Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 307

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:26:28
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mời Quý độc giả xem tiếp nội dung bên .

 

“Chuyện chỉ là hiểu lầm.” Vân tam thẩm bước : “Công Tôn Ninh mượn tay Vân Nhuận để hủy hoại thanh danh của Vân Sơ, cho Vân Sơ bước đường cùng, chỉ thể gả cho . Chuyện xác thật là Vân Nhuận sai, là tạo điều kiện cho Công Tôn Ninh bậy. Vân Nhuận, con còn thất thần gì, mau xin Bá mẫu và Vân Sơ.”

 

Vân Nhuận rót ly , bước lên đưa cho Lâm thị: “Đại bá mẫu, sai , sẽ gặp Công Tôn Ninh nữa.”

 

Sau đó về phía Vân Sơ: “Là đường nghĩ đến thanh danh của , thực xin .”

 

Vân tam thẩm hòa hoãn: “Nhuận nhi nhận , xem như bỏ qua chuyện . Ha ha, chư vị tiếp tục dùng bữa, đừng vì tiểu sự mà mất hứng.”

 

Dứt lời, bà trực tiếp tóm lấy Vân Nhuận lôi ngoài cửa. Nụ tươi tắn mặt bà lập tức biến mất còn sót chút nào. Bà xắn tay áo, trừng mắt đ.á.n.h : “Vừa nãy nhiều như nên mới giữ chút thể diện cho con! Con xem, con lớn như thế, gần ba mươi tuổi đầu mà còn dám hành vi bỉ ổi !”

 

Vân Nhuận chỉ thể ôm đầu trốn tránh.

 

“Ta con vươn lên, con tranh vị trí tộc trưởng Vân gia. Con tranh giành với nhà cũng , nhưng dám rước kẻ ngoài ? Công Tôn gia là nhà đẻ của Hoàng Hậu, con Hoàng Hậu chê Vân gia ? Tuy bây giờ Vân gia gặp chuyện nhưng cũng sừng sững ở kinh thành hai trăm năm, nhiều hơn Công Tôn gia tận năm sáu mươi năm, há thể để Công Tôn gia chế giễu?”

 

“Lão nương con , sống đời tranh đua, nhưng cũng thể mất phẩm giá!”

 

Vân Nhuận liên tục gật đầu: “Nương, con , con mà!”

 

Hắn ngẩng đầu thấy hai Vân Sơ cùng Vân Trạch đang hành lang. Hắn vội vàng thẳng , sợ bọn họ thấy bộ dạng chật vật của .

 

“Ha ha!” Vân tam thẩm gượng: “Trên muỗi, cho đuổi cho thôi.”

 

xong thì lôi Vân Nhuận nhà, nhỏ giọng tiếp: “Con uống chút rượu với nhóm tộc lão, tạo dựng quan hệ, chèn ép Vân Trạch...”

 

Vân Trạch về phía Vân Sơ: “Sơ nhi, thấy thế nào?”

 

“Nhuận đường chỉ là ganh đua cao thấp với Đại ca nên mới dùng thủ đoạn thấp hèn.” Vân Sơ mỉm : “Tam thẩm ngày thường thích cúi lấy lòng khác, ngờ bà đại cục đến . Có mẫu như thế, con cái cũng sẽ quá tệ, nhưng chúng vẫn cần đề phòng.”

 

Vân Trạch gật đầu.

Phạm Khắc Hiếu

 

Gần đây giúp Vân Sơ xây dựng mạng lưới tình báo nên mới hành động của Vân Nhuận. Hắn rõ Vân Nhuận vẫn đáp ứng Công Tôn Ninh.

 

Hôm nay chuyện chính là để cảnh cáo Vân Nhuận, hy vọng Nhuận đường ngừng kịp thời, đừng để sai lầm càng càng xa.

 

Tiệc trưa của Vân gia kết thúc, Vân Sơ về viện tử của đổi xiêm y, đó xe ngựa cung tham dự yến tiệc Trừ Tịch.

 

Hiện giờ nàng là Ngũ phẩm Nghi nhân, nếu bỏ hào quang của Vân gia, nàng chính là một trong những phẩm cấp thấp nhất trong yến tiệc .

 

Vừa đến cửa cung thì gặp Đỗ Lăng.

 

“Sơ Sơ, quả nhiên càng lúc càng xinh động lòng .” Đỗ Lăng tán thưởng: “Xem khuôn mặt xem, trắng nõn ửng hồng, hệt như một thiếu nữ khuê các .”

 

Đỗ Anh bên cạnh cũng phụ họa: “Vân tỷ tỷ trông cứ như đang đắm trong gió xuân, rạng ngời bao.”

 

Vân Sơ: “...”

 

Gần đây nàng thường xuyên quấn quýt bên cạnh Sở Dực, đột nhiên trong lòng thấy bứt rứt yên thế ?

 

Nàng ho khan một tiếng: “Lăng Lăng, hôn phu của Tiểu Anh bệnh ? Ta thư gửi đến Thanh Châu, nay hồi âm. Tư thần y quả thật đang vân du tứ phương, nhưng bệnh trạng của hôn phu Tiểu Anh ngài ghi chép cẩn thận trong thư tịch. Đồ của Tư thần y sẽ mang thư tịch đến kinh thành, đến lúc đó cứ để thử xem xét bệnh tình một phen.”

 

Đồ của Tư thần y chính là Ngô thiếu gia.

 

Ngô thiếu gia mang bệnh suốt hơn hai mươi năm, xem như bệnh lâu thành y. Hơn nữa, bản tư chất hơn , Tư thần y đích chỉ điểm, nên chỉ trong nửa năm ngắn ngủi thật sự thoát thai hoán cốt, đổi .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-307.html.]

[]

 

Đoàn tiến chính sảnh.

 

Khách khứa giờ phút tề tựu đông đủ, từng nhóm ba năm tụ , trò chuyện rôm rả.

 

“Sơ nhi, đồn trong cung yến hôm nay, Thánh Thượng sẽ tứ hôn cho Bình Tây Vương.” Đỗ Lăng hạ giọng thủ thỉ: “Chẳng bàn rằng Cổ Lệ công chúa sẽ kén chọn Bình Tây Vương ư? Sau tin đồn rằng vị công chúa đem lòng yêu thích Cung Hi Vương. Cung Hi Vương phạm sai lầm cấm túc, e là còn phúc phận để hưởng công chúa cao quý nữa .”

 

Hầu hết khách khứa trong chính điện đều đang xôn xao bàn tán về việc .

 

, hôn sự của Bình Tây Vương từ lâu chẳng còn là bí mật động trời gì nữa.

 

“Lúc , Đàm nhị tiểu thư chính vì Tiểu thế tử yêu thích nên mới thể gả Vương phủ.”

 

“Sau , vị Phương tiểu thư vì Bình Tây Vương mà uất ức thắt cổ tự vẫn. Nghe cũng là bởi Tiểu thế tử ưng thuận, nên Bình Tây Vương mới cự tuyệt mối hôn sự đó.”

 

“Vẫn trong lòng Bình Tây Vương bản lĩnh phi thường, chỉ khuất phục trái tim của Vương gia mà còn khiến hai tiểu hài tử nhớ thương dứt. Đáng tiếc, rõ vì đoản mệnh mà qua đời.”

 

“Có kẻ đồn rằng, Cung Hi Vương hãm hại trong lòng Bình Tây Vương nên mới phạt cấm túc. Chậc, cũng chỉ phong thanh, chẳng rõ hư thực .”

 

“...”

 

Ngay lúc đang nghị luận sôi nổi, hoàng thất bắt đầu lục tục tiến .

 

Vân Sơ liếc mắt thấy ngay hai đứa nhỏ đang cùng Ân phi tiến đến, hai tiểu gia hỏa cũng ngoan ngoãn ngay ngắn bên cạnh bà.

 

Bên cạnh Ân phi còn trưởng nữ của bà, Khánh Hoa công chúa.

 

Phò mã của Khánh Hoa công chúa là thứ tử phủ Tổng đốc Bình Lãnh, bình nhật đều an cư tại phủ ở Bình Lãnh, chỉ đến cuối năm mới về kinh đô một chuyến.

 

Nàng cạnh Ân phi, cất lời: “Mẫu phi, Phụ hoàng quả thực cách trêu đùa, đem quyền lựa chọn Bình Tây Vương phi giao cho hai đứa trẻ nhỏ.”

 

“Con hiểu.” Ân phi : “Nếu cho hai đứa nhỏ mẫu , Dực nhi căn bản sẽ đồng ý cưới thê tử.”

 

“Không để Dực nhi cưới Cổ Lệ công chúa ?” Khánh Hoa công chúa : “Con cho rằng mối hôn nhân .”

 

Nhắc tới chuyện , Ân phi lộ vẻ bực bội: “Còn do Lão nhị Sở Mặc xen ngang cản trở đó ? Cổ Lệ công chúa tình nguyện gả cho Sở Mặc Trắc phi, còn hơn là gả Bình Tây Vương phủ! Đáng đời chịu cảnh cấm túc!”

 

Khánh Hoa công chúa kéo Sở Hoằng Du , nhỏ giọng dặn dò: “Du ca nhi, giờ con luôn là đứa trẻ hiểu chuyện, hẳn con các vị huân quý trong kinh thành đều ở hàng đầu. Lát nữa Hoàng tổ phụ bảo con trao ngọc bội, con nhất định chọn một trong các quý nữ đang hàng đầu, nhớ kỹ ?”

 

Sở Hoằng Du nhe răng nhăn mặt: “Con đưa ngọc bội cho Cô cô, Cô cô con mang tặng cho quý nữ ?”

 

“Đứa nhỏ còn tranh luận...” Khánh Hoa công chúa khẽ giật khóe môi: “Cô cô chỉ là cho con thôi. Phụ vương con cưới quý nữ thì phận của con và Trường Sinh mới nâng lên, thật là hiểu chuyện. Con học hỏi Thâm ca nhi nhiều hơn.”

 

Thâm ca nhi là nhi tử của Khánh Hoa công chúa. Dù mới sáu bảy tuổi nhưng luôn thích dáng tiểu đại nhân, đó hết sức đoan trang.

 

Sở Hoằng Du bĩu môi.

 

Từ nhỏ đến lớn, đêm giao thừa nào Cô cô cũng so sánh nó với Thâm biểu ca, luôn hiểu chuyện, bằng biểu ca.

 

Thấy vẻ mặt mất hứng của nó, Khánh Hoa công chúa nhịn tiếp: “Mẫu phi, đây là do hài tử thiếu sự quản giáo của mẫu , nên lễ nghi và giáo dưỡng đều phần thiếu sót...”

 

“Du ca nhi chỉ hoạt bát mà thôi, đến mức giáo dưỡng?” Ân phi bất mãn ngắt lời nàng , bế Du ca nhi lòng: “ lời Cô cô con cũng đúng, lát nữa con chọn một quý nữ mẫu của đó...”

 

Sở Hoằng Du những lời , lập tức nhảy khỏi vòng tay Ân phi, : “Con xin phép chơi đây ạ.”

 

 

Loading...