Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 273

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:24:46
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Trâu phu nhân thấu hiểu, nếu nàng tự xẻ một miếng thịt lớn, chuyện tuyệt đối khó mà kết thúc êm .

 

“Ta một thôn trang của hồi môn ở ngoại thành, lợi tức mỗi năm đều hơn nghìn lượng bạc trắng.” Lời thốt , tim Trâu phu nhân như đang rỉ máu: “Ngày mai sẽ sai ... , ngay đêm nay sẽ phái mang khế ước đến cho Vân tiểu thư.”

 

“Trâu phu nhân quá khách sáo .” Vân Sơ vỗ nhẹ vai đối phương: “Ta hiểu Trâu phu nhân chỉ là đùa giỡn với hài tử thôi, coi như chuyện kết thúc tại đây.”

 

Nàng xong thì dẫn theo nha rời khỏi đó.

 

Trâu phu nhân tức giận đến mức ngũ quan vặn vẹo, hận thể ăn tươi nuốt sống Vân Sơ.

 

Mấy phu nhân bên cạnh lập tức vây tới.

 

“Sao thành như ?”

 

“Sao ngươi xin nàng , Vân gia sắp đổ , ngươi cần gì sợ nàng .”

 

“Lại bồi thường cả một thôn trang, ngươi điên ?”

 

Trâu phu nhân tức giận đến mức choáng váng: “ đúng đúng, là điên !”

 

Nàng đẩy đám nhanh chóng mất.

 

Vân Sơ trở về viện tử, thấy Sở Hoằng Du đang trong sân, vui vẻ đùa nghịch với con bướm bắt .

 

Nàng khỏi khẽ lắc đầu, thằng bé ngốc nghếch , vì con bướm mà suýt dọa kinh hồn bạt vía, mà giờ đây thể hồn nhiên vui đùa như thế.

 

Nàng bước qua xuống bên cạnh hài tử.

 

“Nương, về .” Sở Hoằng Du chỉ cánh bướm trong hũ, hỏi: “Nhiều cánh bướm thế , nương thích con nào nhất?”

 

“Con màu trắng trông thật .” Vân Sơ khẽ bắt lấy cánh bướm: “Lát nữa chúng mang hết những con bướm về nhà, nuôi ở vườn hoa trong viện, con thấy ?”

 

Tiểu gia hỏa lập tức gật đầu lia lịa.

 

“Du ca nhi, chuyện xảy hôm nay, cả hai chúng đều nhận lấy giáo huấn.” Nàng tiếp tục dặn dò: “Ta nên để con chơi một , đây là sự sơ sẩy của mẫu , nhưng con cũng ghi nhớ, tuyệt đối dễ dàng tin tưởng xa lạ.”

 

Sở Hoằng Du cúi đầu: “Con nương, sẽ như nữa.”

 

Vân Sơ xoa đầu thằng bé.

 

Đợi Sở Trường Sinh tỉnh giấc, mẫu tử ba mới sắp xếp thứ, dọn đường hồi phủ.

 

Xe ngựa nhanh chóng trở về ngõ Ngọc Lâm.

 

Bữa tối trong phủ chuẩn xong xuôi. Hai đứa trẻ dùng bữa xong, liền sang bận rộn với công việc riêng của . Sở Hoằng Du tới thư phòng an tĩnh sách, còn Sở Trường Sinh thì theo Vân Sơ học Tam Tự Kinh.

 

Trời sẩm tối, Thính Tuyết bước , cung kính trình lên một tờ khế đất: “Trâu phu nhân sai mang tới ạ.”

 

Vân Sơ liếc mắt qua, quả nhiên thôn trang tồi, diện tích lớn, lời đồn lợi nhuận một năm hơn nghìn lượng bạc hề là ngoa.

 

Trâu phu nhân trả giá đắt, nàng cũng rảnh rỗi quản chuyện nhà khác nữa.

 

Nàng bảo Thính Tuyết cất kỹ khế đất, dẫn hai đứa nhỏ rửa mặt, đó ôm mỗi bên một đứa, chậm rãi dỗ dành chúng chìm giấc ngủ.

 

Đây là thời gian khiến nàng cảm thấy thư thái nhất trong ngày. Nàng thể hát ru hoặc kể chuyện xưa cho hai đứa nhỏ , cảm thụ hai đứa nhỏ chậm rãi ngủ say trong lòng nàng. Quá trình thực sự quá đỗi tươi .

 

Chờ hai hài tử ngủ say, nàng mới rón rén đắp chăn cẩn thận cho chúng, nén mà hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của hai đứa.

 

Nàng thực sự ơn Bình Tây Vương, cảm tạ nuôi nấng hài tử khôn lớn đến tận bây giờ, cảm tạ nguyện ý để bọn nhỏ chung sống với nàng, khiến nàng cần tính toán chi li bất cứ điều gì...

 

Nghĩ đến , Vân Sơ nhíu mày.

 

Ban ngày Bình Tây Vương cùng Trình Tự cùng diệt phỉ, nơi đó cách ngoại ô kinh thành cũng chẳng xa là bao, tại giờ bọn họ vẫn hồi phủ?

 

Nàng khoác thêm một kiện áo ngoài, đến chỗ cổng tò vò, gõ nhẹ vài tiếng, nhưng bên hề chút phản ứng.

 

Bóng đêm càng ngày càng sâu.

 

Vân Sơ ngủ nên dứt khoát khoác xiêm y, cầm sách tới đại sảnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-273.html.]

Đọc sách một lúc, nàng cảm thấy mệt mỏi, đầu óc chút choáng váng.

 

Nàng bảo nha mang sổ sách , nghiêm túc xem xét, càng xem càng tỉnh táo tinh thần.

 

Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ một hồi qua nửa đêm.

 

Sự lo lắng trong lòng nàng ngày càng nặng trĩu.

 

Nàng từng nghĩ đời , ngoài lo lắng cho Vân gia và hai đứa con, nàng sẽ bận tâm đến bất cứ ai khác nữa.

 

lúc vì một mà mất ngủ.

 

Chắc là nàng sợ Du ca nhi và Trường Sinh sẽ đau lòng vì mất phụ , giống như thuở khi chúng mẫu ...

 

“Tiểu thư, cách vách động tĩnh!”

 

Thính Tuyết thấy tiếng động, lập tức bước bẩm báo.

 

Vân Sơ đặt sổ sách xuống, dậy tới cửa vòm thì lập tức thấy tiếng mở cửa phía đối diện.

 

Nàng thấy hai thị vệ vội vàng khiêng cáng nội thất, cáng chính là phụ của bọn trẻ, vị Bình Tây Vương uy dũng.

 

Trái tim trong lồng n.g.ự.c nàng khẽ se . Nàng cố gắng nhẫn nại, chờ đến khi trong phòng chỉ còn những tâm phúc mới dám bước qua cửa.

 

“Vân tiểu thư.”

 

Trình tổng quản thấy nàng đến, vội vàng khom lưng thi lễ.

 

Vân Sơ còn kịp cất lời, thấy tiếng Sở Dực vọng từ nội thất: “Trình tổng quản, là ai tới?”

 

Hắn thấy tiếng Vân tiểu thư? Cổng vòm xây dựng lâu ngày, Vân Sơ chỉ từng đến viện của hôm chuyển nhà, ngoài từng đặt chân đến nào khác.

 

Huống hồ bây giờ quá giờ Tý, hẳn nàng và hai hài tử say giấc từ lâu, cớ xuất hiện nơi đây? Sở Dực nghĩ chắc bản uống t.h.u.ố.c nên mới sinh ảo giác hoang đường.

 

“Là .”

 

Bên ngoài truyền đến giọng nữ thanh thoát, lanh lảnh.

Phạm Khắc Hiếu

 

Sở Dực đột nhiên bật dậy, vô tình chạm miệng vết thương, đau đớn đến mức khẽ rít lên một tiếng.

 

Trình tổng quản thấy sốt ruột, vội vàng đẩy cửa phòng ngủ.

 

Vân Sơ thấy Sở Dực giường.

 

Nam nhân mặc áo, n.g.ự.c quấn một lớp băng gạc dày, vải bố trắng tinh quấn loang lổ sắc m.á.u đỏ tươi.

 

Nàng lập tức thu hồi ánh mắt, khẽ nghiêng dò hỏi: “Vương gia vẫn chứ?”

 

“Không gì đáng ngại.” Sở Dực cố gắng chống dậy: “Nhọc lòng Vân tiểu thư quan tâm.”

 

Trình tổng quản vội vàng đỡ lấy , khẩn khoản : “Vương gia, thái y căn dặn thể dậy, xin mau xuống, kẻo vết thương rách toạc !”

 

“Không .”

 

Sở Dực lạnh lùng vẫn gắng sức dậy. Hắn cảm thấy bản lúc thật sự quá mất thể diện.

 

Không thì đ.á.n.h trượng, thì ăn tát tai, giờ còn thổ phỉ đ.â.m một nhát. Hắn chắc chắn Vân Sơ sẽ nghĩ là một nam tử vô dụng.

 

“Vân tiểu thư khuyên Vương gia đôi lời .” Trình tổng quản rầu rĩ vuốt bộ râu bạc trắng: “Thái y nhát đ.â.m thiếu chút nữa chạm tới tim. Nếu tĩnh dưỡng chu đáo, tim sẽ dễ đau nhức...”

 

Vân Sơ kinh hãi, lập tức khuyên nhủ: “Vương gia, nên theo lời thái y, an tâm nghỉ ngơi dưỡng sức, sớm ngày khang phục. Bằng , Du ca nhi và Trường Sinh sẽ lo lắng cho .”

 

Giọng của nàng khiến Sở Dực thể nảy sinh bất kỳ ý niệm phản kháng nào. Hắn ngoan ngoãn lời xuống.

 

“Vẫn còn một chén t.h.u.ố.c , lúc nãy Vương gia cố chấp chịu uống.” Trình tổng quản bưng chén t.h.u.ố.c đen đặc từ bàn, đặt tay Vân Sơ: “Đây là t.h.u.ố.c giảm đau, Vương gia cho là cần thiết. Vân tiểu thư ơn khuyên nhủ một chút. Lão nô đến tiền viện xem Trình Tự, tiểu tử thương cũng nhẹ, hiện giờ ai chăm sóc...”

 

Trình tổng quản xong thì lập tức cáo lui, còn chu đáo khép chặt cửa phòng .

 

Vân Sơ chén t.h.u.ố.c trong tay, ngừng hồi lâu, mới chậm rãi xoay , thong thả bước lên bậc thang, nội thất.

 

Nàng cầm chén t.h.u.ố.c đưa tới: “Vương gia thương, cần cố gắng tĩnh dưỡng, uống chén t.h.u.ố.c sẽ dễ giấc ngủ.”

 

 

Loading...