Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 268

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:24:41
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Những lời đồn đãi trong kinh thành nhanh chóng truyền , đương nhiên cũng tới tai Vân gia.

Phạm Khắc Hiếu

 

“Trên đời phụ mẫu nào lay chuyển nhi nữ, sớm muộn gì Ân tần cũng mềm lòng, hơn nữa còn sẽ khuyên bảo Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng tứ hôn.” Lâm thị thở dài: “Chờ nữ tử cửa, Du ca nhi cùng Trường Sinh còn ngày lành , hài tử đáng thương...”

 

Vân Trạch trầm mặc: “Có kế mẫu ắt sẽ kế phụ. Dù bây giờ Bình Tây Vương để ý tới hai đứa nhỏ thế nào, thì khi nhi tử của trong lòng, Du ca nhi và Trường Sinh sẽ... Phải mau nghĩ cách danh chính ngôn thuận đưa hai đứa nhỏ về Vân gia nuôi dưỡng.”

 

Người một nhà đang chuyện thì hạ nhân tới báo: “Phu nhân, Bình Tây Vương cầu kiến.”

 

Lâm thị lập tức lên: “Mới sáng sớm gây chuyện lớn như , bây giờ tới Vân gia chi?”

 

Sở Dực ở tiền viện đợi hơn một khắc thì Lâm thị cùng Vân Trạch mới đến.

 

Hắn lấy một tờ mời từ trong tay áo đưa qua.

 

Khi thấy mời , Lâm thị đột nhiên kinh hãi, ngỡ rằng đây là hỉ báo tin mừng.

 

nghĩ Bình Tây Vương và Ân tần mới tranh cãi, hôn sự ngay lúc chẳng khác nào là đặt hoàng gia trong mắt, gan như .

 

Sở Dực nở một nụ nhạt: “Ta và hài tử chính thức dọn tới ngõ Ngọc Lâm, đang chuẩn yến hội, mời Vân phu nhân, Vân đại nhân, Vân thiếu phu nhân, Vân gia tiểu thiếu gia đến uống một chén rượu nhạt mừng vui.”

 

Vân Trạch sửng sốt: “Ngõ Ngọc Lâm?”

 

là ngõ Ngọc Lâm phía Vân phủ.” Sở Dực hiệu: “Xe ngựa sẵn sàng, mời.”

 

Lâm thị khẽ nhíu mày.

 

Sáng nay Bình Tây Vương mới dọn khỏi Vương phủ, đến chiều mời tiệc rượu, cái ...

 

Liễu Thiên Thiên đỡ tay nha bước lên , : “Cả gan hỏi một câu, tiệc dời phủ của Vương gia mời bao nhiêu nhà?”

 

Sở Dực đây là một thông minh, bèn : “Chỉ một Vân phủ.”

 

Liễu Thiên Thiên : “Mẫu , Phu quân, gọi cả Giang ca nhi, chúng dự tiệc .”

 

Leo lên xe ngựa Sở Dực an bài, Lâm thị đặt gối đệm lưng nàng dâu, đoạn mới nhẹ giọng: “Vì chỉ mời mỗi Vân gia chúng ?”

 

“Mẫu , ý tứ của Bình Tây Vương đối với Sơ nhi, e rằng...” Liễu Thiên Thiên cũng dám trắng : “Tóm , Bình Tây Vương quả thực kẻ hoang đường như chúng vẫn nghĩ.”

 

Lâm thị lòng đầy tâm sự.

 

Khi thì nghĩ xem gặp hai hài tử thì nên ứng xử .

 

Khi thì thắc mắc rốt cuộc trong lòng Bình Tây Vương là nữ tử .

 

Lại còn suy tính Sơ nhi nhận chuyện thế nào...

 

Vốn dĩ nơi đó cũng xa, bà còn dứt suy nghĩ thì xe ngựa dừng.

 

Lâm thị kinh ngạc thôi: “Chẳng đây là căn nhà ngay sát cạnh nơi Sơ nhi đang ở ?”

 

Trình Tổng quản mau chóng bước tiếp đón: “Vân phu nhân, Vân đại nhân, Vân thiếu phu nhân, Vân tiểu thiếu gia, xin mời quý vị tiến .”

 

Lâm thị bước , liếc mắt thấy Vân Sơ, và hai đứa bé đang quấn quýt bên cạnh nàng.

 

“Nương, đại ca, đại tẩu.” Vân Sơ ngẩng đầu : “Lẩu nấu xong , mau an tọa.”

 

Lâm thị đảo mắt quan sát khắp nơi, cũng thấy ở đây nữ tử nào khác, ngược Sơ nhi của bà giống như nữ chủ nhân, tự tay sắp xếp sự cho hai hài tử...

 

Sở Dực cạnh bàn, đích bỏ nguyên liệu nồi lẩu, gắp thức ăn cho đôi nhi nữ cùng Giang ca nhi, hề chút phong thái Vương gia nào...

 

Lâm thị kiềm chế tâm tư, về phía hai đứa nhỏ, nhẹ nhàng cất tiếng gọi: “Du ca nhi, Trường Sinh.”

 

Sở Hoằng Du dõng dạc, ung dung thưa: “Kính chào Vân phu nhân, con tiện cất lời, con xin thỉnh an Vân phu nhân.”

 

“Ôi chao, hài tử thật ngoan ngoãn...” Lâm thị lấy lễ vật mắt: “Đừng gọi Vân phu nhân xa cách như , cứ gọi là ngoại bà , đây là chút lễ vật ngoại bà tặng các con...”

 

“Thật là vui, con ngoại bà !”

 

“Lại còn cữu cữu và cữu mẫu nữa!”

 

[]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-268.html.]

 

“Ha ha ha, hôm nay quả là một ngày đại hỉ!”

 

Sở Hoằng Du mừng rỡ đến mức quên hết trời đất, tới lúc dùng bữa cũng chịu yên, cứ chạy vòng quanh quấn quýt bên .

 

“Ta tiểu tử ngươi dùng bữa đây!” Vân Chấn Giang tựa cằm, gắt gỏng: “Rốt cuộc ăn cơm ?”

 

Trong lòng nó thật sự khó chịu.

 

Cô cô nó, cha nó, nương nó, tổ mẫu nó đều vây quanh hai hài tử .

 

Còn chuẩn đủ loại lễ vật.

 

xem nhẹ.

 

Lòng khó chịu, vô cùng khó chịu.

 

“Giang ca nhi, con dùng giọng điệu đó với Du ca nhi?” Liễu Thiên Thiên xoa đầu nhi tử: “Sau con là biểu ca của hai , hiểu chuyện một chút.”

 

“Hì hì hì, biểu ca, cũng biểu ca !” Sở Hoằng Du kích động ôm chầm lấy Vân Chấn Giang, đó vội sờ lên bụng của Liễu Thiên Thiên: “Cũng sắp biểu ... Oa, cữu mẫu, biểu cựa quậy, đá tay con ...”

 

Sở Trường Sinh tò mò bước tới, tuy rằng con bé lời nào nhưng đôi mắt đen nhánh ngập tràn mong đợi.

 

Liễu Thiên Thiên nắm tay tiểu cô nương đặt lên bụng : “Trường Sinh, con sờ biểu nhiều một chút, để biểu cũng xinh giống như con.”

 

Đôi tay nho nhỏ chạm nhẹ lên bụng, nhẹ nhàng xoa xoa, đó tiểu cô nương rộ lên.

 

Lâm thị cũng theo.

 

Tảng đá đè nặng trong lòng bao năm biến mất, thể thoải mái chứ?

 

Gương mặt vốn lạnh lùng của Sở Dực thoáng giãn .

 

Những đường nét góc cạnh gương mặt giờ đây tràn ngập sự ôn nhu dịu dàng,

 

Thì khi ở chung với nhà chân chính, Trường Sinh sẽ thật sự bước khỏi thế giới nhỏ của con bé.

 

Hắn tin chắc Trường Sinh nhất định sẽ ngày càng chuyển biến hơn.

 

Một bữa cơm kết thúc trong tiếng đùa rộn ràng của Sở Hoằng Du và Vân Chấn Giang.

 

Lâm thị cảm thấy món lẩu quả là mỹ vị hiếm , nếu cơ duyên, nhất định tìm đến dùng bữa thêm nữa.

 

“Ngoại bà, chúng chuyện nhỏ thôi...” Sở Hoằng Du kéo tay Lâm thị, mở to đôi mắt tròn xoe: “Tại con và Trường Sinh thể cữu cữu, cữu mẫu và ngoại bà, là vì mẫu sắp gả cho phụ vương con ?”

 

Lâm thị che miệng thằng bé : “Nói bậy bạ.”

 

Tiểu gia hỏa gỡ tay bà , nghiêm túc : “Ngoại bà, con bậy, phụ vương con cưới mẫu Vương phi, hiện giờ Vân gia thừa nhận con và Trường Sinh, còn đối xử với bọn con như , đưa nhiều lễ vật mắt như , tán thành hôn sự ?”

 

Lâm thị: “...”

 

căn bản nên giải thích chuyện với một hài tử tròn năm tuổi .

 

Càng thể phụ vương con trong lòng, còn vì đó mà náo loạn với Ân tần, thì đứa nhỏ cũng hiểu.

 

“Thôi , ngoại bà lớn tuổi , chắc là hiểu mấy chuyện .” Sở Hoằng Du thở dài: “Chắc đợi đến khi ngoại công hồi kinh thì phụ vương và mẫu mới chính thức thành .”

 

Lâm thị: “...”

 

hiểu?

 

đúng đúng, bà thật sự hiểu.

 

“Ngoại bà, con cũng chuẩn lễ vật cho ngài.” Sở Hoằng Du nắm tay Lâm thị kéo bà phía .

 

Lâm thị theo thằng bé xuyên qua một dãy hành lang, bước một cánh cửa, vòng qua một trường lang, bước qua một cái cổng tò vò, đó

 

nhíu mày, thầm nghĩ, viện tử giống hệt viện tử của Sơ nhi như .

 

đang nghĩ ngợi thì tiểu gia hỏa lôi phòng, cả bài trí bên trong cũng giống , đến cả màu sắc và hoa văn của bộ ấm bàn cũng .

 

Vén rèm châu bước nội thất, ngay cả mùi hương thoang thoảng nơi đây cũng tương đồng đến kinh ngạc.

 

 

Loading...