Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 281
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:26:02
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Các độc giả mến, mời quý vị tiếp tục theo dõi diễn biến tiếp theo của chương truyện!
Sau khi rửa tay, bọn trẻ cầm y phục mặc . Kỳ thực, chúng luyến tiếc mặc nhưng sợ để ở đây sẽ khác trộm , đành dùng hết khả năng mà bọc kín lên .
Chúng theo Vân Thấm đến đại sảnh dùng cơm.
Lúc nhận chăn, chúng ngửi thấy hương vị của thịt. Lúc bước , hương vị đậm đà lan tỏa khắp nơi, dường như thể xóa tan cái lạnh đầu đông. Mấy hài tử nhỏ tuổi nhịn nuốt nước miếng ừng ực, vẻ thèm thuồng chịu nổi.
Sở Trường Sinh theo Vân Sơ ở phía phát thức ăn cho bọn chúng.
Vân Sơ phụ trách múc cháo, Vân Thấm phụ trách múc đồ ăn, Trần Đức Phúc phụ trách múc canh, còn tiểu cô nương Sở Trường Sinh thì đặt một quả trứng gà luộc chín khay của mỗi .
Mười mấy cô nhi viện thuê phụ trách duy trì trật tự, chăm sóc những hài tử nhỏ tuổi...
Bọn trẻ nhận cơm, xuống bàn, một hồi lâu chúng vẫn hồn.
Phạm Khắc Hiếu
Vì lo lắng các hài tử thích ứng nên ngày đầu tiên cô nhi viện nấu cháo loãng. Trong cháo cả thịt, thêm một chén canh xương hầm củ cải, còn bí đỏ xào, và dĩ nhiên, thêm một quả trứng gà.
“Có thịt, thật sự thịt, nhiều thịt như , thơm quá chừng!”
“Một chén cháo to như thế , đây đủ cho ăn ba ngày đó, thật quá!”
“Ta giữ quả trứng , để dành lúc đói bụng mà dùng...”
Bọn trẻ thật sự đói bụng lâu, cả đám như hổ đói lao càn quét sạch sẽ thức ăn bàn.
Vân Sơ cùng và tiểu nữ nhi bên cạnh cũng dùng những món giống như .
Trước nay Trường Sinh ăn uống ít, chẳng khác nào mèo con, nào cũng chỉ ăn hai ba miếng.
hôm nay, Vân Sơ để ý thấy tiểu cô nương ăn hết một phần ba chén cháo lớn, còn húp sạch một chén canh xương hầm củ cải. Đương nhiên, con bé vẫn ăn món bí đỏ mà nó ghét nhất, trứng gà cũng ăn nhưng vẫn vẻ thích lòng đỏ trứng như .
Lúc , một bàn tay lấm lem từ bên cạnh thò sang. Tay nó cố ý để bẩn, căn bản là rửa nhưng nhất thời thể gột sạch lớp bùn đất tích lũy nhiều năm.
“Ngươi ăn mấy thứ ?”
Nam hài tám chín tuổi chỉ chén cháo loãng còn thừa, bí đỏ và lòng đỏ trứng, thật cẩn thận hỏi Sở Trường Sinh.
Hắn dám ngẩng đầu tiểu cô nương, bởi vì tiểu cô nương quá mức sạch sẽ, da mặt sáng bóng, một cái cũng như đang khinh nhờn .
Sở Trường Sinh xác thực là ăn, con bé chậm rãi gật đầu.
nam hài con bé, căn bản con bé trả lời, còn tưởng rằng con bé từ chối nhường thức ăn , đành mất mát rụt tay về.
Lúc , Sở Trường Sinh đột nhiên giữ tay nó .
“Ta, ...”
Tiểu cô nương sốt ruột, càng quýnh quáng thì càng nên lời.
Con bé Vân Sơ cầu cứu. Vân Sơ mỉm , xoa đầu con bé, cổ vũ nó tự những gì .
Sở Trường Sinh đành cố gắng mở miệng: “Ta, ăn, cho, cho ngươi.”
Nam hài vui vẻ ôm hết đồ ăn bàn về chỗ của .
Không là nó ăn no, mà nhiều năm đói khổ khiến nó đành lòng thức ăn sạch sẽ, ngon lành như vứt bỏ.
Nó ăn ngấu ăn nghiến, bỏ tất cả thức ăn trong miệng.
Cho dù nuốt trôi thì nó cũng sẽ uống miếng nước cho dễ nuốt, đồ ăn bụng mới khiến nó thấy vững tâm.
Vân Sơ những hài tử khác.
Mấy hài tử ba bốn tuổi đang l.i.ế.m sạch chén bát, cho dù là một hạt cơm nhỏ nhoi, chúng cũng sẽ nhặt lên cho miệng.
Nàng nghĩ đến bản ngày thường, một ngày ba bữa đều dọn lên mười mấy món. Sau khi nàng dùng cơm xong thì đều dọn xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-281.html.]
[ ]
Thức ăn thừa hoặc là hạ nhân xử lý hoặc là vứt bỏ, hình như nàng từng để ý đến điều đó.
Ngay khoảnh khắc , cảm xúc trong lòng Vân Sơ vô cùng ngổn ngang.
Bọn trẻ ăn no chạy sân đùa giỡn.
Có mấy tiểu cô nương bốn năm tuổi đ.á.n.h bạo mò sang chuyện với Sở Trường Sinh. Tiểu cô nương mím môi chút sợ hãi. Thính Tuyết bên cạnh thúc đẩy cho đám hài tử cùng chơi chung.
Nàng trong cơn gió đầu đông suy nghĩ miên man.
Lúc tu sửa cô nhi viện , nàng cảm thấy bản đang hành thiện tích đức, là một việc thiện lớn. Đối với nàng mà , đây chỉ là bố thí cho kẻ nghèo khổ.
Nàng vẫn đặt vị trí của lên cao.
, nàng sinh là Đại tiểu thư Vân gia, Trường Sinh sinh ngậm thìa vàng, là Quận chúa hoàng gia. Cả đời bọn họ khó mà cảm giác sự đau khổ giãy giụa cầu sinh của dân chúng nơi tầng đáy xã hội.
Thật nàng thể nhiều hơn bây giờ.
Vân Sơ Vân Thấm : “Đường tỷ, xây một học đường ở chỗ bãi đất trống . Học đường dạy văn, dạy võ, cả học đường cho nữ hài học nữ công gia chánh, học đường dạy trù nghệ linh tinh nữa.”
Vân Thấm gật đầu: “Sợ là tốn ít ngân lượng.”
“Trong sách cho con cá bằng dạy câu cá. Cung cấp cho bọn chúng nơi ăn chốn ở còn bằng giúp bọn chúng học tay nghề.” Vân Sơ mở miệng: “Chờ bọn chúng trưởng thành, thể tự vững , như mới xem như giúp đỡ bọn chúng trọn vẹn.”
“Được, sẽ mau chóng sắp xếp.” Vân Thấm dừng một chút : “Ta mới sơ qua, nhiều hài tử bệnh. Không chỗ đau thì cũng là chỗ nhức mỏi. Ta nghĩ sẽ mời một đại phu về khám định kỳ hằng năm cho bọn nhỏ, cảm thấy như thế nào?”
Vân Sơ vô cùng tán đồng: “Vừa lúc thể nhờ đại phu mở một y học đường, dạy dỗ bọn nhỏ thuộc y thư, phân biệt các loại thảo dược.”
Hai đang chuyện trò, bỗng một gia nhân trong cô nhi viện gấp rút chạy tới bẩm báo: “Tiểu thư, bên ngoài đông hài tử, đều là do danh viện mà tìm đến xin nương tựa.”
Vân Sơ và Vân Thấm dừng câu chuyện, bước cổng cô nhi viện. Vừa vòng qua khúc quanh, thấy ít nhất ba mươi đứa trẻ dọc con đường dẫn .
Ngoài lũ trẻ, còn bốn năm phụ nhân gầy gò như củi khô, mỗi ôm một đứa bé chừng ba bốn tháng tuổi trong lòng. Đứa trẻ đói đến mức thét, tiếng bi ai não lòng.
Nhóm phụ nhân lập tức quỳ sụp xuống mặt Vân Sơ và Vân Thấm, đám trẻ cũng lộn xộn quỳ theo.
“Hài tử hai ngày b.ú sữa, thật sự thể cầm cự nổi nữa. Cầu xin hai vị phu nhân rủ lòng thương xót, thu nhận đứa trẻ , cứu vớt lấy một mạng...”
Vân Sơ vội vàng đỡ dậy: “Xin chớ quỳ lạy. Xin hãy lên, theo trong. Cô nhi viện nhũ mẫu, cho hài tử b.ú no .”
Vị phụ nhân chần chừ hỏi: “Nơi chỉ thu nhận các tiểu hài tử thôi ? Có chúng sẽ chia lìa với con ?”
Vân Sơ ôn tồn đáp: “Cô nhi viện quả thực chỉ thu nhận hài nhi, nhưng mắt nhân lực còn thiếu thốn, vẫn đang tuyển mộ . Nếu các ngươi đủ kiên nhẫn với những đứa trẻ , nguyện ý thật lòng chăm sóc, thể lưu đây công.”
Các phụ nhân cảm động đến rơi lệ: “Đa tạ, đa tạ...”
Vân Thấm đưa đoàn trong.
Vân Sơ từ xa thấy Trường Sinh đang hái hoa cùng với ba bốn nữ hài.
Hoa dại nở rộ trong gió đông lạnh lẽo, sức sống thật mạnh mẽ. Mấy nữ hài hái hoa kết thành một bó to, đưa đến mặt Vân Sơ.
“Đa tạ các ngươi, thích.”
Vân Sơ sờ đầu từng nữ hài.
Trường Sinh vốn đang vui đùa, đột nhiên rụt vai, nép lòng Vân Sơ.
Các nữ hài khác cũng tỏ vẻ cảnh giác ngoài đường.
Thì là một cỗ xe ngựa đang tiến đến. Thùng xe lớn hơn hẳn xe ngựa thông thường, qua là xe của quyền quý cao sang.
“Trường Sinh, đừng sợ, chỉ là xe ngựa thôi mà.” Vân Sơ một tay bế nữ nhi, một tay nắm lấy đám nữ hài: “Đi, chúng .”