Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:24:45
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trình trang chủ trầm mặc một lát, đáp: “Trâu phu nhân nên cầu nguyện rằng viện tử chuyện gì xảy .”

 

Ông nháy mắt hiệu, một đám thị vệ bước lên ngăn cản đám phu nhân, nha , bà tử . Đường mở, Vân Sơ đưa trong.

 

Nàng liếc mắt một cái thấy bình sứ trong bụi hoa, giống hệt cái trong tay A Mao như đúc.

 

Đi tới phía vài bước thì thấy âm thanh của hài tử.

 

Tim nàng trĩu nặng, nhanh chóng bước về căn phòng đó. Là một căn nhà gỗ một chiếc cửa nhỏ. Nàng thấy tiếng hài tử đập cửa: “Thả ngoài, mở cửa , mau thả !”

 

A Mao tung , đá văng cánh cửa gỗ, chốt khóa to bản tức khắc rơi xuống đất.

 

Sở Hoằng Du hốt hoảng lao khỏi phòng, theo là bảy tám con chuột đen to như bàn tay lớn, cảnh tượng khiến khỏi rợn tóc gáy.

 

“Nương, nhiều chuột quá, con sợ lắm!”

 

Tiểu gia hỏa lê thê nước mắt nước mũi, bám chặt lấy Vân Sơ, rõ ràng là dọa dẫm nhẹ.

 

Vân Sơ nhẹ nhàng vỗ lưng y, ôn nhu : “Không , nương tới , sẽ , đừng sợ...”

 

Chờ tiểu gia hỏa định cảm xúc, nàng bèn giao hài tử cho Thính Tuyết: “Ngoan, về viện tử trông nom , nương sẽ về ngay.”

 

Sở Hoằng Du ngoan ngoãn gật đầu.

 

Bước tới tiền viện, thấy đám phu nhân đều mang vẻ mặt bất mãn.

 

Trâu phu nhân lạnh : “Ta nào tại đứa nhỏ xuất hiện trong viện của , nó mời tự đến, bây giờ thành .”

 

Một phu nhân khác hùa theo: “Vân tiểu thư, ngươi là đích mẫu của đứa trẻ, quản giáo cho chứ.”

 

“Trình trang chủ hôm nay mạo phạm .” Trâu phu nhân gắng gượng giữ chút thể diện: “Trâu gia tuy chỉ là nhà quan Tam phẩm, nhưng cũng Bình Tây Vương kính trọng. Há thể để một nô bộc như ngươi nhục mạ? Niệm tình ngươi vi phạm đầu, tạm tha cho ngươi.”

 

Nàng thôn trang là sản nghiệp trướng Bình Tây Vương, trang chủ tín của Vương gia, nên nàng cũng chỉ dám mạnh miệng, dù mười vạn phần can đảm cũng chẳng dám về nhà cáo trạng...

 

Vân Sơ : “Lúc nãy cho tra, là nha bên cạnh Trâu phu nhân dùng một con bướm hấp dẫn hài tử đến viện tử , đây gọi là mời tự đến ?”

 

“Cứ cho ? Một thứ tử con vợ lẽ của Tạ gia sa cơ thất thế, chẳng lẽ còn dám tự xem bản là gì!” Trâu phu nhân vuốt búi tóc mai: “Thật là một chút giáo dưỡng cũng , viện tử cũng thôi , còn tự tiện phòng khác chịu , cũng trộm thứ gì...”

 

Lời còn dứt thì Thu Đồng ném một ổ khóa to xuống đất, âm thanh giòn giã vang lên.

 

“Rốt cuộc là hài tử tự tiện xông , các ngươi lừa nhốt ?” Vân Sơ lạnh giọng : “Trình trang chủ, đưa ngoài!”

 

Trình trang chủ gật đầu: “Vâng, Vân tiểu thư!”

 

Thị vệ phía ông bước tới, về phía đám phu nhân.

 

Đám phu nhân hoảng sợ: “Ngươi, các ngươi gì?”

 

Bọn họ cho rằng đám thị vệ bắt bọn họ, nhưng thấy thị vệ áp giải tất cả nha , bà tử, gia đinh phía bọn họ ngoài.

 

“Vân tiểu thư, chuyện gì cứ gọi một tiếng, lão nô sẽ lập tức tiến .”

 

Trình trang chủ cung kính đóng cửa viện tử.

 

Trâu phu nhân thể tin , dựa của Bình Tây Vương lời của Vân Sơ?

 

Dù Vân Sơ là đại tiểu thư của phủ Tướng quân nhưng phủ Tướng quân cũng sắp đổ , dựa , rốt cuộc là dựa ?

 

Nàng còn nghĩ nguyên do thì thấy Vân Sơ về phía .

 

Trong lòng nàng hoảng hốt: “Ngươi, ngươi gì, chuyện gì từ từ ...”

 

Vân Sơ từng bước tiến đến, khẽ cúi đầu, ghé sát tai Trâu phu nhân, lời nhẹ như gió thoảng nhưng lạnh lẽo thấu xương: "Trâu phu nhân, đêm đêm ngươi chìm giấc ngủ, ngươi từng thấy nữ nhi ngươi bóp c.h.ế.t trở về tìm ngươi báo oán ?"

 

Gương mặt Trâu phu nhân bỗng chốc mất hết huyết sắc.

Phạm Khắc Hiếu

 

Môi nàng run rẩy: “Ngươi, ngươi bậy gì đó?”

 

“Trâu phu nhân, giả vờ mặt gì?” Vân Sơ : “Đích trưởng tử Trâu gia đích hẳn là Tứ tiểu thư Trâu gia, đúng ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-272.html.]

Đời , bảy tám năm chuyện mới phơi bày, dấy lên một hồi phong ba ở kinh thành.

 

Đích trưởng tử Trâu gia hóa hề mang huyết mạch của Trâu gia. Năm đó, Trâu phu nhân chính tay bóp c.h.ế.t nữ nhi thứ tư của , đó ôm con trai của một nông nữ về thế.

 

Nàng mất một đôi nhi nữ mà thể bóp c.h.ế.t huyết mạch của , lúc nàng thầm bi ai thật lâu.

 

“Ngươi, ngươi, ngươi...”

 

Trâu phu nhân chỉ Vân Sơ, cổ họng như ai bóp nghẹt, một chữ cũng nên lời.

 

Vân Sơ dù trong lòng sốt ruột, bên ngoài vẫn ung dung xuống: "Một bí mật kinh thiên động địa như thế, thể dễ dàng ngoài chứ? Trâu phu nhân, ngươi hẳn bản cần gì, đúng ?"

 

Trâu phu nhân nghiến răng nghiến lợi: “Vân Sơ, ngươi thật sự vì một đứa con vợ lẽ mà đối đầu với Trâu gia ?”

 

“Ngươi sai .” Vân Sơ bưng chung Thu Đồng đưa tới, uống một hớp : “Nếu cho Trâu đại nhân chuyện , Trâu gia sẽ cảm tạ .”

 

Mấy phu nhân bên cạnh hai bọn họ đang gì, một đám đều lộ vẻ nghi hoặc.

 

Có mấy còn chuẩn bước lên ngóng.

 

Trâu phu nhân khẩn trương hít sâu một : “Vân tiểu thư, lúc nãy là sai, nên bảo nha dụ dỗ hài tử tới đây, càng nên bảo nha khóa cửa nhốt hài tử, cũng nên cho thả chuột đó...”

 

Sắc mặt Vân Sơ trầm xuống.

 

Nàng còn tưởng rằng trong căn phòng đó vốn chuột, ngờ là cố ý thả .

 

Ngẫm cũng lạ, một thể bóp c.h.ế.t cả nữ nhi sinh của , thể thương xót hài tử nhà khác...

 

“Chuyện sai.” Trâu phu nhân cúi đầu: “Chúng từ nhỏ, chỉ đùa một chút thôi, chỉ là sơ suất, Vân tiểu thư, xin , bỏ qua chuyện .”

 

“Trâu phu nhân xin thật thành ý.” Vân Sơ lắc đầu: “Hẳn là để Trâu phu nhân cảm nhận tư vị nhốt chung một phòng với chuột...”

 

Trâu phu nhân sợ tới mức đỉnh đầu tê rần.

 

Loài chuột vốn dĩ vô cùng ghê tởm, nàng thậm chí dám hình dung đến cảnh tượng đó.

 

Nàng nghiến răng, nhẫn tâm tát một cái lên mặt : “Như , nguôi giận ?”

 

Đám phu nhân lưng nàng sợ tới ngay .

 

Gia cảnh của bọn họ cũng chẳng khác Trâu phu nhân là bao, thường ngày vốn tụ tập bên , nên dư sức hiểu rõ bản tính của nàng .

 

Một kẻ sĩ diện đến mức sắp c.h.ế.t vẫn cố chấp như nàng , cam lòng tự vả mặt mặt Vân Sơ ?

 

Vân Sơ những gì mà khiến Trâu phu nhân trở nên hèn mọn đến ?

 

Sắc mặt của đám phu nhân trở nên ngơ ngác, mơ hồ khó hiểu.

 

Trâu phu nhân thấy Vân Sơ gì, chỉ thể tàn nhẫn tát thêm mấy cái.

 

Gương mặt chút phấn son tát đến đỏ ửng.

 

“Trâu phu nhân tự tát chi?” Chờ nàng dừng , Vân Sơ mới chậm rãi cất lời: “Thành ý thế , cần, cũng dám nhận.”

 

Trâu phu nhân tức thì khựng .

 

Nàng vả nhiều nhát như thế, tiện nhân mới mở miệng nhận, rõ ràng là cố tình trêu ngươi nàng !

 

nàng dám nửa lời, bí mật lớn nhất của nàng trọn trong tay Vân Sơ ...

 

“Rốt cuộc ngươi gì?”

 

Trâu phu nhân nghiến răng nghiến lợi hỏi một câu.

 

Vân Sơ khẽ : “Người trưởng thành, chi bằng hãy thẳng về lợi ích.”

 

“Ngươi!” Trâu phu nhân giận dữ lên nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, cởi trâm cài đầu, vòng tay và cả nhẫn ban chỉ: “Mấy thứ xem như là an ủi Tạ thiếu gia.”

 

Vân Sơ khẽ nhếch môi, chậm rãi dậy, cất bước rời .

 

 

Loading...