Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 289
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:26:10
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân tứ thẩm ngẩn .
Các hài tử của bà đứa nào cũng cường tráng, đương nhiên mảy may đến sự tồn tại của Tất lang trung.
Đại phu lợi hại như , Vân Sơ mời nổi, tại đích đến xem bệnh cho Quế Lan...
Phạm Khắc Hiếu
Hay là...
Sống lưng bà chợt lạnh, nhịn rùng một cái.
“Là, là tại mắt mũi vụng về.” Vân tứ thẩm khó khăn mở lời: “Đã mạo phạm Tất lang trung, mong ngài rộng lòng tha thứ.”
Vân Sơ lạnh lùng chất vấn: “Tứ thẩm, vẫn đáp lời, rốt cuộc vì bỏ độc nước ?”
“Ta hề!” Vân tứ thẩm lớn tiếng phủ nhận: “Ta từng đến thứ gọi là Tiền uyển thảo, hạ độc thứ gì chứ, đầu óc hồ đồ ? Dù và Quế Lan quá cận, nhưng chúng đều là tức phụ Vân gia, hạ độc bà gì? Sơ nhi, mặc dù hiện giờ phận ngươi khác xưa, Hoàng Thượng đích phong Ngũ phẩm Nghi nhân, nhưng ngươi cũng thể ngang nhiên vu oan khác, lấy một bằng chứng xác thực!”
Vân Nhuận bước lên phía : “Tứ thẩm quả thật lý do chuyện , Vân Sơ, ngươi quá nóng vội.”
“Vậy ?” Vân Sơ bước lên, bắt lấy cánh tay của Vân tứ thẩm.
Vân tứ thẩm trừng to đôi mắt: “Ngươi gì?”
Bà dùng sức giãy giụa nhưng bả vai Thu Đồng giữ chặt.
Vân Sơ tìm một tờ giấy gói trong hầu bao của Vân tứ thẩm, đó vẫn còn dính một ít bột phấn.
Tất lang trung nhận lấy giấy gói, ngửi kỹ, trầm giọng xác nhận: “Đây chính là mùi hương của Tiền uyển thảo. Nếu uống hết một gói , nam nhân tráng niên cũng liệt giường hơn nửa năm. Nếu t.h.a.i p.h.ụ uống thì hậu quả càng dám tưởng tượng, e rằng sẽ dẫn đến kết cục nhất thi nhị mạng.”
Nghe , sắc mặt Vân Trạch lập tức sa sầm.
Nói như , hung thủ hại thê tử của sinh non trong giấc mộng của Sơ nhi, chính là Vân tứ thẩm!
Tất cả Vân gia ở đây đều sợ ngây .
“Tứ thẩm, tại ngươi hạ độc Quế Lan thẩm?”
“Không vì Quế Lan tiếp nhận sổ sách của tiệm vải và trang nên ngươi bất mãn trả thù đó chứ?”
“Chúng đều là một nhà, tứ thẩm ngươi như thật quá đáng.”
Bằng chứng bày mắt, Vân tứ thẩm căn bản cách nào chối cãi.
Bà lắp bắp mấp máy môi: “Vị lang trung bán t.h.u.ố.c đây chỉ là t.h.u.ố.c mê thông thường, uống một gói chỉ bệnh tật ba ngày là sẽ khỏi, tổn hại thể. Ta, thật sự đây là Tiền uyển thảo...”
Trượng phu của Vân tứ, Vân Tư Viễn, : “Bà thể nào hại tộc nhân, chuyện căn bản là hiểu lầm.”
Vân Tư Viễn và Vân Tư Lân là cùng thế hệ, ngang hàng với ông chỉ còn hai nam đinh . Vân Tư Lân mất tích, Vân lão tướng quân đang lâm bệnh, bộ Vân gia chỉ còn duy nhất một nam tử là Vân Tư Viễn. Bởi , lời lẽ của ông cũng xem là chút phân lượng.
Theo ý của Vân Tư Viễn, chuyện nên kết thúc tại đây.
Vân Trạch thản nhiên đáp lời: “Việc suýt chút nữa gây họa sát , chỉ dựa một câu hiểu lầm là thể kết thúc ?”
Vân Tư Viễn trầm ngâm thật lâu, đoạn mới cất lời: “Khi hồi phủ, sẽ cho mang hai củ nhân sâm đến đây, cộng thêm hai trăm lượng ngân lượng, coi như là bồi thường cho Quế Lan.”
Vân tứ thẩm siết chặt hàm răng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-289.html.]
Đại sự thành, chẳng những trị kẻ thù mà còn hao tổn nhân sâm cùng ngân lượng, quả thực là thiệt hại quá lớn.
Song, bà hiểu rõ chịu cảnh mất mát đau thương một phen, vụ việc mới thể cho qua.
Sắc mặt Vân Trạch lập tức đanh .
Với những kẻ dám tay hạ độc thủ với tộc nhân, y tuyệt đối sẽ dung thứ thứ hai.
Việc một ắt sẽ hai. Lần đầu gây ác mà trả giá t.h.ả.m trọng, nhất định sẽ tái diễn.
Lần may mắn nhờ Sơ nhi , nhưng về thì đây?
“Tứ thúc, chuyện tuyệt đối thể giải quyết bằng ngân lượng đơn thuần.” Vân Trạch gằn từng chữ, lời lẽ nghiêm cẩn mà kiên định: “Vân gia đang ở thời điểm hỗn loạn, thể chấp nhận bất cứ một sơ suất nhỏ nào.”
Lâm thị tiến lên một bước, giọng trầm : "Vân gia từ đến nay vẫn luôn đồng lòng hiệp lực, nhờ đó mới vượt qua phong ba bão táp, trở thành thế gia trăm năm sừng sững tại kinh thành. Điền thị, ngươi vì chút lợi lộc nhỏ nhoi mà dám tay với tộc nhân, nếu lợi ích lớn hơn bày mắt, thật ngươi sẽ chọn từ bỏ lợi ích quyết tâm phản bội gia tộc. Ta nghĩ, Vân gia còn chỗ cho ngươi dung nữa."
Vân tứ thẩm Điền thị trợn trừng hai mắt, vẻ mặt kinh hãi thể tin nổi: “Đại tẩu là ý gì? Tẩu đuổi khỏi Vân gia ư?”
Vân Tư Viễn lên tiếng: “Có là quá mức chăng?”
“Quá mức chỗ nào cơ chứ!” Vân tam thẩm lạnh lùng: “Hôm nay bà dám xuống tay với Quế Lan thẩm, ai ngày mai dám tay với trượng phu của là ngươi ? Lần kiếm Tiễn uyển thảo ở nơi hẻo lánh nào, chừng sẽ mua thạch tín về hạ độc. Đến lúc đó mà gây án mạng, hối hận cũng muộn màng!"
Người Vân gia mặt trong đại sảnh đều đồng loạt gật đầu tán thành.
Không vì họ lo lắng Điền thị sẽ tay với Vân Tư Viễn, mà là lo sợ chính bản vô tình đắc tội Điền thị bà âm thầm hãm hại.
Điền thị lập tức chối bay chối biến: “Không thể nào, tuyệt đối sẽ chuyện như thế!”
Vân Trạch về phía Vân Tư Viễn, giọng dứt khoát: “Bây giờ Tứ thúc hai sự chọn lựa. Một là hưu thê, đoạn tuyệt quan hệ, gạch tên Tứ thẩm khỏi Tộc phổ Vân gia.”
“Bức hưu thê, trời dung đất tha!” Vân tứ thẩm Điền thị căm phẫn gào lên: “Vân Trạch, ngươi giỏi lắm! Ta đắc tội gì với ngươi mà ngươi ép Tứ thúc chuyện tuyệt tình như thế!"
“Còn sự chọn lựa thứ hai.” Vân Trạch thong thả tiếp lời: “Điền thị mưu sát bất thành, tố cáo lên quan, mời quan phủ điều tra rõ vụ án , định tội thế nào thì cứ tuân theo luật pháp mà xử lý.”
Điền thị kinh hãi đến thất sắc.
Bà đương nhiên thể chấp nhận hưu bỏ, nhưng việc tới cửa quan càng đáng sợ hơn gấp vạn .
Vân Tư Viễn trầm giọng: “Không sự chọn lựa thứ ba ? Vân Trạch, ngươi thật sự chuyện đến mức tuyệt tình như thế ư?”
"Hiện giờ Đại ca là đương gia chủ sự của Vân gia. Mỗi quyết định của đều suy xét vì lợi ích chung của tất cả trong Vân gia, vì cả gia tộc ." Vân Sơ chậm rãi cất lời, giọng mềm mại nhưng ẩn chứa sức nặng: "Không Đại ca cố tình xử lý tuyệt tình, mà là bức tường thành đoàn kết của Vân gia thể vì một mà hủy hoại. Tứ thúc, mong thể lĩnh hội điều ."
Vân Tư Viễn siết chặt nắm đấm.
Người Vân gia giờ vẫn luôn đoàn kết một lòng, dù biến cố gì xảy , họ vẫn kiên quyết chung một chiến tuyến. Đây chính là nguyên nhân khiến Vân gia bọn họ thể tồn tại hơn trăm năm qua.
Nhiều năm trôi qua, chỉ một Điền thị dám tay hạ độc tộc nhân.
Chớ đến chủ gia thể dung túng chuyện , ngay cả những thuộc chi thứ cũng ai cầu tình cho Điền thị.
Vân Tư Viễn thẳng thê tử: "Hai con đường, quyền chọn lựa trong tay ngươi."
Điền thị lập tức cuồng loạn: "Ta vì Vân gia sinh nhi d.ụ.c nữ, lao tâm khổ tứ, Vân gia các ngươi đối đãi với như thế ? Ta chọn! Hai con đường đó, đều chọn!"
“Ngươi gây lầm, còn tới lượt ngươi ăn trái ư?” Vân tam thẩm lộ rõ vẻ khinh miệt: “Vân Trạch, đừng phí lời với bà nữa. Từ khi bà nảy sinh ý nghĩ độc ác đó, bà còn xứng là Vân gia. Bà chọn cũng chẳng , sáng sớm ngày mai cứ việc mời quan phủ tới bắt !"
Vân Trạch gật đầu: “Vậy thì cứ theo lời Tam thẩm.”