời: “Ban nãy thấy Nguyên phi nương nương một con sâu, nên mới lao tới để bắt nó. Thật xin , sai …”

 

“Hiện tại vết bẩn cũng tan biến .” Hoàng Hậu lên tiếng: “Y phục dù quý giá cỡ nào, cũng bằng tấm lòng thành tâm xin của hài tử. Chuyện cứ cho qua .”

 

Ân tần tiến lên một bước : “Là Du ca nhi quá lỗ mãng, cũng do quản giáo nghiêm. Lát nữa sẽ sai ma ma đưa một khúc vân thủy thiên cẩm đến cung Nguyên phi, mong Nguyên phi đừng chấp nhặt với hài tử.”

 

Hai mắt Nguyên phi tối sầm .

 

chật vật lắm mới kiếm vài thước vân thủy thiên cẩm để may thành xiêm y, mặc khoe khoang khắp chốn. Ân tần thể tùy tiện lấy một tấm vân thủy thiên cẩm chỉnh, sự so sánh quả thực khiến lòng uất nghẹn.

 

Nguyên phi dám nán lâu, với bộ dạng t.h.ả.m hại nhếch nhác, ả cung nữ đỡ tay vội vàng cáo lui.

 

Sở Hoằng Du ngẩng đầu, về phía Vân Sơ, đắc ý nở một nụ rạng rỡ.

 

Vân Sơ khẽ lắc đầu.

 

Tiểu gia hỏa dùng phương thức của riêng để bảo hộ nhân của nàng đây mà.

 

cách vẫn phép.

 

Nàng hiệu cảm tạ bé, đó dùng khẩu hình : “Không nữa.”

 

Tiệc thưởng cúc tiếp tục diễn .

 

Lẽ Thái Hậu cũng nên xuất hiện tại buổi tiệc ngắm hoa , nhưng từ An Khang Cung đến báo Thái Hậu chút sự vụ, tạm thời thể đến dự.

 

[]

 

Hoàng Hậu nhíu mày, ngửi thấy điều bất thường trong sự vụ , lòng chút bất an. Bà bảo tiếp tục ngắm hoa dậy dặn dò hạ nhân điều tra xem rốt cuộc xảy chuyện gì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-263.html.]

Hoàng Hậu rời , các vị khách mời cũng còn câu nệ, ai nấy đều thả lỏng bản hơn.

 

Ân tần kéo Sở Hoằng Du đến bên cạnh, khẽ quở trách: “Nguyên phi đắc tội với con từ lúc nào mà con cố ý đụng ngã nàng ?”

 

Sở Hoằng Du le lưỡi: “Hoàng nãi nãi, lầm , nào cố ý.”

 

Ân tần cũng ưa Nguyên phi từ lâu, bèn tiếp tục dây dưa chuyện nữa, sai bưng thức ăn lên cho hai đứa trẻ.

 

Sở Hoằng Du tự dùng bữa, còn Ân tần kiên nhẫn đút cho Trường Sinh từng miếng một.

 

Một lúc , ma ma cận đến gần báo: “Nương nương, ban nãy Tiểu Lý Tử đến vương phủ đưa đồ, thăm dò một chuyện.”

 

Ân tần khựng , chuyện gì thể khiến ma ma bất chấp cảnh xông bẩm báo, ắt hẳn chuyện tầm thường.

 

đút hết điểm tâm trong tay : “Hai con ở đây cũng mệt , nên trở về nghỉ ngơi. Nào, Hoàng nãi nãi đưa các con hồi cung.”

 

Sở Hoằng Du chút tình nguyện.

 

Hài tử trộm về phía Vân Sơ.

 

Lúc nào cũng một đám tiểu thư, phu nhân tới trò chuyện với mẫu , thật là quá phiền toái.

 

Xem tìm cơ hội ở riêng với mẫu .

 

Thôi , đành chịu đựng thêm mấy hôm nữa thôi.

 

Hai lén lút vẫy tay với Vân Sơ, ngoan ngoãn theo Ân tần hồi cung.

 

Trên đường , ma ma thuật sự việc bằng giọng nhỏ nhẹ: “… Tiểu Lý Tử mấy hôm , Vương gia dẫn theo một nữ tử về phủ lúc nửa đêm, giấu kín trong vương phủ, cho bất kỳ kẻ nào thấy…”

 

“Cái gì?!” Ân tần vô cùng kinh ngạc: “Lão tam nhà thể chuyện như ?”

 

Nhi tử của bà xưa nay hề hứng thú với nữ nhân. Nếu hai đứa nhỏ cần nha hầu hạ, e rằng ngay cả một bóng nữ nhân cũng đừng mong xuất hiện trong vương phủ.

 

quả thực khó lòng tin Dực nhi mang một nữ tử về phủ lúc nửa đêm như thế.

 

“Tiểu Lý Tử cố ý nán Vương phủ, dò la bóng gió một phen mới nữ nhân hiện cư ngụ tại Duyên Huy Viện.” Ma ma mở miệng: “Duyên Huy Viện vốn là sân viện chính của Vương gia. Nay để nàng ở, chẳng lẽ y đang ý lập nàng Vương phi ? Nương nương, việc Vương gia kháng chỉ cự hôn, chăng liên quan đến ?”

 

Ân tần khẽ nhíu mày: “Không chừng quả thực là như thế. Ngươi lập tức bảo Tiểu Lý Tử dò hỏi thêm vài phen, xem nàng rốt cuộc tên họ là gì, xuất từ , quan hệ gì với lão tam, và thái độ của lão tam đối với nàng , tra cho thật tường tận.”

 

Ma ma lĩnh mệnh lui xuống.

 

Lúc , An Khang Cung vô cùng hỗn loạn.

 

Lão ma ma phế đôi tay, quỳ rạp mặt Thái Hậu mà than thống thiết: “... Bình Tây Vương cố tình thị uy với Thái Hậu ngài, đây rõ ràng là tát mặt ngài...”

 

“Xoảng xoảng xoảng!”

 

Toàn bộ chén bàn đều Thái Hậu hất tung xuống đất.

 

Tám chuyên tìm m.á.u đầu tim cho Thụy nhi đều là tâm phúc của bà , bây giờ c.h.ế.t bảy, duy nhất còn sống cũng chặt mất hai cánh tay, trở thành một phế nhân.

 

Bên cạnh bà chẳng còn một ai dùng nữa.

 

“Sở Dực!” Thái Hậu nộ hống: “Ai gia tự vấn lương tâm, hề bạc đãi nửa lời, cớ dám động thổ lên đầu ai gia!”

 

Lão ma ma chịu đựng đau đớn : “Lão nô hoài nghi Bình Tây Vương và trưởng nữ Vân gia tư tình...”

 

“Hửm, thế ư?” Thái Hậu lạnh: “Một quả phụ, một nữ tử bỏ rơi mà Sở Dực cũng dám dính , còn vì nữ tử mà phá hỏng kế hoạch của ai gia, giỏi, giỏi, xem ai gia tính toán kế sách khác ...”

 

Phạm Khắc Hiếu

“Thái Hậu! Thái Hậu!” Cung nữ bên ngoài vội vã chạy : “Xảy chuyện lớn !”

 

Thái Hậu lạnh lùng : “Sao hấp tấp xao động đến thế, mau!”

 

Cung nữ vội vã : “Phùng, Phùng thiếu gia ngã ngựa!”

 

Phùng gia là nhà đẻ của Thái Hậu. Phùng gia hai nhi tử, đều là chất nhi của Thái Hậu, một là Xa Kỵ tướng quân trấn thủ Nam Cương, còn là đại quan Tam phẩm Phùng đại nhân.

 

Thái Hậu vô cùng tin cậy nhà đẻ, thì lập tức lên: “Ngã như thế nào?”

 

“C.h.ế.t, c.h.ế.t ...” Cung nữ run sợ quỳ thụp xuống: “Còn nữa, lúc nãy Bình Tây Vương cho mang một miếng ngọc bội tới đây.”

 

Khi ngọc bội dâng lên, đôi mắt Thái Hậu lập tức tối sầm . Đây chính là ngọc bội tín vật của Phùng gia.

 

Điều đồng nghĩa, cái c.h.ế.t của Phùng thiếu gia chính là do Bình Tây Vương nhúng tay , hơn nữa y còn ngang nhiên tuyên bố với bà . Đây là hành động khiêu khích trần trụi, cũng là lời cảnh cáo đanh thép!

 

 

Loading...