Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 285
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:26:06
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghĩ đoạn, Thánh Thượng cất lời: "Trưởng nữ Vân gia Vân Sơ đoan trang nhân hậu, bản tính hiền hòa, lòng luôn hướng về lê dân bá tánh, quả thực là một thuần thiện. Truyền ý chỉ của trẫm, sắc phong nàng Ngũ phẩm Nghi nhân, khâm thử!"
Lời tuyên bố, tất cả mặt đều kinh ngạc.
Tại triều đại , nữ tử nhận phong hào cáo mệnh đa phần đều dựa phu quân, khi trượng phu lập công lớn với triều đình thì thể thỉnh phong cáo mệnh cho thê tử.
Mà phu quân của Vân Sơ qua đời.
Cũng nữ tử dựa nhà đẻ để nhận sắc phong, nhưng hiện tại Vân gia suy tàn.
Thánh Thượng ban phong hào cáo mệnh cho nữ nhi Vân gia lúc , điều đó chứng tỏ Người vẫn từ bỏ Vân gia.
Vân Sơ quỳ xuống khấu đầu: "Mệnh phụ Vân Sơ khấu tạ hoàng ân, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Nàng hiểu rõ, Sở Dực cầu xin cho nàng một tấm bùa hộ mệnh vô giá, về sẽ chẳng còn ai dám nảy sinh ý đồ bất chính với nàng nữa.
Nàng cũng thấu tỏ hành động của Thánh Thượng vì lều tránh nóng cô nhi viện gì đó, mà Người chỉ đang trấn an những còn sót của Vân gia.
Chỉ cần phụ nàng còn chính thức bỏ mạng, ngày đó Thánh Thượng sẽ thực sự buông bỏ Vân gia.
Nàng thầm suy ngẫm, Hoàng thượng lúc tín nhiệm Vân gia đến , hà cớ gì hơn mười năm vì lời gièm pha mà tàn sát cả nhà?
Sắc mặt Hoàng hậu lúc quả thực vô cùng khó coi. Thánh thượng phạt trượng Công Tôn Ninh, lập tức ban phong thưởng cho Vân Sơ, chẳng khác nào công khai giáng một cái tát mặt bà . Ban đầu, việc thỉnh Hoàng thượng đến hỉ yến nạp trắc phi là để tăng thêm vinh quang cho Thái tử, nào ngờ kết cục khiến Công Tôn gia thất thố. Hoàng hậu thấy buồn bực trong lòng, chẳng thể nào diễn tả hết. Yến tiệc nghênh thú trắc phi của Thái tử vì thế mà kết thúc trong sự gượng gạo.
Rất nhiều quan viên vây đến chúc mừng Vân gia. Lâm thị khéo léo che chở Vân Sơ, khẽ khàng đáp tạ gấp gáp kéo nữ nhi lên xe ngựa.
“Việc hôm nay, e là ý tứ của Bình Tây Vương.” Lâm thị chậm rãi cất lời: “Hắn tiện lộ diện bảo vệ con đường đường chính chính, nên mới mượn cơ hội con cầu xin ban thưởng.”
Vân Sơ dám đào sâu suy nghĩ. Nàng sợ rằng nếu bản lún sâu mối quan hệ , e rằng sẽ chẳng thể rút chân nữa.
Xe ngựa tiến ngõ Ngọc Lâm, Vân Sơ trở về viện thì hai đứa trẻ lập tức nhào tới, đứa đứa ôm chầm lấy nàng. Cung yến Thái tử nạp trắc phi chỉ là chuyện nhỏ, hai đứa trẻ cũng chẳng hề hấn gì, vả Du ca nhi vẫn xong sách nên Vân Sơ cho chúng ở nhà. Cả ngày gặp, quả thực chút nhớ nhung.
Sở Hoằng Du hì hì : “Mẫu , con Trình Tự thúc thúc bảo Người Hoàng tổ phụ phong Ngũ phẩm Nghi nhân !”
Vân Sơ đỡ trán. Tin tức trong cung truyền nhanh đến thế ư? Một hài tử nhỏ như cũng chuyện.
Nàng nhéo nhéo gương mặt tiểu gia hỏa: “ , từ nay mẫu chính là cáo mệnh phu nhân .”
“Ngũ phẩm vẫn còn quá thấp.” Tiểu gia hỏa chống cằm suy tư: “Nữ nhân tôn quý nhất đời , là Hoàng tổ mẫu ?”
Vân Sơ gật đầu: “Bậc mẫu nghi thiên hạ đương nhiên là tôn quý nhất .”
“Con cũng để mẫu trở thành mẫu nghi một nước, vạn kính…”
Tiểu gia hỏa dứt lời thì Vân Sơ bịt kín miệng. Nàng nghiêm giọng: “Du ca nhi, dù là ở mặt cận nhất cũng phép những lời .”
Nếu kẻ hữu tâm , hậu quả thật dám lường.
Sở Hoằng Du mở to mắt, dốc sức gật đầu.
Vân Sơ buông nó , ôn tồn : “Hôm nay con sách gì, hãy một lượt cho mẫu và nào.”
Tiểu gia hỏa xoay lấy sách vở, đặt lên bàn nghiêm túc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-285.html.]
[]
Mãi đến khi thời gian về khuya, Sở Dực mới từ hoàng cung trở về. Hắn còn dẫn theo một vị phu tử cho Du ca nhi, sẽ phụ trách việc dạy dỗ sách vở, học cho tiểu gia hỏa ngay tại vương phủ.
Sáng sớm hôm , trời đổ mưa. Tiết trời càng lúc càng lạnh, song Vân Sơ luyện võ vẫn đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Phạm Khắc Hiếu
Vừa thu đoản kiếm , nàng thấy tiểu gia hỏa bĩu môi vui: “Mẫu luyện võ gọi con, con giận Người .”
“Chẳng nương dặn dò , chờ thể con khỏe khoắn hẳn mới thể luyện võ.” Vân Sơ nhéo nhéo cánh tay gầy gò của thằng bé: “Phải bồi bổ cho nhiều thịt một chút thì mới đủ sức cầm binh khí, con hiểu chứ?”
“Hừ!”
Tiểu gia hỏa ôm ngực, phồng má giận dỗi, cố ý thèm để ý tới Vân Sơ.
Vân Sơ mặc y phục cho nó xong, nó liền chạy sang bên cạnh Thính Tuyết. Thính Tuyết hầu hạ mặc y phục chỉnh tề, nó lập tức cầm sách chạy nhanh phía cổng tò vò.
“Tiểu tử …”
Vân Sơ khẽ lắc đầu thở dài. Nàng tự vấn, chăng vì quá bù đắp cho hài tử mà cưng chiều nâng niu chúng quá mức? Đây e rằng là chuyện . Du ca nhi là thế tử của vương phủ, nếu biến cố gì, tất sẽ trở thành Bình Tây Vương, là chủ nhân của đất phong Lạc Xuyên. Kẻ bá chủ một phương, quả nhiên nên chịu rèn luyện gian khổ từ tấm bé.
Cứ chờ thêm đến năm tuổi . Vân Sơ thầm nghĩ, chờ Du ca nhi tròn năm tuổi, sẽ buông tay để hài tử tự trưởng thành.
Sắc trời từ từ sáng tỏ, cơn mưa cũng dần dần ngớt hạt.
Vân Sơ đ.á.n.h thức Trường Sinh, cùng tiểu nữ nhi dùng bữa sáng. Sau bữa cơm, Trường Sinh vẫn theo lệ bày giấy mực, bắt đầu chuyên tâm vẽ tranh.
Vân Sơ cũng bắt đầu một ngày việc bận rộn.
Nàng đang xử lý tạp vụ thì giờ Thìn, đám phụ nhân dòng bên của Vân gia kéo tới. Một là để chúc mừng Vân Sơ phong Ngũ phẩm Nghi nhân. Hai là để hội báo tình hình quản lý sổ sách mà mỗi giao phó.
Vân Sơ cho nha dâng , bảo lượt trình bày.
“Ta phụ trách hai điền trang, năm nay thu hoạch xem như tệ.” Thất tẩu dòng bên lật sổ sách trình bày: “Một thôn trang thu một ngàn ba trăm lượng bạc, thôn trang còn thì kém hơn đôi chút, thu tám trăm lượng. Ta đối chiếu sổ sách, sở dĩ thu ít như là vì tháng bảy kẻ gian trộm mất trâu cày và công cụ, ruộng đất cũng phá hỏng một phần, đành tốn một khoản lớn để mua trâu và nông cụ thế…”
Vân Sơ khẽ gật đầu, vị thất tẩu quả thực tốn tâm sức tra xét tỉ mỉ, dù hai thôn trang sản lượng mấy nổi trội nhưng bà nghiêm túc xử lý thỏa, thể trọng dụng .
Ngay đó, những phụ nhân còn cũng lục tục báo cáo sổ sách.
“Phần nhận thì phức tạp hơn đôi chút, tiệm vải và trang Vân gia thể coi là đại sản nghiệp.” Vân tứ thẩm , giọng đầy phấn khích: “Mấy ngày nay gần như chẳng chợp mắt, đối chiếu qua tất cả sổ sách một lượt. Lợi nhuận tháng của tiệm vải tiệm cận ngàn lượng bạc, còn trang thì càng kinh ngạc hơn, một tháng lời ba ngàn lượng.”
Khi tra xét sổ sách, bà quả thực kinh hãi. Chẳng ngờ, chỉ riêng trang và tiệm vải cộng , một năm thể thu về hơn năm mươi ngàn lượng bạc. Thêm các sản nghiệp khác, mỗi năm Vân gia thể thu ít nhất tám mươi ngàn lượng bạc.
Từ đến nay bà luôn ngoài những chuyện , vẫn thường suy đoán sản nghiệp Vân gia lớn đến mức nào. giờ đây, khi sổ sách tài sản khổng lồ gọn trong tay bà , lòng tham của bà lập tức bùng lên như lửa đốt.
Bà mở lời: “Hôm qua ngóng , phía nam một loại tơ lụa dệt mềm mại, là vật phẩm kinh thành từng thấy, nghĩ là cho đến đó nhập một lượng lớn, đến lúc đó tiệm vải thể thu lời lớn vô cùng.”
Bà vươn hai ngón tay.
Vân thất tẩu thử hỏi: “Hai ngàn lượng?”
Vân tứ thẩm lắc đầu: “Nếu chỉ hai ngàn lượng thì cũng chẳng nhắc đến gì, là hai vạn lượng! Chỉ cần phái một chuyến nhập hàng, trong vòng một tháng là thể thu về thêm hai vạn lượng lợi nhuận, đây quả là một mối ăn béo bở! Sơ nhi, ngươi mau lấy một ít bạc trong công trướng đưa cho , sẽ khiến tiệm vải kiếm đầy bồn đầy chậu!”
Vân Sơ bình tĩnh nhấp một ngụm : “Cần bao nhiêu?”
“Mười ngàn lượng là đủ .” Vân tứ thẩm nhếch môi : “Đến lúc đó cả vốn lẫn lời, sẽ trả cho ngươi ba mươi ngàn lượng.”