Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 266
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:24:39
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mời Quý độc giả xem tiếp nội dung bên để bộ chương truyện!
Thái Tử lên tiếng: “Tam , mau mau phân trần với phụ hoàng, vì lẽ gì c.h.é.m bảy tên tâm phúc của Thái Hậu, vì đoạn tay Tần ma ma, và cớ gì Phùng tiểu thiếu gia tử vong do ngã ngựa. Chỉ cần trình bày tường tận, phụ hoàng đương nhiên sẽ giáng tội.”
Cung Hi Vương Sở Mặc chợt lóe ánh mắt: “Nghe trưởng nữ của Trụ Quốc đại tướng quân, Vân tiểu thư, cũng mặt ở đó. Điều là thật chăng?”
“Quả thật như .” Sở Dực hề lảng tránh, ngẩng đầu đáp: “Tiểu thái giám nọ phụng mệnh Thái Hậu, đưa Vân tiểu thư tới Kim Anh Điện, ý lấy m.á.u tim của nàng để chữa trị cho Trang Thân Vương. Nếu Vân tiểu thư mệnh vong nơi thâm cung, Vân gia quân tất sẽ bạo động! Cả Đại Tấn đều rõ Vân gia quân dũng mãnh, một địch mười; đội quân trăm thể thâm nhập doanh trại địch, đoạt thủ cấp tướng lĩnh. Một đội quân thiện chiến kiêu dũng như thế, nếu đòi công đạo cho Vân tiểu thư, hậu quả sẽ ?”
“Càn rỡ!” Cung Hi Vương Sở Mặc lạnh giọng quát: “Chẳng lẽ một đám Vân gia quân hèn mọn còn dám phá cổng thành, xâm nhập Hoàng thành ?”
Phạm Khắc Hiếu
“Nhị hoàng lầm.” Sở Dực vẫn giữ vẻ lạnh lùng: “Trọng điểm của sự việc là Vân gia quân, mà chính là Thái Hậu! Thái Hậu cố tình khơi dậy cuộc chiến giữa Vân gia và triều đình, hàm ý , Nhị hoàng thể thấu triệt, nhưng Thái Tử hoàng hẳn là lĩnh hội .”
Thái Tử lạnh lùng đáp: “Hoàng tổ mẫu thể là như thế.”
Hoàng đế liếc trưởng tử, khẽ lắc đầu. Thái Tử là cốt nhục đầu tiên của , do chính cung sinh nên lọt lòng lập chủ Đông Cung. Thực chất, Thái Tử dựa sự chống đỡ của Hoàng Hậu. Thế cục triều đình rõ ràng như , e rằng cả Lão thất, Lão bát nhỏ tuổi còn tường tận, mà Thái Tử vẫn một mực tin tưởng Thái Hậu.
Sở Dực tiếp lời: “Ta chính tai Tần ma ma bên cạnh Thái Hậu cùng bảy kẻ bàn bạc đại sự, rằng ngoài việc lấy m.á.u tim của Vân tiểu thư, còn lấy m.á.u tim của nữ nhi các đại thần, nữ nhi Binh bộ Thượng thư, nữ nhi Thái sư... mục đích chính là khơi lên sự tranh đấu giữa phụ hoàng và các trọng thần trong triều. Nếu đổi là Thái Tử hoàng và Nhị hoàng , tin hai vị trưởng cũng thể dung thứ cho một đám vô pháp vô thiên dám tính kế ngay mí mắt của phụ hoàng! Ta để cho Tần ma ma một cái mạng, chính là để nhắn nhủ đến Thái Hậu: kẻ nào dám can đảm tính kế phụ hoàng, thì dù là bậc trưởng bối, cũng tuyệt đối thủ hạ lưu tình!”
Cung Hi Vương nghiến răng, căn bản thể tìm lời nào để phản bác. Hắn thực sự ngờ Lão Tam giảo hoạt đến mức , rõ ràng mắc sai lầm, khiến Thái Hậu phát bệnh, vốn dĩ nghiêm trị. giờ như , phụ hoàng cảm kích còn chẳng kịp, nỡ lòng trừng phạt y?
“Hay lắm!” Hoàng đế vỗ tay tán thưởng, đoạn trầm giọng: “Dẫu , Dực nhi cũng nên vung đao c.h.é.m g.i.ế.c vô cớ. Con vẫn tới An Khang Cung tạ tội với Thái Hậu!”
Thái Tử kinh hãi trừng mắt. Vừa nãy phụ hoàng còn gọi y là nghịch tử, cớ nay gọi mật là Dực nhi? Rốt cuộc xảy chuyện gì?
Cung Hi Vương liếc Thái Tử bằng ánh mắt lạnh lùng, thầm nghĩ: Thái Tử hoàng ngu đến mức , xứng lên ngai vàng...
Sở Dực rời khỏi Ngự Thư Phòng, tiến thẳng tới An Khang Cung.
Vừa tới cửa An Khang Cung, bà ma ma cận của Thái Hậu bước bẩm báo : “Thái Hậu đang nghỉ ngơi, xin Vương gia nán giây lát.”
“Giờ đây màn đêm buông xuống, Hoàng tổ mẫu cần nghỉ ngơi cho thật an dưỡng. Dực nhi xin cáo lui .”
Sở Dực dứt lời, xoay rời .
Thái Hậu vốn định bắt Sở Dực ngoan ngoãn đợi bên ngoài suốt đêm, nay thấy ung dung rời , liền tức giận đến mức ném vỡ chén t.h.u.ố.c đang cầm tay.
Sở Dực đang chuẩn rời khỏi cung thì lão ma ma bên cạnh Ân tần ngăn .
“Bẩm Vương gia, nương nương thỉnh ngài ghé qua Trường Thu Cung một chuyến.”
Sở Dực chỉ liếc mắt sang.
Lão ma ma vội vàng cúi gằm đầu.
Ánh mắt của vị Vương gia từ đến nay vốn lạnh tựa băng tuyết, thở lạnh lẽo tỏa từ cốt cách hòa cùng với gió thu se lạnh, khiến tự chủ mà lùi một bước.
Lúc bà ngỡ rằng Sở Dực sẽ cự tuyệt, thì nam nhân đột nhiên cất bước, hướng thẳng tới Trường Thu Cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-266.html.]
Giờ đây là cuối giờ Tuất, nhiều đại điện trong hoàng cung tắt đèn, hành lang dài yên tĩnh chỉ còn vọng tiếng bước chân lộc cộc, nhanh đưa tới cung điện của Ân tần.
Sở Dực đặt chân tới cửa, một chiếc ly bay thẳng về phía y.
Hắn cũng chẳng buồn né tránh, bởi y hiểu rằng mẫu phi sẽ bao giờ tổn thương y.
Chiếc ly vỡ tan thành mảnh vụn cách y đúng ba bước chân.
“Con xem con gây bao nhiêu đại họa chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi!” Ân tần vén rèm châu bước , chất vấn: “Trước hết là kháng chỉ cự hôn, tiếp theo là tự ý thống lĩnh Vân gia quân, nay còn dám g.i.ế.c tâm phúc của Thái Hậu, Tần ma ma là uy tín trong cung, con dám c.h.ặ.t t.a.y bà ! Con, con đúng là tạo phản !”
“Nếu thực sự tạo phản, thể bình an rời khỏi Ngự Thư Phòng?” Sở Dực tự rót một ly đưa cho Ân tần: “Mẫu phi chớ nóng nảy, chút chuyện nhỏ nhặt đáng để phẫn nộ.”
Ân tần nào còn lòng uống , nhíu mày hỏi: “Chuyện của Thái Hậu cứ thế mà bỏ qua ?”
“Việc phụ hoàng sắp đặt, mẫu phi cần nhọc lòng suy nghĩ.” Sở Dực dặn dò: “Trong thời gian , ngoại trừ việc thỉnh an theo lệ, chớ nên bén mảng tới An Khang Cung.”
Ân tần vốn là từng trải chốn thâm cung, đương nhiên cũng ngửi thấy mùi vị bất thường trong lời của , liền lập tức gật đầu tuân theo.
Sở Dực dặn dò xong xuôi, cất bước định rời .
“Khoan !”
Giọng của Ân tần từ phía vọng tới.
Sở Dực đầu : “Mẫu phi còn điều gì căn dặn?”
Ân tần dẫu nóng lòng nhưng vẫn khoan thai an tọa ghế, nhàn nhã nhấp một ngụm : “Ta sai điều tra nữ tử hiện đang ở trong phủ của con.”
“Mẫu phi, ...” Sở Dực vẻ khó tin: “Mẫu phi giám sát ?”
Ân tần khẽ .
Tuy nhi tử của bà lắm mưu nhiều kế, song chỉ cần mẫu thì chuyện gì cũng thể tra . Trên đời , nào nhi tử nào thể thoát khỏi lòng bàn tay của mẫu .
“Dực nhi, con đường đường là Tam hoàng tử, là Bình Tây Vương do Hoàng Thượng đích sắc phong, với phận như con nên dính líu đến một nông nữ.” Ân tần mở lời với giọng điệu sâu sắc: “Huống hồ, còn tra năm sáu năm nàng từng là hạ nhân ở phủ Tuyên Võ hầu. Thân phận thấp kém như , đến xách giày cho con cũng xứng.”
Sắc mặt Sở Dực lạnh lùng: “Nếu Mẫu phi tường tận, con cũng cần giấu diếm nữa. Dù phận của nàng thấp kém đến , con cũng nhất định cưới nàng về Vương phi.”
“Con gì? Con hồ đồ ?” Ân tần đập mạnh chung xuống bàn: “Ta chọn Đàm tiểu thư, Phương tiểu thư cho con, quý nữ nào hơn tiện tỳ nông nữ ? Con...”
Sở Dực ngắt lời bà: “Dẫu Kinh thành ngàn vạn quý nữ chăng nữa, con cũng chỉ một lòng yêu thích nàng. Con sẽ thỉnh Phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn.”
“Con dám ư?!” Ân tần tức đến mức đau đầu nhói tim: “Phụ hoàng con tuyệt đối sẽ đồng ý việc tứ hôn , con chớ nên vọng tưởng hão huyền!”
“Phụ hoàng đồng ý cũng chẳng , con sẽ từ từ khuyên giải.” Sở Dực mím môi: “Mẫu phi đang khỏe, con sẽ để Du ca nhi cùng Trường Sinh quấy rầy Mẫu phi nghỉ ngơi nữa.”
Hắn bảo ma ma đưa hai đứa nhỏ đến.