Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 264
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:24:37
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lão ma ma bên cạnh cẩn thận hỏi: “Thái Hậu, Bình Tây Vương việc hề kiêng kị, chúng nên báo thù ?”
Thái Hậu nhắm mắt , ngã ghế: “Chỉ còn cách thỉnh Hoàng đế tay. Dẫu cho Người chỉ ban cho hai mươi đại bản, cũng đủ để ai gia trút cơn uất hận .”
Bà dứt lời thì một tiểu thái giám vội vàng thông báo.
Tiểu thái giám là hầu hạ Trang Thân Vương, khiến Thái Hậu lập tức nảy sinh dự cảm bất an: “Thụy nhi lên cơn bệnh ư?”
“Thái Hậu nương nương, lúc nãy Vương gia đến Ngự Thư Phòng!” Tiểu thái giám quỳ đất .
Thái Hậu khẽ thở phào. Nếu còn thể tiến cung gặp Hoàng đế, xem thể y vẫn đến nỗi nào. Chắc hẳn là y đòi công đạo cho biểu Phùng gia tạ thế.
“Vương gia, Vương gia đến Ngự Thư Phòng thỉnh cầu Hoàng Thượng thu hồi tước vị Trang Thân Vương cùng đất phong!” Tiểu thái giám lớn: “Trên đường tiểu nhân tới An Khang Cung, Vương gia xe ngựa rời kinh!”
“Cái gì!!”
Khí huyết Thái Hậu cuồn cuộn dâng trào, cuối cùng cách nào kìm nén cảm xúc, bà cụp mắt ngã vật xuống đất.
Chuyện Trang Thân Vương và Phùng gia khiến triều đình xôn xao, kinh thành náo động.
Phùng tiểu thiếu gia ngã ngựa bỏ mạng. Có lời đồn rằng thường xuyên ngược đãi chiến mã, khiến nó dồn ép đến phát điên chạy trốn, cuối cùng hất ngã xuống đất mà tử vong.
Mà Trang Thân Vương bỗng nhiên thỉnh cầu Hoàng Thượng thu hồi tước vị và đất phong khiến các đại thần trong triều cảm nhận mùi vị bất thường.
Phạm Khắc Hiếu
“Hoàng thúc của dám buông bỏ thứ.” Sở Dực trầm ngâm: “Lìa xa Thái Hậu, rời khỏi kinh thành, còn tước vị vương và đất phong, e rằng y cũng chẳng sống bao lâu nữa.”
Quả thực cũng nên sống lâu hơn.
G.i.ế.c c.h.ế.t mấy trăm cung nữ mới giữ mạng cho tới bây giờ, khiến nhiều vô tội c.h.ế.t ở nơi thâm cung, thật sự là tội đáng muôn c.h.ế.t.
y cũng rõ đây là ý của Sở Thụy, tất cả đều do Thái Hậu một tay thao túng.
Trình Tự bước lên, nhỏ giọng : “Ân tần nương nương phái Tiểu Lý Tử tới.”
Sở Dực nhếch môi: “Cứ phái vài tiếp đãi Tiểu Lý Tử, cố ý vô tình tiết lộ tin tức của nàng .”
Trình Tự gãi gãi đầu: “Nếu chuyện truyền tới Vân gia, sợ là...”
“Cho nên với nàng một tiếng.” Sở Dực dậy: “Lúc nãy mang về một khối thủy tinh long lanh như nước, gói ghém xong ?”
Đây là thứ mà mặt dày xin xỏ phụ hoàng, đợi lát nữa đưa cho Vân Sơ, nhất định sẽ thấy nụ của nàng.
còn kịp cửa thì Cao công công tìm tới: “Vương gia, Hoàng Thượng triệu ngài cung một chuyến. Thái Hậu đến Ngự Thư Phòng đến ngất lịm, Vương gia nên hành xử cho thỏa đáng.”
Sở Dực xắn tay áo lên: “Mời Cao công công xem, thương ở trong cung, đang tìm y sư bắt mạch. Chốc lát nữa sẽ tiến cung thỉnh tội.”
Vì tỏ vẻ xin , còn nhét cho Cao công công một túi bạc dắt ngựa rời .
Cao công công quả thực trợn mắt há hốc mồm.
Bình Tây Vương g.i.ế.c bảy tám trong cung của Thái Hậu, Thái Hậu còn cái c.h.ế.t của Phùng thiếu gia liên quan tới Bình Tây Vương, nước mắt nước mũi cáo trạng mặt Hoàng Thượng.
Bình Tây Vương lúc còn tâm tư việc khác ?
Sở Dực xe ngựa lặng lẽ tới ngõ Ngọc Lâm.
Lúc , Vân Sơ mới từ trong cung trở về, nửa canh giờ.
Nha hầu hạ nàng tắm gội xong thì hạ nhân tới bẩm báo Bình Tây Vương đến.
Tóc nàng khô, thể búi, cứ thế buông xõa vai, mái tóc đen nhánh mượt mà rủ xuống tận eo, tựa hồ một dải lụa đen tuyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-264.html.]
Sở Dực nhướng mắt, thấy một nữ tử vận xiêm y trắng toát bước .
Xiêm y rộng rãi càng tôn lên vẻ nhỏ bé, mong manh của nàng; mái tóc đen nhánh hòa với làn da trắng nõn tạo nên một tỷ lệ vô cùng hảo.
Hiện tại là chạng vạng, ánh hoàng hôn vàng rực chiếu lên sườn mặt của nàng, ánh dương soi rõ mồn một từng sợi lông tơ mảnh.
Hắn dường như cảm nhận bốn chữ 'tuế nguyệt tĩnh hảo' (năm tháng yên bình).
“Vương gia.”
Vân Sơ bước tới mặt , cung kính gọi một tiếng.
Sở Dực lấy tinh thần, đưa chiếc hộp trong tay qua: “Đây là một khối thủy tinh tình cờ , dùng đồ trang sức cũng tồi.”
Vân Sơ lui về một bước, trang nhã đáp: “Nếu nhờ Vương gia che chở trong cung hôm nay, e rằng lúc thành một thi thể. Lẽ dâng tạ lễ lên Vương gia, dám nhận vật quý giá …”
Nàng , hết lòng che chắn, tránh cho nàng thương tổn, thậm chí còn che mắt nàng, để nàng chứng kiến những cảnh tượng m.á.u tanh tàn khốc đó.
Thật nàng dám tay sát nhân, thì thấy khác g.i.ế.c cũng chẳng hề gì.
nam nhân cẩn thận bảo vệ nỗi sợ hãi nhỏ bé ẩn sâu trong nội tâm nàng.
“Chúng mấy lời thật quá khách sáo.” Sở Dực mạnh mẽ nhét đồ tay nàng: “Cứ coi như là tạ lễ để thể tới chỗ Vân tiểu thư dùng bữa tiện thể.”
Vân Sơ: “...”
Hai viện đả thông, nàng thể hình dung cảnh ba phụ tử nhà ngày ngày đến đây ăn chực. Thôi cũng , dù cũng chỉ thêm một đôi đũa mà thôi.
Nàng đưa hộp cho Thính Tuyết mang cất : “Hiện giờ nhân thủ của Thái Hậu đều tru sát, e rằng chuyện dễ dàng dẹp yên. Ta một mưu tính, Vương gia bằng lòng chăng?”
Sở Dực đương nhiên là nguyện ý lắng .
Vân Sơ mở miệng: “Vương gia chỉ phụ Nam Cương, thật là ông phụng chỉ đến Nam Cương trảm Xa Kỵ tướng quân.”
Sở Dực gật đầu.
Tuy Hoàng Thượng rõ với nhưng cũng lờ mờ đoán đôi phần.
“Xa Kỵ tướng quân là của Phùng gia, là cháu ruột của Thái Hậu. Dù lý do khiến Hoàng Thượng g.i.ế.c Xa Kỵ tướng quân là gì chăng nữa, thì điều đó cũng chứng minh rằng mối quan hệ giữa Hoàng Thượng và Thái Hậu sớm như nước với lửa, thể hòa giải.” Vân Sơ lạnh lùng : “Vương gia thể tay từ điểm , biến mâu thuẫn giữa Thái Hậu và Vân gia thành mâu thuẫn giữa Thái Hậu và Hoàng Thượng.”
Thái Hậu tay với nàng chỉ là dấy lên mâu thuẫn giữa Vân gia và Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng diệt trừ Vân gia.
Nếu Sở Dực tay, Thái Hậu sẽ thật sự đạt mục đích.
hiện tại thì ...
Vân Sơ nam nhân mặt.
Hắn vì che chở nàng mà g.i.ế.c nhiều tâm phúc của Thái Hậu. Nàng , giữa nàng và Thái Hậu, sẽ chọn nàng.
Nếu thì chuyện sẽ dễ dàng hơn .
Sở Dực dùng ánh mắt đầy thưởng thức nàng.
Hắn chút kinh ngạc, một nữ tử sống tại hậu trạch như nàng thể nắm rõ thế cục triều đình đến như .
Hắn gật đầu: “Yên tâm, thế nào.”
Nói đến đây, Vân Sơ cho rằng còn gì để . Nàng nhỏ giọng bảo Thính Tuyết mang bánh hoa quế mới lò lên.
Nàng đưa cho Sở Dực: “Đây là bánh hoa quế tự tay , mời Vương gia nhấm nháp.”