Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 314

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:26:36
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kính mời Quý độc giả tiếp tục theo dõi nội dung chương truyện ở phía .

 

Khi tận mắt chứng kiến tân niên lễ , bộ chư vị đại nhân đều khỏi kinh hãi. Mỗi ban hai vò Nữ Nhi Hồng thượng hạng, hai con linh ngư béo , một bộ chân dê, cùng một sọt rau xanh tươi mới mơn mởn... Trong tiết Đông hàn , những món vật phẩm đều vô cùng hiếm hoi, mà Vương gia chuẩn dư dả đến thế cho các thuộc hạ. Xét khắp kinh thành, e rằng một phủ nào đãi phụ tá của hậu hĩnh như ... Thậm chí, thẳng , nhiều năm liền các phủ khác còn từng lệ ban lễ tân niên.

 

Vương gia đãi ngộ bọn quá mức ân hậu, chư vị đây nguyện khắc cốt ghi tâm, nhất định trung thành tận tụy, dốc sức bán mạng cho Vương gia, vĩnh viễn phản bội.

 

Trình tổng quản : "Đã đến thì chư vị đại nhân cứ trong bồi Vương gia một lát."

 

Mọi quả thực cũng diện kiến để giáp mặt tạ ơn Vương gia nên liền nối gót đại đường.

 

Bên trong đốt sẵn lò sưởi, khí ấm áp vô cùng, ghế bày biện đầy đủ, mỗi chỗ còn một bình nóng hổi.

 

“Không cần hành lễ, tất cả an tọa.”

 

Sở Dực cất lời ngay khi kịp khom lưng thi lễ.

 

Chư vị đại nhân đều cảm kích thôi. Mỗi tiến cung hành lễ, những bậc quyền quý cao thượng ở đó đều chờ bọn họ tất nghi thức mới phán một tiếng “ cần đa lễ,” trong đó ít nhiều mang theo sự dối trá, chỉ là bọn họ dám thốt mà thôi...

 

Chu đại nhân với chức tước cao nhất chắp tay : “Đa tạ Vương gia chuẩn tân niên lễ cho bọn , cũng xin chúc mừng Vương gia tân...”

 

Khóe môi Sở Dực khẽ nhếch lên: “Hôn sự còn định, cần gì vội vàng chúc mừng như .”

 

Chu đại nhân: “...”

 

Ông chỉ chúc mừng năm mới mà thôi, chứ chúc mừng đại hôn .

 

“Nếu các ngươi đề cập đến chuyện , lúc...” Sở Dực nhấp một ngụm , tiếp: “Ta cùng các ngươi bàn bạc việc thành .”

 

Mọi : “...”

 

Chuyện chẳng giống như , nửa đêm triệu bọn họ tới bàn chính sự, cuối cùng chỉ hỏi nguyên nhân mà bọn họ cưới thê tử hiện tại.

 

Đến lúc bọn họ mới lờ mờ đoán thì khi Vương gia ý định cầu với trưởng nữ Vân gia.

 

Là phụ tá của Vương gia, kỳ thực bọn họ tán đồng hôn sự , dù Vân Sơ cũng thể tăng thêm trợ lực nào cho Vương gia, thậm chí còn khiến ngài thiên hạ nhạo.

 

Bọn họ còn kịp mở lời thì Sở Dực hỏi: “Thuở , khi các ngươi thành , chuẩn những gì sính lễ cho nhà gái?”

 

Mọi tức thì hiểu rõ, Vương gia quyết tâm cưới trưởng nữ Vân gia.

 

Nếu như thế, việc bày tỏ ý kiến phản đối là vô nghĩa.

 

cũng là "nhận của thì theo ý ", bọn họ theo Vương gia nhiều năm, đương nhiên cũng sẵn lòng giúp ngài bày mưu tính kế.

 

“Hồi bẩm Vương gia, hơn hai mươi năm lão thần kết duyên cùng thê tử, gia cảnh bần hàn nên tự đặt bẫy săn một con hươu, dùng da hươu sính lễ mới rước hiền thê về nhà.”

 

“Hôn sự của vi thần phụ mẫu định đoạt từ thuở nhỏ, sính lễ cũng do mẫu chuẩn , đại để là các loại vải vóc cùng vàng bạc châu báu.”

 

“Kỳ thực, sính lễ cốt là tâm ý của nhà trai, cốt để nhà gái cảm nhận bản họ coi trọng...”

 

Chư vị đại nhân sôi nổi trình bày ý kiến của .

 

Sau khi trò chuyện hơn hai canh giờ, cuộc họp mới kết thúc.

Phạm Khắc Hiếu

 

Chư vị đại nhân ôm theo tân niên lễ, đang chuẩn cáo lui thì thấy Trình Tự tủm tỉm bước tới: “Xin chư vị đại nhân dừng bước.”

 

Mấy vị đại nhân đầu : “Trình đại nhân phân phó?”

 

“À là như thế ...” Trình Tự gãi đầu: “Lúc nhất thời xúc động mà ôm một nữ tử, từ đó về nàng chịu gặp nữa, nên bây giờ?”

 

Máu bát quái trong lòng Chu đại nhân trỗi dậy, ông đặt lễ vật xuống, tò mò truy hỏi: “Vì Trình đại nhân ôm nàng? Lúc ngươi ôm nàng, phản ứng của nàng ? Sau đó ngươi thành tâm xin , nàng ...”

 

Mười mấy xung quanh đều dỏng tai lắng .

 

Trình Tự khẽ ho khan.

 

Việc chẳng còn hữu dụng hơn việc tìm những đồng liêu trong quân doanh để hỏi .

 

Muốn moi bí quyết từ miệng đám trong quân doanh thì mời họ đến Đức Thắng Lâu chiêu đãi một bữa, còn đám phụ tá của Vương gia ai nấy đều thông minh, nhân cơ hội hỏi vài câu như thế , quả thật là quá tiện lợi.

 

Trong mấy ngày Tết Nguyên Đán , mùng một hai đứa trẻ tiến cung chúc Tết, mùng hai đến Ân gia chúc Tết, những ngày tiếp theo thì đều ở bên Vân Sơ.

 

Sở Dực cũng gạt hết việc sang một bên, cả ngày đều ở nhà, rằng đưa mẫu tử bọn họ đạp tuyết ngắm mai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-314.html.]

Vân Sơ vội vàng lắc đầu từ chối, bởi lẽ trời quá lạnh, ngoài một chuyến dễ cảm hàn, ở trong nhà sách đàm đạo, tâm tình hơn ?

 

“Vậy Sơ nhi thể giải đáp cho vài điều nghi vấn ?”

 

“Pha lê cùng ngọc thạch, nàng ưa thích loại nào hơn?”

 

“Lụa Thủy Vân và lụa Thiên Vân, nàng thích loại nào?”

 

“Và còn...”

 

Vân Sơ: “...”

 

Nàng mơ hồ hiểu ý đồ của khi hỏi những vật phẩm .

 

Đáp lời xong, đáp cũng .

 

Sở Hoằng Du ngước khuôn mặt nhỏ lên : “Pha lê , ngọc thạch cũng , chẳng lẽ thể thích cả hai ? Lụa Thủy Vân mát mẻ, lụa Thiên Vân ấm áp, con đều thích hết.”

 

Ý khóe môi Sở Dực càng thêm sâu sắc: “Được, đều thích.”

 

Hắn quả thực nhanh nhẹn bằng một hài tử.

 

Đang chuyện thì thấy tiếng Trình Tự từ bên ngoài vọng : “Vương gia, quân doanh kinh thành đưa tin về, Hái Hoa Tặc khét tiếng ở Kim Châu xuất hiện tại ngoại ô kinh thành. Đại Lý Tự Khanh phái truy bắt, đồng thời sai chạy về thông báo nhờ Vương gia chi viện.”

 

Sở Dực dậy: “Sơ nhi, xem xét tình hình.”

 

Vân Sơ gật đầu.

 

Nàng từng danh tên hái hoa tặc , thường hoen ố sự trinh bạch của những thiếu nữ kịp xuất giá. Hơn mười cô nương Kim Châu hạ nhục, khiến lòng kinh sợ.

 

Chỉ nhanh chóng bắt quy án mới mong định dân tâm.

 

Sở Dực cúi , nhẹ nhàng hôn lên vầng trán của Vân Sơ.

 

“Nhi tử cũng , nhi tử cũng !”

 

Sở Hoằng Du đẩy Phụ vương , đoạn hôn chụt lên má Vân Sơ.

 

Sắc mặt Sở Dực thoáng chốc tối sầm.

 

May mắn , Vân Sơ đồng ý cho tiểu tử dọn ở riêng, chờ đến mùa xuân thì nó rời thật xa.

 

Hắn lạnh lùng liếc nhi tử một cái, đoạn vén rèm bước ngoài.

 

Vân Sơ nghĩ, việc tóm gọn tên hái hoa tặc , với bản lĩnh của Bình Tây Vương, hẳn chuyện gì đáng bận tâm.

 

Ai ngờ, chạng vạng tối, Trình tổng quản đích tới truyền lời: “Bẩm Vân tiểu thư, tên hái hoa tặc vây khốn, nhưng đào tẩu mất. Vương gia dẫn binh mã đuổi tới Bình Lãnh phủ, e rằng trong ba ngày tới sẽ thể hồi phủ.”

 

Vân Sơ bồn chồn: “Chàng mang theo bao nhiêu binh mã?”

 

“Đã mang theo ba trăm , dư dả ạ.” Trình tổng quản đáp: “Ân phi nương nương phái ma ma đến, đón hai vị tiểu chủ tử cung nghỉ ngơi vài hôm.”

 

Hai tiểu chủ tử tuy yêu thích ở bên Vân Sơ, nhưng cũng vui vẻ cung chơi đùa cùng Hoàng nãi nãi Ân phi một thời gian. Vân Sơ dõi theo Trình tổng quản ôm hai tiểu gia hỏa khuất dần vòm cổng.

 

Căn phòng thoáng chốc trở nên tĩnh lặng.

 

Trong lòng Vân Sơ dâng lên sự bất an khó tả.

 

Suốt đêm đó, Vân Sơ vì quá lo lắng cho an nguy của Sở Dực nên trằn trọc chợp mắt nổi.

 

Sáng hôm , nàng vẫn đúng giờ thức giấc, luyện võ một lát, khi tắm gội xiêm y thì tiếp tục công việc đang dang dở.

 

“Sơ nhi, con còn tâm tư loay hoay với sổ sách thế ?” Lâm thị bước hỏi: “Ta dò hỏi , đại khái là mùng tám tới, Hoàng Thượng sẽ chính thức tứ hôn. Bình Tây Vương tuổi tác còn nhỏ, hôn kỳ phỏng chừng sẽ tổ chức trong vòng nửa năm, tính đến chuyện thêu giá y .”

 

Vân Sơ thoáng chốc ngẩn ngơ.

 

Nàng ngày thành sẽ tới nhanh, song, đến khi nhắc tới việc thêu giá y, nàng mới thực sự cảm nhận bản sắp tái giá.

 

“Ta tìm cho con tám vị tú nương lành nghề.” Lâm thị mỉm : “Sáu chuyên thêu giá y và chăn đệm, hai còn phụ trách thêu giày và những đồ vật khác. Sau khi con gả qua Vương phủ, chuẩn lễ vật gặp mặt kính dâng trưởng bối, cũng là những vật phẩm thêu thùa, cứ giao hết cho bọn họ. Cuối cùng, con chỉ cần thêu thêm vài mũi kim kết thúc là . Nửa năm hẳn là dư dả .”

 

Vân Sơ nhớ , năm năm , khi nàng xuất giá đầu, Mẫu cũng lo liệu chu thứ cho nàng như thế .

 

Nàng kìm , sà lòng Lâm thị: “Nương, đối đãi với con thật sự quá ...”

 

 

Loading...