Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 310
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:26:32
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mẫu của đám hài tử Tạ gia vốn là hậu nhân Hà gia, mục ruỗng từ gốc rễ, liên can gì tới Vân tiểu thư?” Hoàng Hậu ngừng giây lát, tiếp: “ lời Vân phi cũng kịp thời nhắc nhở Bổn cung. Nếu tứ hôn, nhất định là đôi bên tự nguyện, chi bằng mời Vân tiểu thư đến đây, hỏi nàng một câu rõ ràng?"
Trong suy nghĩ của Hoàng Hậu, một nữ tử hòa ly mà còn thể gả Hoàng gia chính là vinh sủng cao hơn trời, Vân Sơ thể nào đồng ý.
Cao công công thoáng Hoàng đế, thấy Hoàng đế ý kiến nên bước xuống mời Vân Sơ.
Phía , đông đảo quần thần và mệnh phụ kín. Dù rõ những lời trao đổi đài cao của Hoàng thất, nhưng qua cảnh hai đứa nhỏ lớn, Ân phi sốt ruột, và Sở Dực giữ vẻ mặt lạnh lùng, họ ít nhiều cũng đoán manh mối.
Rõ ràng là Hoàng thất hài lòng với Vân Sơ.
Điều trong dự kiến của .
“Trượng phu của Vân tiểu thư quy tiên, đó nàng Tạ gia ruồng bỏ, một nữ tử như thể xứng đôi với Bình Tây Vương?”
“Không vì Tiểu thế tử cùng Tiểu quận chúa đưa ngọc bội cho nàng.”
“Chắc là đưa loạn thôi, Hoàng thất chắc chắn sẽ thu ngọc bội.”
“Hôn sự của Bình Tây Vương thật quá trắc trở.”
“Còn .”
“...”
Trong tiếng bàn tán xôn xao của , Vân Sơ cầm theo hai khối ngọc bội bước tới đài cao, bậc thang uốn gối hành lễ.
“Vân tiểu thư lên chuyện .” Hoàng Hậu : “Vân tiểu thư cũng ngọc bội ý nghĩa gì chứ?”
Vân Sơ nâng ngọc bội cao qua đầu, cúi đầu đáp: “Hẳn là Tiểu thế tử cùng Tiểu quận chúa trao nhầm , tiện xin dâng trả .”
“Không đưa sai, chính là đưa cho ngài!” Sở Hoằng Du lớn tiếng : “Ngài nguyện ý mẫu của bọn con ?”
Vân Sơ do dự, mở miệng đáp lời.
Hoàng Hậu : “Nữ tử chúng chung quy vẫn chốn nương , cũng thể cả đời đều dựa phụ trưởng, nào? Thật khó khăn khi mà cả Du ca nhi và Trường Sinh đều thích ngươi, đây cũng xem như là một loại duyên phận trời ban.”
Hoàng đế cúi đầu trầm mặc.
Ông đương nhiên hài lòng hôn sự , nhưng chuyện là chính miệng ông hứa, nếu đổi ý thì sẽ khiến khác nghi ngờ uy nghiêm của Thiên tử.
Ông mở miệng: “Kết mối lương duyên là để tạo sự giao hảo giữa hai nhà. Nếu ngươi thực sự ý , sẽ ai thể ép ngươi gật đầu chấp thuận.”
Vân Sơ cúi đầu : “Hồi Hoàng Thượng, khi mệnh phụ hòa ly, quả thật từng nghĩ tới chuyện tái giá...”
Nàng còn dứt lời thì hai hài tử phía òa lên nức nở.
“Ô ô ô, con và Trường Sinh thật đáng thương, e rằng đời sẽ chẳng ai nguyện ý mẫu cho hai con nữa...”
“Con và Trường Sinh , ai yêu thương, chúng con là kẻ đáng thương nhất đời ...”
Hai tiểu gia hỏa ôm đầu rống.
Vân Sơ lập tức khom lưng xuống, nâng niu hai hài tử: “Ngoan, đừng , đừng ... Ta mẫu của các con...”
“Không thì chính là nguyện ý!” Sở Hoằng Du lập tức bật dậy: “Hoàng Tổ Phụ, Phụ Vương đồng ý, Người cũng chấp thuận, con và cũng bằng lòng, hôn sự định đoạt ạ!”
Hoàng đế giữ nguyên nét mặt Vân Sơ: “Ngươi thật sự nguyện ý mẫu của hai đứa nhỏ ?”
“Mệnh phụ từng mất cốt nhục, nay hai hài tử tự nguyện chọn mệnh phụ mẫu , lẽ đây quả thật là nhân duyên trời định.” Vân Sơ cúi đầu: “Mệnh phụ xin nhờ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương chủ.”
Hai đứa nhỏ đến sưng mắt, nàng còn nỡ quanh co từ chối...
Hoàng Hậu rạng rỡ như đóa hoa: “Hoàng Thượng, nhân dịp Trừ tịch đại yến , Người hãy tứ hôn cho chúng ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-310.html.]
[]
Hoàng Thượng vẫn tứ hôn ngay mà chờ đưa bát tự của hai đến cho Quốc sư xem qua, nếu vấn đề gì thì Lễ bộ sẽ chọn ngày lành tháng , đó mới tuyên chỉ tứ hôn.
Công chúa Khánh Hoa ngây ngẩn cả .
Hôn sự quyết định nhanh chóng như ?
Một nữ tử xuất giá thể tái giá hoàng thất, phong Chính Vương phi ư?
Nàng túm lấy Ân phi, nhỏ giọng : “Mẫu phi, Vân Sơ xứng vị trí chính phi của Dực nhi, nếu y nhất quyết nạp, nhiều lắm cũng chỉ nên là một Trắc phi mà thôi...”
“Chuyện Phụ Hoàng con gật đầu đồng ý, còn lên tiếng .” Ân phi cũng bất mãn, nhưng bà dù bản là sinh mẫu của Dực nhi nhưng Hoàng Hậu mới là đích mẫu, Hoàng Hậu quyền xen hôn sự của Dực nhi. Hoàng Hậu lực thúc đẩy việc , hơn nữa gần như đồng ý, bà bất mãn thế nào thì cũng chỉ thể nghẹn họng.
Nghe Vân Sơ tuyệt tự, một nữ nhân thể con ruột mới thể tận tâm chăm sóc cho Du ca nhi và Trường Sinh.
Cái xem như là ưu điểm duy nhất.
Hơn nữa cả kinh thành cũng chỉ Vân Sơ ưu điểm như .
Bà lạnh lùng : “Một nữ nhi xuất giá như con càng thể quản chuyện hôn sự của Dực nhi.”
Công chúa Khánh Hoa khỏi chán nản.
Tuy mặt bên hoàng thất đang gì nhưng thấy hai đứa nhỏ phấn khích nhào lòng Vân Sơ thì bọn họ hôn sự thành .
“Cái gì, Hoàng Thượng đồng ý hôn sự ?”
“Vân gia thông đồng với địch bán nước chúng khoan đến, Vân đại tiểu thư tang phu hòa ly, chẳng may còn mang khắc phu. Người như thể gả chốn hoàng gia?”
“Bình Tây Vương thể từ chối Đàm gia, cự tuyệt Phương gia, thể bỏ Vân gia?”
“Ngươi cũng bộ dáng của Vân đại tiểu thư, khi xuất các chính là nhất mỹ nhân của kinh thành, khi gả cho nam nhân khác, nhan sắc càng động lòng . Thực sắc tính dã, đến cùng thì Bình Tây Vương cũng chỉ là một nam nhân bình thường mà thôi.”
“Vân đại tiểu thư mỹ mạo thế nào thì cũng còn là nữ tử sạch sẽ, Trắc phi cũng xứng...”
“Hoàng Thượng đồng ý, Bình Tây Vương đồng ý, Vân đại tiểu thư đồng ý, hai đứa nhỏ cũng đồng ý, đến lượt các ngươi bàn luận ?” Đỗ Lăng trong đám lạnh lùng ngắt lời bọn họ: “Vọng nghị việc triều đình, các ngươi phạm tội gì ?”
Đám phụ nhân lập tức ngậm miệng.
Trắc phi Thái Tử Phương Tâm Nghiên, đang trong đám đông, nghiến răng nghiến lợi đến mức gần như nát vụn trâm cài tóc.
Lúc Sở Dực chút do dự từ chối mối hôn sự với nàng , nàng tự sát uy h.i.ế.p mà Sở Dực cũng hề thương hương tiếc ngọc.
Nàng cho rằng Sở Dực quyết đời thành , nhưng bây giờ đồng ý cưới Vân Sơ vợ.
Nàng chỉ kém Vân Sơ về dung mạo một phần nhỏ, còn , điểm nào qua Vân Sơ?
Dựa cái gì...
Tiệc Trừ tịch kết thúc trong sự nghi hoặc của tất cả .
Sở Dực đưa Vân Sơ ngoài nhưng Vân Sơ dùng ánh mắt ý nhị ngăn cản.
Một ngày hôn sự còn định thì ngày đó để xảy sơ suất.
Sở Dực chỉ đành bất đắc dĩ yên tại chỗ, dõi theo bóng hình nàng khuất xa.
“Dực nhi!” Công chúa Khánh Hoa nhịn bước tới: “Ngươi cho , ngươi động lòng với Vân Sơ ?”
Phạm Khắc Hiếu
Ánh mắt Sở Dực chợt lóe, sắc mặt bình tĩnh: “Đương nhiên .”
“Ta ngươi thể nào coi trọng nữ tử như !” Công chúa Khánh Hoa mở miệng: “Vị trí chính phi của ngươi cứ để trống , cho nàng Trắc phi là .”
Sở Dực khẽ rũ mi mắt, lạnh nhạt đáp lời: “Nghe Phu nhân phủ Bình Lãnh ưa ngươi, vì rảnh rỗi nhúng tay việc của , chi bằng ngươi hãy cố gắng hòa nhập thế giới mà ngươi thuộc về .”