Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 317
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:26:39
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Thanh tùng núi chẳng vướng bụi trần, bùn đất phàm tục nào dám vấy bẩn lên .” Vân Sơ cúi đầu, chậm rãi đáp: “Xin Thái Hậu thu hồi ý chỉ ban.”
Lời lẽ quả thực giữ đủ thể diện cho Thái Hậu. Nàng ví Sở Thụy là thanh tùng cao khiết, còn bản chỉ là bụi trần thấp hèn, vì xứng đôi nên mới cự tuyệt mối hôn sự .
Thái Hậu âm thầm hừ một tiếng, Vân Sơ đương nhiên xứng với Thụy nhi.
Ai bảo Thụy nhi cứ khăng khăng trúng Vân Sơ.
Bà đành mua chuộc Quốc sư, nhân cơ hội mặt hớt tay .
Thái Hậu mở miệng: “Nếu ngươi tự thấy bản trèo cao, khi gả cố gắng chăm sóc Thụy nhi thật . Thân thể vốn yếu ớt, nhiều việc cần ngươi lo liệu chu .”
Vân Sơ chậm rãi ngẩng đầu, nhưng ánh mắt vẫn chóp mũi: “Kính thưa Thái Hậu, đây mệnh phụ chấp nhận hứa hôn với Bình Tây Vương là vì hai hài tử sớm mất mẫu , mà mệnh phụ cũng từng chịu cảnh mất nhi tử... Nay Quốc sư tính mệnh phụ bát tự chẳng lành, thể tái giá với Bình Tây Vương, nhưng điều đó cũng nghĩa là mệnh phụ nguyện ý gả cho bất cứ ai khác. Thái Hậu lòng thương yêu tôn nhi, mệnh phụ thấu hiểu; kính xin Thái Hậu cũng lượng thứ cho quyết tâm tùy tiện tái giá của mệnh phụ.”
Khi nãy nàng uyển chuyển cự tuyệt, Thái Hậu bộ hiểu.
Bây giờ xem như nàng thẳng .
Thái Hậu lộ rõ vẻ thể tin, tức khắc giận tím mặt: “Một nữ nhân từng tái giá như ngươi mà ai gia trúng, tuyển chính thất cho Thụy nhi, đây là phúc khí ngươi tu luyện từ kiếp ! Ai cho ngươi lá gan lớn đến thế mà dám cự tuyệt?”
“Xin Thái Hậu bớt cơn thịnh nộ.” Ân phi nén mà cất lời: “Dù là ai nữa, việc đột nhiên mất hôn sự cưỡng ép một mối hôn sự khác, e rằng cũng khó chấp nhận ...”
Dẫu , Du ca nhi và Trường Sinh đều vô cùng yêu mến Vân Sơ, nàng chút đành lòng Vân Sơ Thái Hậu ép duyên.
Thái Hậu cả giận : “Một phi tần như ngươi, nơi đây nào đến lượt ngươi xen lời?”
Ân phi nghẹn họng thêm gì nữa.
Thái Hậu về phía long ỷ: “Hoàng đế cho rằng mối hôn sự mà ai gia thế nào?”
Hoàng đế chậm rãi vuốt ve ngón tay.
Ông trầm ngâm thật lâu, vẫn thể đoán căn nguyên vì Thái Hậu Sở Thụy cưới nữ nhi Vân gia.
Điều duy nhất trẫm nghĩ hợp lý, chính là bà danh chính ngôn thuận lấy tâm đầu huyết của Vân Sơ. Thái Hậu quả thực thể chuyện cố chấp đến mức .
Hoàng đế chậm rãi cất lời: “Làm chớ kết thù, dù hôn sự là duyên trời tác hợp thì cũng sự đồng thuận của Vân Nghi nhân và Thụy nhi.”
“Thụy nhi đương nhiên là đồng ý.” Thái Hậu : “Vân Nghi nhân, việc đồng ý vốn dĩ do nàng thể quyết. Hoàng đế, mau mau hạ chỉ tứ hôn ngay lập tức .”
Hoàng đế từ lâu chán ghét thái độ cậy quyền của Thái Hậu. Rõ ràng trẫm là Thiên tử, song luôn Thái Hậu cưỡng chế bằng phận đích mẫu.
Ông mở miệng: “Tuy trẫm là vua một nước, nhưng cũng sẽ cưỡng ép một nữ tử tái giá. Trẫm sẽ ban chiếu tứ hôn.”
Vân Sơ cúi đầu.
Nàng đ.á.n.h cuộc chính xác. Nàng Hoàng Thượng đối đầu với Thái Hậu, đương nhiên sẽ để Thái Hậu tùy ý càn.
Thứ Hoàng đế bảo vệ là nàng, mà là uy nghiêm của chính ông .
“Ai chỉ Hoàng đế mới thể tứ hôn?” Thái Hậu lạnh lùng mở miệng: “Ai gia cũng thể hạ ý chỉ. Ai gia hạ chỉ, Hoàng đế can thiệp ?”
Hoàng đế dùng sức nhéo chặt huyệt hổ khẩu.
Bách thiện hiếu vi tiên, nếu chuyện trẫm bất kính với Thái Hậu truyền khắp triều chính và dân gian, mất lòng dân, chẳng sẽ đúng ý Thái Hậu mong cầu ?
Thái Hậu cao giọng cất lời: “Nữ tử Vân Sơ của Vân thị, hiền lương thục đức, am tường nội tắc, Ai gia đặc biệt ban chỉ tứ hôn Chính thất cho Trưởng tử của Ý Từ Thái Tử. Lập tức chọn ngày cử hành hôn lễ!”
Ý Từ Thái Tử chính là phong hiệu khi tạ thế của Tiền Thái Tử; Trưởng tử của Người, chính là Sở Thụy.
Vân Sơ chìm trầm mặc. Thái Hậu quyết tâm nàng gả, rốt cuộc là dụng ý gì đây!
Thái Hậu mạnh mẽ hạ ý chỉ, Ngự Thư Phòng nháy mắt trở nên an tĩnh.
Hoàng Hậu lặng lẽ suy tư, chẳng lẽ Vân gia vẫn còn ẩn giấu thế lực ngầm nào đó mà bản cung hề ? Nếu , tại Thái Hậu cứ cố chấp nắm chặt buông?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-317.html.]
[]
Ân phi yên lặng lắc đầu.
Phạm Khắc Hiếu
Ai cũng hồng nhan họa thủy, hôm nay nàng tận mắt thấy rõ. Chắc chắn là Sở Thụy trúng Vân Sơ, nên mới cầu xin Thái Hậu ép hôn.
Trước chất nhi bên nhà đẻ của Hoàng Hậu cầu hôn, Thái Hậu cưỡng bức tứ hôn. Nữ tử quá xinh cũng là cái tội, đến cả chuyện hôn nhân đại sự cũng chẳng thể tự chủ. Thật đáng thương, đáng buồn !
Trong gian tĩnh lặng, Vân Sơ quỳ sụp xuống đất: “Tội phụ vạn dám tiếp chỉ, kính xin Thái Hậu giáng tội!”
Thái Hậu giận tím mặt: “Vân Nghi nhân, ngươi dám kháng chỉ!”
“Xin Thái Hậu giáng tội!”
Vân Sơ phủ phục đất.
Sống một đời , nếu còn để đời dắt mũi, chi bằng c.h.ế.t quách cho xong!
Dù là hình phạt nào, nàng cũng nguyện ý cam tâm tiếp nhận.
Thái Hậu tức giận đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.
Nữ nhân , nguyện ý gả phủ Bình Tây Vương cố chấp kháng chỉ gả cho Thụy nhi, chẳng vì bây giờ Thụy nhi mất vương vị, quyền thế còn ?
Một nữ nhân yêu thích quyền lực đến thế căn bản xứng với Thụy nhi của bà .
Thụy nhi quả thật mắt mù mới coi trọng một nữ nhân tham lam như !
“Tội danh thông địch bán nước của phụ ngươi Vân Tư Lân chứng thực, Hoàng Thượng niệm tình công lao Vân gia mới để Đại Lý Tự tuyên án. Ngươi nghĩ rằng Vân gia vẫn còn là Vân gia của ngày ?” Thái Hậu cao, ánh mắt thẳng Vân Sơ: “Không Vân gia chỗ dựa, ngươi lấy cái gì để kháng ý chỉ của ai gia?”
Bà dứt lời, nâng chân đạp bả vai Vân Sơ, đá nàng ngã xuống.
Vân Sơ sớm thuận thế ngả , đó ngã xuống đất nên thương, gương mặt chỉ bộ lộ vẻ thấp thỏm lo âu.
Hoàng đế vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ném cho Cao công công một ánh mắt.
Cao công công hầu hạ Hoàng đế hơn bốn mươi năm, lập tức hiểu ý tứ của ánh mắt .
Chính là ông mời các đại nhân Ngự Sử Đài tới đây, để bọn họ tận mắt thấy cảnh Thái Hậu bức hôn, đó chi tiết sử sách.
Hôn sự thành cũng , thành cũng chẳng , thứ Hoàng đế chính là hủy hoại thanh danh của Thái Hậu và Sở Thụy.
“Vân Sơ, Vân gia giờ sa sút đến mức , nếu ngươi là thông minh thì gả cho Thụy nhi là chuyện may mắn bao nhiêu.” Thái Hậu gằn từng chữ một: “Đương nhiên, nếu ngươi kiên quyết kháng chỉ, ai gia cũng sẽ cưỡng bức ngươi gật đầu. ngươi tự liệu xem ngươi gánh nổi hậu quả .”
Mí mắt Ân phi giật nảy.
Kẻ kháng chỉ tuân lệnh chỉ một kết cục duy nhất là ban c.h.ế.t.
Dực nhi kháng chỉ tránh một kiếp là vì Dực nhi là nhi tử của Hoàng Thượng, phụ nào nhẫn tâm g.i.ế.c c.h.ế.t hài tử chỉ vì nó lời?
Vân Sơ chẳng là gì cả.
“Nam nhi Vân gia tử trận sa trường, nếu nữ nhi Vân gia vì kháng chỉ mà c.h.ế.t t.h.ả.m trong cung. Nếu chuyện truyền ngoài...” Hoàng Hậu vô cùng lo lắng: “E là dân chúng sẽ bàn tán về Thái Hậu.”
Hoàng đế khẽ nhíu mày.
Nếu nữ nhi Vân gia c.h.ế.t trong tay Thái Hậu, sự chứng kiến của Ngự Sử Đài và quần thần, chuyện thật là một bước cờ diệu kế.
Ông thoáng ngoài cửa sổ, mơ hồ thể thấy bóng đang tiến tới gần.
Lúc ông mới mở miệng : “Kháng chỉ tuân là trọng tội, Vân Nghi nhân, ngươi xác định kháng ý chỉ của Thái Hậu?”
Vân Sơ cũng thấy những bóng đang tiến bên ngoài.
Nàng thầm nghĩ đại ca thật sự hành động nhanh nhạy, mới đó tới nơi.
Nàng mở lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, mệnh phụ kháng chỉ, mà chỉ là tuân theo tâm nguyện của bản . Mệnh phụ kháng chỉ là tử tội, nhưng Thái Hậu lễ Phật, tấm lòng từ bi, mệnh phụ tin rằng Thái Hậu sẽ nhẫn tâm như thế...”