Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 275

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:24:48
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Vân Sơ rõ tiểu nữ nhi gì, vội vàng đuổi theo, thấy nàng tìm nha lấy một cái chén nhỏ, xổm một bụi hoa trong sân, đào một khối bùn đen kịt, hái hai mảnh lá cây, ngắt một đóa cúc, bắt một con côn trùng nhỏ, nhặt một viên đá cuội trộn lẫn tất cả những thứ với .

 

Vân Sơ cảm giác bản như đang lạc trong sương mù.

 

Nàng thấy tiểu nữ nhi bưng cái chén nhỏ nhơ nhuốc chạy đến bên mép giường của Sở Dực, tìm ở một cái muỗng, múc một muỗng hỗn hợp đưa tới bên môi Sở Dực: “Phụ vương, uống, uống t.h.u.ố.c .”

 

Sở Dực rốt cuộc cũng hiểu tại luôn nữ nhi là chiếc áo bông nhỏ ấm áp.

 

Có thể một nữ nhi ngoan ngoãn như , quả thật là phúc khí tu mấy đời.

 

Hắn thầm nghĩ, cho dù chén t.h.u.ố.c quái dị đến nhường nào, bỏ miệng chắc chắn cũng sẽ ngọt ngào.

 

Cũng ngọt như thang t.h.u.ố.c tối qua Vân Sơ tận tay đút cho .

 

Sở Dực hé miệng.

 

Tiểu nữ nhi vui vẻ đút miệng .

 

“Đừng uống!”

 

Vân Sơ vội vàng ngăn cản.

 

Nàng thật sự phá hoại hiếu tâm của Trường Sinh, tưởng Sở Dực chỉ bộ phối hợp một chút, ngờ nam nhân há mồm uống thật...

 

Uống xong thứ đó dù độc c.h.ế.t nhưng chắc chắn sẽ tiêu chảy, vốn đang thương, tuyệt đối đừng khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng thêm nữa.

 

Sở Trường Sinh mẫu ngăn cản, tủi dẩu môi nhỏ.

 

“Trường Sinh, đây thuốc, đây là món quà, là quà vặt.” Vân Sơ vắt hết óc giải thích: “Chờ Phụ vương con hết bệnh thì mới ăn quà vặt .”

 

Đang thì Trình tổng quản cho bưng t.h.u.ố.c lên.

 

Tiểu nữ nhi lập tức quên chén hỗn hợp , vui sướng hài lòng đưa t.h.u.ố.c cho Phụ vương.

 

Con bé chạm tay chén t.h.u.ố.c rụt trở về, đáng thương Vân Sơ.

 

Vân Sơ thổi thổi ngón tay cho con bé, vô cùng bất đắc dĩ: “Con , để nương đút.”

 

Tiểu nữ nhi nhoẻn miệng , bàn tay nhỏ hưng phấn vỗ vỗ.

 

Vân Sơ cố trấn tĩnh thổi thuốc, đưa tới bên miệng nam nhân.

 

Đôi môi nam nhân mỏng, viền môi mỏng manh tựa lưỡi d.a.o sắc bén, mang theo khí chất sắc lạnh bẩm sinh, nhưng lúc trông nhu hòa.

 

Sở Dực hé môi uống t.h.u.ố.c mở miệng : “Đa tạ.”

 

Lúc Vân Sơ đút t.h.u.ố.c thì tiểu nữ nhi chạy sân nhặt lá rụng, trong phòng chỉ còn hai bọn họ.

 

Thật căn phòng hề nhỏ, thể lớn nhưng Vân Sơ cảm thấy chút chật chội tên.

 

Nàng mở miệng tìm đề tài: “Chuyện Trâu gia, liệu do Vương gia nhúng tay ?”

 

“Vị Trâu phu nhân thích nâng cao dẫm thấp, nhưng nàng nên đụng nàng... càng thể bắt nạt Du ca nhi.” Sở Dực trầm giọng : “Nàng g.i.ế.t c.h.ế.t nữ nhi sinh của , vốn là nên đền mạng, sống lâu nhiều năm như là quá hời .”

 

Vân Sơ khựng một hồi tiếp tục đút thuốc.

Phạm Khắc Hiếu

 

Nàng đút xong chén t.h.u.ố.c thì mới lên, Trình tổng quản lập tức : “Bẩm Vương gia, tìm thư đồng của Tạ gia .”

 

Ánh mắt Vân Sơ trầm xuống.

 

Năm năm nàng gả Tạ gia, nửa tháng đầu còn trông thấy một thư đồng hầu hạ bên cạnh Tạ Cảnh Ngọc, hiểu vì biến mất.

 

Quan hệ giữa nàng và Tạ Cảnh Ngọc lạnh nhạt, đương nhiên cũng hỏi nhiều.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-275.html.]

Không ngờ tên thư đồng tham gia sự việc đêm động phòng năm năm ...

 

Hai thị vệ áp giải thư đồng của Tạ gia sân.

 

Thư đồng cũng cùng tuổi với Tạ Cảnh Ngọc nhưng vẻ phong sương khiến trông già dặn hơn Tạ Cảnh Ngọc nhiều phần, chẳng khác nào kẻ ngoài tam tuần, tứ tuần.

 

Vân Sơ ghế, lạnh lùng : “Ngẩng đầu lên.”

 

Thư đồng run rẩy, ngẩng đầu thấy Vân Sơ thì hoảng sợ tới mức cúi gầm mặt xuống: “Phu nhân, liên quan tới ... là đại nhân ép như , lựa chọn, chỉ thể phục tùng... Cầu phu nhân tha cho !”

 

Vân Sơ lạnh nhạt : “Tại ngươi rời khỏi Tạ gia?”

 

Thư đồng lắp bắp : “Là... là đại nhân g.i.ế.c diệt khẩu, giữ mạng, chỉ, chỉ thể đào tẩu!”

 

“Nói thì ngươi cũng là vô tội .” Vân Sơ châm chọc: “Chuyện tối hôm đó, ngươi cẩn thận thuật từng câu một cho .”

 

Nàng thể đoán tại thư đồng rời , chắc chắn là dùng chuyện đêm hôm đó uy h.i.ế.p Tạ Cảnh Ngọc, Tạ Cảnh Ngọc g.i.ế.c diệt khẩu nên thư đồng mới đào tẩu.

 

Một đôi chủ tớ, quả nhiên ai gì.

 

Thư đồng quỳ rạp đất : “Đại nhân sai mua độc d.ư.ợ.c bỏ rượu, khiến đám nha , bà tử trong viện đều hôn mê bất tỉnh, trong rượu hợp cẩn cũng độc, khi Phu nhân hôn mê, là cùng Đại nhân đưa Phu nhân lên kiệu của phủ Tuyên Võ hầu...”

 

Sở Dực giường lộ ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương.

 

Ánh mắt của dừng cánh tay run rẩy của tên thư đồng, nếu ánh mắt thể biến thành lưỡi đao thì e là cánh tay sớm rơi xuống đất.

 

Thư đồng rùng , tiếp tục : “Người tiếp ứng ở phủ Tuyên Võ hầu chính là Tuyên Võ hầu và một nha , ngoài bọn họ thì còn ai khác.”

 

Đang thì một nữ tử bịt miệng ngã nhào tới chỗ thư đồng.

 

Vân Sơ uống một ngụm , nhàn nhạt : “Hai các ngươi nhận ?”

 

Hai liếc , một hồi lâu mới gật đầu.

 

Nếu để nhận thì chứng minh bọn họ tìm nhầm .

 

Vân Sơ Sở Dực: “Vương gia cho rằng nên xử lý thế nào?”

 

Sở Dực lạnh lùng tàn nhẫn : “Không cần giữ mạng cho tên thư đồng nữa.”

 

Vân Sơ gật đầu, nàng cũng ý .

 

“Phu nhân tha mạng, Vương gia tha mạng!” Thư đồng sợ hãi: “Tiểu nhân sẽ chôn chặt chuyện ở trong bụng, sẽ cho bất kỳ ai, cầu xin Phu nhân, Vương gia khai ân, tha cho tiểu nhân một mạng ch.ó ...”

 

Hai cái thị vệ bịt miệng , trực tiếp kéo xuống.

 

Nha cạnh trông thấy bộ, sợ đến mức hoa dung thất sắc, thể co rúm , ngừng run rẩy. Tuy nàng vẻ chật vật, nhưng Vân Sơ vẫn thể nhận vài phần tư sắc ẩn sâu.

 

Đây chính là nữ tử mà Tuyên Võ hầu chuẩn cho Bình Tây Vương, với ý đồ để nàng trở thành mẫu của hài tử. Vì chuyện , nàng ẩn ở một thôn nhỏ cách ngoại ô kinh thành ba mươi dặm suốt năm năm.

 

“Cứ giam giữ ả .” Sở Dực lạnh lùng : “Cứ để ả c.h.ế.t như thì quả thực là quá dễ dàng.”

 

Trình tổng quản vung tay, hai thị vệ lập tức kéo nàng . Tiếng nức nở xin tha của nữ tử càng lúc càng nhỏ dần.

 

Vân Sơ cũng nán lâu, liền dậy trở về viện của .

 

Nàng rời , Trình tổng quản lập tức bẩm báo Ân tần tới. Hắn tức khắc sai mang mấy chậu cây cảnh to lớn đến, che chắn kín cổng tò vò. Tán cây xanh um tùm, lá chen chúc , thêm mấy chậu cúc đặt đất, chiếc cổng che khuất .

 

Ân tần lo lắng bước , ngay mép giường Sở Dực. Bà khăng khăng đòi xem miệng vết thương của con trai, nước mắt lập tức tuôn rơi: “Sao con dám chỉ mang theo một Trình Tự tiêu diệt bọn phỉ tặc? Lỡ con c.h.ế.t trong tay bọn thổ phỉ, thì mẫu phi đây sống đây... Mẫu phi chỉ thể trông cậy con. Sau khi bất cứ chuyện gì, con thể nghĩ cho mẫu phi một chút ...” Ân tần lóc bi thương, ruột gan như cắt.

 

Sở Dực chỉ thấy đầu đau nhức.

 

Chờ đến khi lóc thỏa thuê, Ân tần mới chịu ngừng, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “May mắn là con thương uổng công. Lần con bắt sống phỉ vương, gần như là dùng mạng đổi mạng. Phụ hoàng con việc Người thu hồi tinh binh để diệt phỉ đây là một sai lầm, nên dặn mang bảo kiếm trao cho con.”

 

Đây là thanh bảo kiếm Hoàng đế ban cho Sở Dực năm mười lăm tuổi. Hắn vô cùng trân quý nó, và giờ đây nó cho .

 

 

Loading...