Hạ thị sôi máu, thiếu chút nữa ngất vì uất hận.
Ngày hôm , giờ Thìn, Vân Lão Tướng quân phái tới một nữ tử hình rắn rỏi, tinh .
Nữ tử tên Thu Đồng, ước chừng hơn hai mươi tuổi, ăn mặc một bộ y phục ngắn màu đen, bên hông là một thanh bội kiếm.
“Bái kiến Phu nhân!”
Thu Đồng ôm quyền hành lễ, một hiên ngang.
Phạm Khắc Hiếu
Vân Sơ vốn là nữ nhi nhà võ tướng, là công phu của Thu Đồng tầm thường.
Nàng mở lời: “Sau ngươi chính là sư phó dạy võ của . Ngươi cứ tự xem bản là lão sư, ngươi dạy thế nào thì luyện thế đó.”
Thu Đồng đồng ý, tiến lên thăm dò gân mạch của Vân Sơ, ngừng lắc đầu: “Phu nhân quả thật chút căn cơ, nhưng lâu hoạt động gân cốt, gân mạch co cứng. Điều quan trọng nhất bây giờ là khiến thể khôi phục trạng thái mềm mại...”
Vân Sơ lập tức kéo sân.
Đừng thấy Thu Đồng chỉ là một nữ nhân, lực tay nàng thật thua gì Tổ phụ của nàng. Lúc khai thông huyệt vị cho nàng, quả thực khiến nàng đau đến c.h.ế.t.
Một canh giờ , Vân Sơ vô lực rã rời.
Trên mặt Thu Đồng hề một chút biểu cảm: “Sáng mai, sẽ ở trong sân chờ Phu nhân lúc Gà Gáy.”
Hai mắt Vân Sơ tối sầm.
Lúc Gà Gáy (Giờ Sửu) chính là lúc qua nửa đêm một chút.
Nàng cảm giác bản chợp mắt thì Thính Sương đ.á.n.h thức: “Phu nhân, nên dậy , Thu Đồng tỷ tỷ chờ ở bên ngoài.”
Vân Sơ nhanh chóng bò khỏi giường.
Con đường là nàng chủ động lựa chọn, kiên trì về phía , lùi bước.
Tổ phụ từng , bản lĩnh tự học mới là thứ chân chính thuộc về .
Ngoài sân sáng đèn, Thu Đồng nghiêm nghị đó. Nàng mẫu một bài mã bộ tiêu chuẩn bảo Vân Sơ tấn một khắc, đó dần dần tăng thời gian.
Lúc còn bé Vân Sơ cũng từng luyện mã bộ, nhưng nào cũng nhân lúc Tổ phụ chú ý để biếng.
Lúc nhỏ lười biếng, trưởng thành ắt chịu khổ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-32.html.]
“Các ngươi cũng tới đây tập luyện với Phu nhân .” Thu Đồng đám nha phía : “Nếu gặp nguy hiểm thật, các ngươi cũng thể bảo vệ Phu nhân.”
Thính Sương, Thính Tuyết, Thính Phong thì lập tức bước lên, xếp hàng tấn.
Chỉ một khắc, ba nha vốn từng rèn luyện võ công kiệt sức, mồ hôi tuôn như tắm. Thu Đồng bèn cho phép bọn họ nghỉ ngơi một lát.
Vân Sơ sẵn căn cơ, nàng tấn hơn nửa canh giờ mới bắt đầu thấy chân cẳng lung lay.
Rèn luyện thêm một canh giờ nữa, nàng về giường lập tức chìm sâu giấc ngủ. Chỉ ngủ chừng một canh giờ thì trời sáng rõ.
Một đám sớm mặt, chờ thỉnh an nàng.
“Mẫu , sinh thần của Lão thái thái sắp đến.” Tạ Phinh cầm mấy tấm hồng : “Nữ nhi tổ chức tiệc mừng thọ long trọng một chút, mời các vị phu nhân danh giá trong kinh thành tới cho thêm phần náo nhiệt, mẫu thấy ?”
Vân Sơ lướt mắt qua danh sách của nàng: “Ngươi mời phu nhân Hộ Bộ Thượng thư, phu nhân Thái sư ư... Những vị đều là Nhất phẩm phu nhân, với gia thế hiện tại của Tạ gia, căn bản đủ tư cách thỉnh mời họ.”
Tạ Phinh đáp lời: “Quan hệ giữa ngoại bà và các vị phu nhân vốn , hơn nữa, họ cũng là Mẫu trưởng thành. Nếu Mẫu đích mời, nữ nhi tin rằng họ sẽ nể mặt ...”
Đào di nương phì thành tiếng, khinh miệt : “Đại tiểu thư vẫn còn quá non nớt, thể hiểu sự phức tạp của những nhân vật lõi đời trong kinh thành.”
Bị một Di nương công khai nhạo báng, Tạ Phinh cảm thấy bẽ bàng, mất hết thể diện.
Thính Vũ khẽ lên tiếng: “Nếu là tiệc thọ của phu nhân thì vẫn thể miễn cưỡng thỉnh mời những phu nhân , nhưng đối với Lão thái thái mà , quả thực thích hợp.”
“Phinh tỷ nhi, hãy danh sách khách mời.” Vân Sơ nàng , tiếp lời: “Hơn nữa, ngươi định giữ nguyên bàn tiệc năm ngoái ? Nên sửa đổi, cần thêm các món ăn mới lạ, đa dạng hơn đúng ?”
Tạ Phinh cảm thấy đả kích nặng nề. Trước , dù nàng việc gì cũng đều Mẫu khen ngợi đôi câu. kể từ khi nàng lén đưa đồ tiếp tế cho Hạ thị, dường như thái độ của Mẫu đổi.
Nàng cúi đầu, ngoan ngoãn thưa: “Vâng, Mẫu , nữ nhi lập tức trở về sửa ngay đây.”
Vân Sơ tiếp tục can thiệp sâu việc tiệc mừng thọ, giao bộ cho Tạ Phinh tự lo liệu, chỉ tiện lúc tới thỉnh an thì đưa một vài ý kiến đề xuất. Nàng chuyên tâm theo Thu Đồng học võ công.
Điều khiến nàng ngờ tới là ba bốn ngày trôi qua, nhưng tam vị cốt nhục của Hạ thị là Tạ Phinh, Tạ Thế An, Tạ Thế Duy hề đưa một viên t.h.u.ố.c chút lương thực nào tới ngôi miếu nhỏ.
Vân Sơ khẽ bật mỉa mai. Ba con sói mắt trắng chẳng những vô tình vô nghĩa với nàng, mà tình cảm dành cho chính nương Hạ thị đây cũng chẳng hề sâu đậm.
Ngày tháng của Hạ thị quả thực vô cùng khó khăn. Nàng ngừng ho m.á.u tươi, thể vô cùng khó chịu, hơn nữa còn lấy một bữa cơm tử tế, khiến nàng nhanh chóng trở nên gầy gò, tiều tụy.
Nàng hiểu rõ, nếu cứ tiếp diễn thế sẽ . Nàng tìm biện pháp tự cứu lấy bản , bằng , nếu ngày nàng c.h.ế.t trong ngôi miếu nhỏ hẻo lánh , cũng sẽ lấy một ai .
Chờ tiểu ni cô duy nhất trong miếu chìm giấc ngủ, nàng thừa lúc trời tối, lén trốn khỏi tĩnh thất, tránh tai mắt của đám nha gia đinh, chạy thẳng đến bên ngoài thư phòng của Tạ Cảnh Ngọc.
Tạ Cảnh Ngọc ngày nào cũng về trễ như . Nàng tới cửa thư phòng thì thấy một bóng dáng cao lớn đang bước tới.