Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 269
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:24:42
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay đó, Lâm thị thấy xiêm y của Vân Sơ.
Tròng mắt của bà sắp rớt ngoài: “Xiêm y của Sơ nhi, vì ở trong phủ Vương gia...”
“Đây là phòng của mẫu , xiêm y ở đây thì ở ?” Sở Hoằng Du chớp chớp mắt: “ , con quên bẩm báo với ngoại bà, bức tường ngăn cách tân phủ của phụ vương và tân viện của mẫu đả thông, con và Trường Sinh ở thì tùy ý!”
“Sao thế?!”
Lâm thị kinh hãi đến biến sắc.
Bà xoay bước ngoài, thấy chiếc cổng tò vò đục xuyên. Bên là nội viện của Sơ nhi, bước qua là phủ của Bình Tây Vương.
Trời cao ơi!
Chuyện khác gì nam nữ sống chung một nhà.
Nam nữ cô quả, dù thêm hai hài tử chăng nữa, nếu ngoài thì khó lòng mà giải thích.
Huống hồ, Bình Tây Vương hồng nhan tri kỷ đợi chờ, nếu chuyện phanh phui, thật sự bất lợi cho Sơ nhi.
Lúc Lâm thị đang ngây ngẩn, Sở Dực ở phía bên tới chỗ cổng tò vò.
“Vân phu nhân.”
Hắn gật đầu chào hỏi theo lễ, hề phô trương phận Vương gia.
Lâm thị đè nén sự kinh khiếp trong lòng, chậm rãi lên tiếng: “Vương gia, chiếc cổng là chủ ý của ai?”
“Là nguyện vọng của .” Sở Dực đáp thẳng: “Vân tiểu thư là mẫu của hai hài tử. Mẫu tử họ bỏ lỡ bốn năm trời, cả hai đều mong gần gũi nhiều hơn. Hiện tại, cách nào đưa hai đứa trẻ đường đường chính chính về bên Vân tiểu thư, cho nên mới dùng hạ sách . Vân phu nhân hãy an tâm, nếu sự cho phép của Vân tiểu thư, tuyệt đối sẽ bước chân qua cổng tò vò nửa bước.”
Lâm thị cố kìm nén nhưng cuối cùng vẫn nhịn : “Vương gia thể bảo đảm bản sẽ chuyện mạo phạm, nhưng ngài thể bảo đảm hồng nhan tri kỷ của ngài cũng sẽ giữ lễ như ?”
Sở Dực dõng dạc đáp: “Không hề cái gọi là trong lòng.”
“Vậy Vương gia dời phủ là vì mà thiên hạ đồn đãi ?” Lâm thị khẩn thiết truy vấn.
“Ta xin kể cho Vân phu nhân một cố sự.” Sở Dực cách cổng tò vò, cất giọng sang sảng: “Thời xa xưa, một đục một ô cửa sổ trong phòng vì phong cảnh bên ngoài quá đỗi mỹ lệ. Hắn rõ nhà sẽ chấp thuận, vì thế chọn một ngày mà đều ở nhà, rằng phá phòng xây . Người nhà đương nhiên cự tuyệt, lúc mới nhắc chuyện mở cửa sổ. Người trong nhà lập tức đồng ý mà hề suy xét.”
Y vốn là kiệm lời, nhưng với Vân phu nhân, y dám qua loa. Những lời nên bày tỏ, y đều .
“Ta trong lòng, nhưng đó là mà thiên hạ đồn đãi.” Hắn nhấn mạnh từng lời, dứt khoát: “Ta sẽ dùng thành ý lớn nhất để nghênh thú Vân tiểu thư Chính thê.”
Lời tựa như sấm sét đ.á.n.h thẳng xuống đỉnh đầu Lâm thị.
Bà ngây chôn chân tại chỗ, ứng đối . Một hồi lâu , bà mới cất lời: “Vương gia , chủ yếu là vì hai đứa nhỏ ?”
“Không .” Sở Dực về phía xa xăm: “Chính bởi vì hai đứa nhỏ, mới dám khai mở tâm tư của .”
Lâm thị mấp máy môi, cuối cùng giữ im lặng.
Đối với chung đại sự của Sơ nhi, bà từng lầm lỡ một , chi bằng lên tiếng nữa. Giữ sự trầm mặc lúc chính là sự tôn trọng lớn nhất.
“Bọn trẻ Vân tiểu thư chăm sóc, vô cùng yên tâm.” Sở Dực mở lời: “Bước tiếp theo, sẽ dâng tấu thỉnh chỉ đến Nam Cương tìm kiếm Vân tướng quân.”
“Không cần thiết.”
Một âm thanh thanh thúy từ phía vọng tới.
Đó là Vân Sơ.
Thực , nàng đó từ lâu, những lời Sở Dực với nương , nàng sót mấy.
Một nam nhân thể vì nàng mà đến mức , nàng liệu động lòng ?
Đương nhiên là đôi chút.
Phạm Khắc Hiếu
Vì hài tử mà gả cho nam nhân , cũng xem như là một sự lựa chọn tồi.
Song, sự đồng thuận cũng chỉ vì hai hài tử mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-269.html.]
“Nếu Vương gia đến Nam Cương chỉ để tìm kiếm phụ , thì ba chữ chính là: vô vị.” Vân Sơ bước tới: “Trước khi phụ lên đường đến Nam Cương, mời một vị đại sư tính một quẻ. Chuyến tuy chút phong ba hiểm trở, nhưng cuối cùng sẽ thành công viên mãn, Vương gia chớ nên quá lo lắng. Nếu lúc ngài đến Nam Cương, e là sẽ khác nghi kỵ và hãm hại. Ta e ngại hai đứa trẻ sẽ ảnh hưởng.”
Sở Dực thoáng Vân Sơ, liếc sang Lâm thị.
Hắn quả thực thấy bất kỳ sự hoảng loạn lo âu nào trong mắt họ, cứ như việc Vân tướng quân mất tích là chuyện gì quá hệ trọng.
lúc , Vân Trạch cũng bước tới: “Phụ dụng binh thần tốc, sẽ chuyện gì, Vương gia chớ nên lo lắng.”
Trước , từng hiểu lầm Sở Dực, cho rằng y cũng là loại như Tạ Cảnh Ngọc và Tần Minh Hằng. Giờ đây mới , Sở Dực cũng là hại.
Ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn với những suy nghĩ .
“Vương gia, mời ngài cùng thưởng .”
Vân Trạch cùng Sở Dực tiến đến tiền viện, hạ nhân dâng nóng, hai đối diện .
“Không Vương gia từng nghĩ đến việc đăng lâm cửu ngũ ?”
Sở Dực khẽ nhấp một ngụm xanh.
Nếu là vài ngày , lẽ sẽ lập tức lắc đầu.
từ khắc phụ hoàng màng lời can gián của , ấn ngọc tỷ ban thánh chỉ tứ hôn, một khao khát quyền lực nảy sinh trong tâm khảm .
Hiện tại, nắm quyền là phụ hoàng , đương nhiên sẽ đẩy chỗ c.h.ế.t.
nếu ngai vàng đổi chủ thành Thái Tử Nhị hoàng , kết cục của sẽ ?
Sắc mặt Sở Dực trầm tĩnh hẳn.
“Hoàng tử đoạt đích, cửu tử nhất sinh (chín phần c.h.ế.t một phần sống). Vân gia nay từng can dự , nhưng giờ đây chuyện Vân gia thể tùy ý lựa chọn.” Vân Trạch khẽ lắc đầu: “Bát hoàng tử sẽ ban đất phong, còn thể rời xa nơi thị phi . Vương gia ngài, e là khi Hoàng thượng băng hà, ngài sẽ đến một nơi xa xôi như Lạc Xuyên .”
Đôi mắt Sở Dực sâu thẳm y: “Đây là quyết định của Vân gia ?”
“Vì Du ca nhi và Trường Sinh, Vân gia còn sự lựa chọn nào khác ?” Vân Trạch đáp: “Chỉ cần Vương gia thể bảo đảm vị trí Thế tử cho Du ca nhi, Vân gia ai là đồng lòng.”
Hàm ý trong lời vô cùng rõ ràng, Sở Dực đương nhiên lĩnh hội.
Hắn nâng chung lên: “Ta lấy rượu, xin kính ngài.”
Vân Trạch chạm cốc với , một uống cạn ly .
Một quyết định trọng đại như bàn bạc xong xuôi.
Đêm đó, Sở Dực nhận thánh chỉ cung. Long nhan nổi giận, y Thánh thượng khiển trách đến mức đầu óc choáng váng.
Chỉ vì một nữ tử mà đoạn tuyệt phong hào cùng đất phong, thậm chí dọn khỏi vương phủ, hành động quả là một trò cho cả thiên hạ.
Vân Sơ cũng chẳng đoán Thánh thượng sẽ giáng hình phạt nào. Dẫu , đối với dứt bỏ thứ thì hình phạt nào cũng đáng kể. Hơn nữa, Sở Dực là hoàng tử mà Hoàng Thượng cực kỳ coi trọng, phạt thì cũng thể phạt quá nặng tay.
Vân Sơ cũng còn để tâm đến vấn đề nữa.
Du ca nhi vẫn đến Quốc Tử Giám sách. Trường Sinh thể yếu nhược, ai dám sắp đặt chuyện học hành cho tiểu cô nương. Ngoài việc vẽ tranh, hầu như nàng cũng chẳng thêm điều gì.
Vân Sơ cầm Tam Tự Kinh, ban đầu là cho hài tử lắng , đợi đến khi Trường Sinh quen thuộc , nàng mới thong thả dạy từng chữ một.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện.” Nàng cực kỳ kiên nhẫn giảng giải: “Ý tứ là, khi con mới sinh đời, bản tính ai cũng hướng thiện...”
Thể lực của tiểu cô nương hạn, chỉ một lúc nghiêng đầu ngủ mất.
Vân Sơ dịu dàng, nhẹ nhàng ôm hài tử đặt lên giường, cẩn thận đắp chăn.
“Tiểu thư, Bình Tây Vương đến phủ.”
Thính Tuyết nhẹ nhàng trong thông báo.
Vân Sơ dậy bước ngoài, thấy Sở Dực đang ở một bên khác của chiếc cổng tò vò.
Nàng bước đến gần, thấy mặt nam nhân một dấu tay mờ nhạt. Chẳng lẽ, y Thánh thượng giáng một bạt tai?