Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 291

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:26:12
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Một lát , Thu Đồng đưa Tạ Thế Doãn ăn no về Tạ gia.

 

Lúc Nguyên thị cũng phát hiện Tạ Thế Doãn ở nhà, bà đang sốt ruột đến mức đầu bốc khói thì thấy hài tử đưa về, bà lập tức thở phào nhẹ nhõm.

 

“Tạ Thái thái, ngài nên quản thúc hài tử của nghiêm ngặt hơn một chút.” Thu Đồng hề khách khí khi chuyện: “Đừng để nó đến tìm tiểu thư nhà nữa, để ngoài trông thấy thì cho rằng Tạ gia và Vân gia còn liên quan tới , lỡ liên luỵ Tạ gia các ngươi thì tiểu thư nhà đảm đương nổi .”

 

Ý tứ châm chọc trong những lời hề che giấu.

 

Nguyên thị vô cùng hổ: “Ta cũng Doãn ca nhi tìm Sơ nhi...”

 

Tạ Thế An từ phía , lễ độ mở miệng : “Phiền toái Thu Đồng cô cô một chuyến. Xin Tổ mẫu cứ yên tâm, sẽ trông chừng Thế Doãn, quyết sẽ để nó tìm đến Vân gia quấy rầy nữa.”

 

Thu Đồng xoay rời .

 

Nàng rời , sắc mặt của Tạ Thế An trầm xuống: “Thế Doãn, ngươi tìm mẫu gì?”

 

Tạ Thế Doãn sợ vị đại ca , run run rẩy rẩy : “Đệ mẫu tìm di nương về cho , thể thiếu di nương...”

 

Tạ Thế An đè bả vai nó: “Ngươi với ngươi bao nhiêu nữa, di nương ngươi tới nhà khác, sẽ trở . Ngươi cứ xem như di nương của ngươi c.h.ế.t !”

 

Phạm Khắc Hiếu

“Không! Di nương c.h.ế.t!” Tạ Thế Doãn hét lớn: “Di nương sẽ bỏ mặc ! Dù di nương thì cũng sẽ mang theo cùng!”

 

xong thì xoay bỏ chạy.

 

Nguyên thị thở dài: “An ca nhi, con thật sự mặc kệ Vũ di nương ?”

 

“Ngân lượng nhận hết , Tổ mẫu thấy nên thế nào?” Tạ Thế An lạnh lùng : “Nàng phản bội phụ , khiến phụ c.h.ế.t mà còn đội nón xanh, nàng xứng là Tạ gia, thì luôn . Tổ mẫu đừng chỉ mãi chăm sóc Thế Khang, hãy trông chừng Thế Doãn nhiều chút, đừng để nó tới Vân gia loạn nữa.”

 

Hắn để mẫu bản chính là ép Thính Vũ bước lên con đường .

 

Mẫu hy vọng là một ngay thẳng hiên ngang, còn lợi dụng trong nhà để kiếm chác lợi ích cho bản .

 

Hắn sợ mẫu thất vọng.

 

Hắn ngẩng đầu Giang di nương đang ở nơi đó.

 

Giang di nương đụng ánh mắt của , rùng một cái vội vàng bế Tạ Nhàn về phía hậu viện.

 

Nàng thật sự sợ hãi Tạ Thế An, sợ Tạ Thế An tính kế nàng , trong lòng nàng nảy một ý nghĩ: e là mẫu tử nàng thể ở Tạ gia nữa.

 

Tạ Thế An nhếch môi mỏng.

 

Hắn xoay cửa thì thấy ngoài cửa vọng tới tiếng gõ lộc cộc.

 

Nguyên thị chút phòng tới, cửa mở , bà lập tức kinh hãi: “Vũ, Vũ di nương, ngươi...”

 

“Suỵt!”

 

Thính Vũ che miệng Nguyên thị, nhanh chóng chạy trong, đóng chặt cửa.

 

Nàng vô cùng chật vật, gương mặt sưng vù, cả dơ bẩn: “Doãn, Doãn ca nhi ? Mau gọi Doãn ca nhi đây!”

 

Nguyên thị ngơ ngác hỏi: “Không ngươi thành di nương của Hồ gia ? Sao ngươi thành thế , ngươi còn về Tạ gia gì?”

 

“Thái thái, thời gian giải thích nhiều như , mau! Mau đưa Doãn ca nhi tới đây!” Thính Vũ há họng thở dốc : “Ta đưa Doãn ca nhi tránh trận phong ba , vượt qua về.”

 

Nàng cất bước chạy tới hậu viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-291.html.]

 

Tạ Thế An ngăn nàng : “Vũ di nương, Thế Doãn là huyết mạch của Tạ gia, dù ngươi thì cũng thể mang Thế Doãn .”

 

“Doãn ca nhi là nhi tử của , là hài tử m.a.n.g t.h.a.i mười tháng sinh , thì nó đó!” Thính Vũ gần như phát điên quát to: “Tạ Thế An, đều là ngươi! Nếu ngươi bức bách thì cũng rơi cảnh ! Ngươi tránh , tìm Doãn ca nhi!”

 

Nếu Doãn ca nhi, nàng di nương của Hồ gia cũng .

 

nàng thật sự thể rời khỏi nhi tử, tám ngày phú quý cũng bằng ở bên cạnh Doãn ca nhi!

 

Hơn nữa Hồ gia chính là một cái ổ sói, chỉ địa ngục mà thôi!

 

“Rầm rầm rầm!”

 

Cửa lớn Tạ gia đột nhiên vang vọng tiếng gõ cửa ầm ầm.

 

Tiếng đập cửa dồn dập, gấp gáp.

 

Gương mặt Thính Vũ nháy mắt trở nên trắng bệch, nàng run rẩy : “Thái thái, đại thiếu gia, mở cửa! Cầu xin các ngươi kéo dài cho một chút thời gian, thể để bọn họ bắt về.”

 

Mấy ngày nàng ở Hồ gia thật chẳng khác gì rơi địa ngục trần gian, sống bằng c.h.ế.t.

 

Nếu cứ tiếp tục ở Hồ gia, sớm muộn gì mạng nàng cũng khó giữ. Huống hồ, nàng là di nương tự tiện bỏ trốn, nếu bắt về, chính thất Hồ gia quyền quyết định sinh tử. Nàng tuyệt đối thể c.h.ế.t, Doãn ca nhi còn quá nhỏ dại.

 

Tạ Thế An lắc đầu, giọng lạnh nhạt: “Vũ di nương, đây chính là con đường ngươi tự chọn. Không ai thể giúp đỡ ngươi, ngươi tự gánh vác.”

 

Nguyên thị khuyên giải: “Ngươi nay là di nương của Hồ gia, chi bằng đừng nên giao thiệp liên lụy tới Tạ gia nữa. Tạ gia giờ đây lâm cảnh suy bại, thực thể đắc tội bất kỳ thế lực nào. Nếu Hồ gia giáng tai họa, Tạ gia chắc chắn tiêu vong. Vũ di nương, mong ngươi xem như thương xót những cô quả như bọn .”

 

Thính Vũ quỳ rạp xuống đất, khẩn cầu: “Thái thái, cũng xin thương xót cho ! Ta Tạ Thế An ép buộc dâng lên giường Hồ đại nhân, nay từng ý định rời khỏi Tạ gia… Chuyện đến nước , cũng oán trách ai, càng liên lụy Tạ gia. Xin cho phép mang Doãn ca nhi rời . Ta và nó sẽ bằng lối nhỏ phía , Hồ gia sẽ …”

 

Nguyên thị mặt , thở dài thườn thượt. Bọn họ nhận vàng bạc của Hồ gia, nay nếu che giấu tiện của họ, e là khó bề ăn .

 

Tạ Thế An chút do dự, sải bước tiến về phía đại môn.

 

Thính Vũ ôm chặt lấy đùi Tạ Thế An, nức nở: “Đại thiếu gia, tất cả tiền bạc của đều là của ngươi, ngươi thứ gì cũng sẽ dâng hiến. Xin ngươi thương xót Doãn ca nhi, cho mẫu tử bọn một con đường sống ?”

 

Nàng lóc t.h.ả.m thiết, Tạ Thế Doãn vội vàng chạy tới, há miệng c.ắ.n mạnh bên hông Tạ Thế An: “Đại ca, căm ghét ngươi! Không bắt nạt di nương của !”

 

Tạ Thế An cảm thấy bên hông tê dại, ánh mắt lóe lên đầy vẻ lạnh lùng. Hắn vung tay đẩy mạnh Tạ Thế Doãn sang một bên, gằn giọng: “Đây là do di nương ngươi tự lựa chọn, nàng tự gánh lấy hậu quả!”

 

Nói xong, nhanh chóng tiến tới mở toang cánh cửa lớn Tạ gia.

 

Ngoài cửa là bốn bà tử hình lực lưỡng và bốn tên gia đinh, bọn họ đồng loạt xông thẳng trong. Cánh cửa nặng nề khép .

 

Thính Vũ hoảng sợ đại môn dần dần đóng, còn đường thoát . Tám kẻ tiến trừng mắt chằm chằm, nàng theo bản năng đưa nhi tử lưng che chở.

 

“Thật to gan cho Vũ di nương, dám cả gan bỏ trốn!” Bà tử dẫn đầu buông lời lạnh lẽo: “Luật pháp triều quy định rõ ràng, tiện tỳ và nô bộc tự tiện bỏ trốn chẳng khác gì đào binh chiến trường, thể tùy nghi xử trảm ngay lập tức! Người !”

 

Chính thất đương gia quyền đoạt mạng lương nạp đàng hoàng, nhưng loại tiện tự dâng đến cửa, cả khế bán như thế , việc đ.á.n.h g.i.ế.c chẳng là chuyện dễ dàng trong gang tấc .

 

Nguyên thị kinh hãi tột độ, bà vốn chỉ nghĩ Hồ gia đến bắt về, ngờ ép c.h.ế.t một mạng tại đây!

 

vội vàng giải thích: “Các ngươi hiểu lầm , Vũ di nương chỉ về thăm con, hề ý định bỏ trốn…”

 

“Hài tử?” Bà tử bật khinh miệt: “Đã hài tử mà còn dám bò lên giường đại nhân nhà , đúng là con tiện tỳ dâm đãng! Phu nhân thấy ngươi đáng thương nên ban cho ngươi chức di nương, mà ngươi còn nhớ tới nghiệt chủng đây, tự tiện đào tẩu, tiện phụ như ngươi sống đời thì cũng chỉ ô uế thêm danh dự mà thôi! Khiến Tạ gia mất mặt đành, còn vứt hết thể diện Hồ gia, đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi cho khuất mắt!”

 

Bà tử dứt lời, nhẹ nhàng vỗ tay hiệu.

 

Bốn tên gia đinh lập tức tiến lên, bao vây Thính Vũ và Tạ Thế Doãn.

 

Loading...