Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 319
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:26:41
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái Hậu đột nhiên trợn trừng mắt.
Ai gia và Hoàng đế đấu đá trong tối ngoài sáng nhiều năm, thấu rõ ý đồ trong lòng đối phương. Hoàng đế rõ việc liên can tới Thụy nhi, nhưng vẫn dựa đó để bắt chẹt Ai gia.
Thái Hậu chậm rãi thở : “Thụy nhi còn là Vương gia, cũng sẽ dọn khỏi An Khang Cung, sẽ dùng phận Thái Hậu mà xuất hiện ở bất cứ . Ta như , Hoàng thượng lòng ?”
Hoàng đế lạnh trong lòng.
Thái Hậu nhất tâm cướp đoạt giang sơn của ngài, nay ngài nắm nhân chứng vật chứng mưu phản, chẳng lẽ chỉ cần dọn khỏi An Khang Cung là xong ?
Nếu thất bại là ngài, ngài dám chắc Thái Hậu sẽ chút do dự mà tước đoạt tính mạng ngài.
Bà dựa mà cho rằng ngài sẽ nhẹ nhàng buông tha?
Ngài quả thật dám g.i.ế.c Thái Hậu, bởi lẽ bà là đích mẫu của ngài. Dù Thái Hậu phạm sai lầm lớn đến , ngài cũng lập trường chính thức xử trí, nhưng ngài thể...
“Thái Hậu tuổi cao, chi bằng cứ ở An Khang Cung, an dưỡng tuổi già là thượng sách.” Hoàng đế nhàn nhạt : “Sở Thụy phạm tội tày trời, ắt trả giá đắt!”
“Hoàng đế!” Thái Hậu lớn giọng: “Thái Tử, trưởng của ngươi, cũng chỉ còn một huyết mạch duy nhất là Thụy nhi. Ngươi nhất thiết nhằm Thụy nhi như ?”
Hoàng đế cứ im lặng Thái Hậu.
Thái Hậu cũng cứ đối diện với Hoàng đế.
Hai đấu tranh nhiều năm, chỉ cần mắt đối phương là thể thấy vực sâu thăm thẳm trong lòng đối thủ.
Trong đáy lòng của mỗi đều cất giữ những điều u ám nhất, ai tới.
Hoàng đế hề che giấu, bộc lộ tất cả thâm ý của .
Cuối cùng, Thái Hậu tuyệt vọng dời tầm mắt.
“Là sai Phùng Phẩm chuyện thông địch phản quốc, liên quan tới Sở Thụy.” Thái Hậu về phía Hoàng Hậu: “Ta ngươi là lòng rộng rãi, ngươi truyền lời cho Sở Thụy. Nói với , chỉ khi nào huyết mạch của bản thì mới yên lòng nhắm mắt.”
Hoàng Hậu còn kịp phản ứng thì thấy Thái Hậu dùng tốc độ sét đánh, húc đầu cột trụ kim bích sừng sững trong Ngự Thư Phòng.
Thân thể bà mềm nhũn ngã gục ngay bên chân Vân Sơ, m.á.u tươi từ trán bà tuôn trào, nhuộm đỏ nền gạch.
Vân Trạch đưa tay kéo Vân Sơ phía lưng .
Thái Hậu vươn tay, duỗi về phía cánh cửa Ngự Thư Phòng. Ở đó còn hơn mười vị đại nhân của Ngự Sử Đài. Từ lúc bọn họ tới đây, kịp nổi nửa lời, bởi vì tất cả trở nên ngây dại: đầu tiên là Thái Hậu bức hôn ban c.h.ế.t, đó đầu của Phùng Phẩm rơi xuống đất, tiếp theo là Vân Tư Lân trình thư nhận tội, Hoàng thượng truy nã Sở Thụy... cuối cùng, Thái Hậu đột nhiên húc đầu cột tự sát.
Tất cả chuyện xảy quá nhanh, còn kịp hiểu chuyện gì đang diễn .
“Càn nhi...”
Thái Hậu nhỏ giọng kêu.
Càn nhi, chính là tên tự của Tiên Thái Tử.
Hình như bà thấy nhi tử đang về phía .
Bà lập tức nở nụ : “Càn nhi, rốt cuộc nương cũng gặp con ...”
Thái Hậu mở to mắt, ánh sáng trong mắt dần dần tan , mất sinh khí.
Hoàng đế cứ như thế Thái Hậu trút thở cuối cùng.
Thái Hậu c.h.ế.t, đám vây cánh cũng gì. Mà Sở Thụy cũng vô tâm với mấy chuyện . Bóng ma mà Tiên Thái Tử để cho ngài cuối cùng cũng biến mất.
“Thái Hậu và Phùng gia cấu kết với Nam Việt, ý đồ mưu phản. Ngự Lâm Quân lệnh, lập tức niêm phong An Khang Cung, bắt giữ bộ Phùng gia!” Hoàng đế thỏa mãn : “Trụ Quốc đại tướng quân Vân Tư Lân lập công lớn, phong Đại tư mã! Ba ngày , cử hành lễ chúc mừng quốc!”
Tất cả đều ngây dại.
Trụ Quốc đại tướng quân là quan Nhất phẩm, Đại tư mã cũng là Nhất phẩm. Từ thời khai quốc tới nay, hai chức quan từng ban cho cùng một , bởi lẽ quyền lực quá lớn, dễ dàng uy h.i.ế.p hoàng quyền, dẫn đến loạn lạc đáng .
Trăm năm , Hoàng thượng khôi phục chức Đại tư mã, bàn tới chuyện chức vị thực quyền , nhưng cũng đủ chứng minh Hoàng đế coi trọng Vân gia. Đây chính là vinh sủng tối thượng!
Bá tánh thành đều tụ tập đường.
Sau khi bọn họ Vân Tư Lân về kinh, lập tức chạy tới cửa hoàng cung chờ.
Phạm Khắc Hiếu
Lúc Vân Tư Lân khỏi cung, dân chúng sôi nổi chạy tới đưa cho ông đủ loại đồ vật. Nào là cành lá tùng bách vẫn xanh rờn giữa giá lạnh, những đóa hoa mai đang chớm nở, cúc vàng hiên ngang; nào là một túi lương thực, một sọt trứng gà, một ít rau xanh... Đây đều là lời chúc phúc tươi nhất của lê dân bá tánh dành cho vị đại tướng quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-319.html.]
[]
“Ta Trụ Quốc đại tướng quân sẽ c.h.ế.t mà!”
“Đại tướng quân chỉ giả c.h.ế.t để đến gần Phùng Phẩm, c.h.é.m c.h.ế.t Phùng Phẩm, đó mượn danh nghĩa của Phùng Phẩm phát động quân binh tấn công Nam Việt. Quốc vương Nam Việt mơ cũng ngờ bản c.h.é.m đầu như !”
“Đại tướng quân chỉ mang theo ba trăm binh mà thể tiêu diệt Nam Việt, thật sự là binh pháp như thần, quá đỗi lợi hại!”
“Nghe lúc Đại tướng quân về tới hoàng cung thì thấy Thái Hậu đang ép trưởng nữ Vân gia tự sát. Nếu Đại tướng quân còn sống về thì trưởng nữ Vân gia mất mạng .”
“Không chứ, tại Thái Hậu chuyện như ?”
“Nghe là bà ép gả nữ nhi Vân gia cho tên ma ốm Trang Thân Vương. Chậc, sớm còn là Vương gia nữa, chỉ là một tên phế vật mà còn vọng tưởng cưới nữ nhi Vân gia.”
“Ai, đừng như . Đó cũng là một đáng thương, trở thành con rối của Thái Hậu.”
“Thật là đáng thương, Thái Hậu thì chắc c.h.ế.t từ lâu .”
“...”
Trong tiếng bàn tán của , Vân Tư Lân trở về Vân gia.
Mà Sở Dực lúc cũng mới từ ngoại ô về. Y tốn ít công sức mới bắt tên hái hoa tặc . Không công phu của gã cao cường, mà bởi gã quá am hiểu thuật dịch dung và lẩn trốn, khiến Sở Dực tiêu tốn nhiều thời gian.
Y thật ngờ rằng chỉ rời kinh thành mấy ngày mà hoàng cung xảy nhiều biến cố đến .
Nếu Vân tướng quân hồi kinh kịp lúc, y thật dám tưởng tượng hậu quả sẽ là gì.
Quốc sư bát tự của y và Vân Sơ hợp, rốt cuộc là lời bịa đặt của Thái Hậu để bức hôn đó là sự thật?
Sở Dực roi thúc ngựa, phi nước đại tới phủ của Vân Sơ.
Vân Sơ từ hoàng cung trở về, mới tắm gội xong, lúc vẫn đang lau tóc, dự định khi chỉnh tề sẽ về Vân gia. lúc , nàng trông thấy Sở Dực từ cổng tò vò bước qua, thẳng tới cửa noãn các.
“Sở Dực, về . Chàng thương ?”
Nàng bước nhanh về phía , giữ c.h.ặ.t t.a.y nam nhân, kéo y trong noãn các.
Hơi lạnh Sở Dực dần tan biến ngay khi y bước noãn các ấm áp, nét mặt lạnh lùng cũng dần trở nên nhu hòa.
Y duỗi tay vuốt mái tóc dài còn ẩm ướt của nàng: “Sơ nhi, thực xin , là bảo vệ nàng.”
Vân Sơ thấy y thương thì nhẹ nhàng thở : “Chúng cũng thể đoán sẽ xảy chuyện như , cần tự trách .”
Nàng tiếp tục : “Phụ trở , Vân gia đang náo nhiệt, đến một chút ?”
“Không cần gấp gáp bái kiến Vân tướng quân.” Trong mắt Sở Dực lộ một tia lạnh lẽo: “Lời của Quốc sư quá hoang đường, đức hạnh xứng với vị trí. Hãy để xử lý lão .”
Vân Sơ đảo mắt.
Nàng còn đang suy nghĩ để đưa Đinh Nhất Nguyên lên vị trí , còn kịp nghĩ thì cơ hội tới đây.
Nàng mở miệng: “Chàng mấy câu ...”
Tuy trong phòng ngoài phòng đều là nhà, nhưng khi đề cập tới chuyện cơ mật , Vân Sơ vẫn giữ giọng nhỏ nhẹ.
Sở Dực khẽ cúi đầu, thở nóng rực chỉ cách gương mặt tú lệ của nàng trong gang tấc.
Nàng mới tắm rửa xong, hương thơm tỏa thoang thoảng khiến Sở Dực chút mất hồn.
Vân Sơ xong, lập tức còn tâm tư thưởng thức mùi hương nữa, khó tin mở miệng: “Nàng thật ?”
Vân Sơ gật đầu: “Hãy tin tưởng .”
Sở Dực tin tưởng nàng vô điều kiện.
Hắn khom lưng hôn lên trán nàng xoay rời .
Hắn đưa hái hoa tặc tới Đại Lý Tự, đó cung bẩm báo với Hoàng đế.
Bẩm báo xong việc công, Hoàng đế lơ đãng cất lời: “Bát tự của con và Vân Nghi nhân Quốc sư xem qua, tương hợp. Tạm thời gác chuyện hôn sự của con .”
So với chuyện khắc c.h.ế.t, chẳng thà cả đời cưới còn hơn.
Sở Dực chắp tay: “Vâng phụ hoàng.”