Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 320
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:26:42
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rời khỏi Ngự Thư Phòng, dời bước đến An Khang Cung.
Đây chính là chỗ ở của Thái Hậu, hiện tại niêm phong, nhiều Ngự Lâm Quân đang tra xét bên trong.
Hắn tới một thiên điện bên cạnh, lập tức trông thấy Sở Thụy đang ở đó.
“Ta ngươi sẽ đến.”
Sở Thụy ngẩng đầu Sở Dực, giọng khàn khàn suy yếu.
Sở Dực chậm rãi đến gần, ung dung : “Hửm?”
“Chuyện hôn sự của ngươi và Vân tiểu thư gần như định , chỉ vì một câu bát tự hợp của Quốc sư mà gác . Lời của Quốc sư quả thật là liên quan tới Thái Hậu.” Sở Thụy chậm rãi : “Mà nguyên nhân Thái Hậu như là vì với lão nhân gia rằng cưới Vân Sơ chính thê.”
Con ngươi của Sở Dực lập tức trở nên lạnh lẽo.
Hắn chút ngoài ý , Sở Thụy thừa nhận tâm tư của đối với Vân Sơ .
Cũng đỡ cho phiền lòng ép hỏi.
“ giống ngươi, ngươi yêu thích Vân Sơ nhưng .” Sở Thụy ho khan vài tiếng, tiếp tục : “Không lâu đây Quốc sư từng tướng môn g.i.ế.c vô , dòng m.á.u chảy trong cũng mang theo sát khí, mà nữ tử thuần âm thì sát khí nhiều, thể giải độc khí. Vân Sơ là đích nữ tướng môn, trong mắt của Thái Hậu, nàng chính là giải d.ư.ợ.c nhất để giải thai độc của . Thái Hậu vẫn luôn chú ý tới Vân Sơ. Ta cưới nàng chỉ là vì bảo hộ nàng, hy vọng đời thêm một vì mà c.h.ế.t.”
Nghe , Sở Dực nhạt: “Cho nên ngươi cho rằng ngươi thể bảo hộ nàng hơn cả ?”
Sở Thụy c.ắ.n chặt môi, hồi lâu mới : “Nếu việc thành, ngươi chắc chắn sẽ từ thủ đoạn đối phó Thái Hậu. Thái Hậu c.h.ế.t thì Vân Sơ sống. Nếu việc bại, chứng tỏ Thái Hậu địch ngươi, lúc đó sẽ tin tưởng ngươi thể bảo hộ Vân Sơ.”
Sở Dực trầm mặc.
Phạm Khắc Hiếu
Trầm mặc sự thẳng thắn đến kinh ngạc của đối phương.
Cũng trầm mặc vì cách mà Sở Thụy tính kế Thái Hậu.
Chỉ là Vân tướng quân hồi kinh kịp lúc nên phá tan thế cục .
“Ta đối với Vân Sơ tình yêu nam nữ.” Sở Thụy lộ một nụ yếu ớt: “Hy vọng mạo phạm ngươi.”
Sở Dực bình thản mở miệng: “Thái Hậu c.h.ế.t, chắc ngươi cũng khó mà ở hoàng cung. Ta sẽ tìm một nơi ở thật cho ngươi, ngươi cứ tập trung dưỡng bệnh .”
Sở Thụy cụp mắt.
Xem Sở Dực vẫn tin tưởng , đây là khống chế hành tung của , khiến thể gây sự bậy bạ.
Thân thể bệnh tật của sớm đào rỗng, còn thể gì nữa.
Hắn khổ: “Tìm một tiểu viện nông gia núi sông ở ngoài thành là . Có thể xin ngươi trồng cho một ít hoa , trồng nhiều hoa để thể c.h.ế.t trong rừng hoa xuân tươi sáng.”
Sở Dực gật đầu đáp ứng.
Thái Hậu băng hà, Phùng gia thanh toán triệt để. Những cận qua với họ cũng xét xử chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, khiến triều dã kinh hãi thất sắc.
Buổi thượng triều kế tiếp, bá quan văn võ nghị luận về việc Phùng gia suốt từ sáng sớm cho tới giờ chính ngọ mới tạm ngưng.
Khi việc xét xử Phùng gia gần đến hồi kết, Sở Dực ung dung bước khỏi hàng, cất lời khải bẩm: “Khởi tấu Phụ hoàng, nhi thần phụng mệnh truy kích hái hoa tặc, vô tình phát hiện một khối đá lớn màu đen tại chốn rừng sâu, xin Phụ hoàng ngự lãm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-320.html.]
Thị vệ bên ngoài đại điện tức khắc đẩy một cỗ xe . Trên xe là một khối đá lớn, cao gần bằng một trưởng thành.
Trên bề mặt đá khắc rõ mấy hàng chữ đen: Đại Tấn suy vong, tất do Kỳ thị. Kỳ thị chi ngôn, họa loạn khôn cùng.
Toàn bộ triều đình chấn động, kinh sợ.
(Kỳ chính là họ của Quốc sư. Ý nghĩa của sấm ngữ chính là Đại Tấn sắp sụp đổ, đây là do lời lẽ xằng bậy của Kỳ thị mà dẫn đến tai họa khôn cùng).
Triều dã sôi sục.
“Đây là thiên cơ cảnh báo!”
“Kỳ thị chính là Quốc sư, nắm thiên tượng. Chẳng lẽ Quốc sư tạo khẩu nghiệp, khiến trời cao giáng tội lên bộ Đại Tấn ?”
“Lời lẽ , rốt cuộc là hàm ý gì?”
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt của bá quan đều đổ dồn về phía vị Quốc sư đang . Tuy rằng Kỳ Quốc sư ngày nào cũng tham gia thượng triều, nhưng lão chỉ phụ trách việc xem xét thiên tượng, như dự đoán khi nào trời chuyển lạnh khi nào tuyết rơi, cực kỳ ít khi can dự triều chính.
“Chỉ là lời lẽ hoang đường!” Kỳ Quốc sư phất mạnh tay áo: “Chỉ là một khối đá thô kệch, kẻ phàm tục khắc chữ lên biến thành lời cảnh cáo của trời xanh , quả thực nực !”
Hộ bộ Thượng thư cũng cho rằng đây là trò đùa dai: “E rằng là dân chúng thời xa xưa khắc lung tung, nhờ cơ duyên xảo hợp mà Bình Tây Vương phát hiện .”
“ tại trùng hợp đến ?” Một đại thần khác cất lời: “Đã Đại Tấn, Kỳ thị ứng nghiệm, thì chẳng những lời còn cũng khả năng ứng thực tế ?”
“ ! E rằng đây chính là thiên ý cảnh tỉnh dành cho Đại Tấn. Nếu lắng lời khuyên răn của trời xanh, sợ rằng...”
“Hoàng Thượng, thà rằng tin là , chứ thể xem là .”
Chứng kiến nhiều tin sấm ngữ tảng đá, Kỳ Quốc sư tức giận đến phát điên. Lão quỳ xuống đất, dập đầu: “Hoàng Thượng, vi thần tại vị nhiều năm, vì nước vì dân, cúc cung tận tụy, Hoàng Thượng đều thấu rõ. Sao thể chỉ vì một tấm bia đá nhỏ nhoi mà phủ nhận bộ công lao của vi thần?”
“Nếu như ...” Bình Tân Hầu kiềm mà cất lời: “Hoàng Thượng, chi bằng mời Đinh tới, tính một quẻ để minh xét?”
Hoàng đế khẽ nheo mắt: “Vị Đinh nào?”
“Khải bẩm Hoàng Thượng, Đinh đoán mệnh như thần.” Bình Tân Hầu lập tức đáp lời, như thể học thuộc lòng: “Vi thần từng thỉnh cầu Đinh tính toán nhiều , nào cũng ứng nghiệm y hệt. Xưng là thần toán tử cũng chẳng hề quá lời.”
Vừa lời , Kỳ Quốc sư chỉ nhạt mỉa mai. Lão tuy từng danh Đinh , nhưng cũng chỉ là một kẻ bói toán lang bạt giang hồ. Những loại thuật sĩ như , đưa tay vơ đại cũng một đống, lão căn bản thèm để mắt.
“Bình Tân Hầu dám đề cập đến một thuật sĩ giang hồ tại ngay Kim Loan Điện, chẳng là quá coi thường triều chính ?” Kỳ Quốc sư lạnh lùng : “Để một tên thầy bói lang thang đến phán đoán chuyện quốc gia đại sự, quả thực là trò !”
Bình Tân Hầu vội vàng giải thích: “Đinh khác hẳn với những thuật sĩ khác, quả thực...”
Trong văn võ bá quan, cũng kẻ từng tìm Đinh Nhất Nguyên để xem mệnh, nhưng chỉ đếm đầu ngón tay. Những còn đều khịt mũi, tỏ vẻ coi thường.
“Quốc sự Đại Tấn há thể để một kẻ đoán mệnh lừa bịp khoa tay múa chân?”
“Chỉ là trò gạt mà thôi, chỉ Bình Tân Hầu ngây thơ tin những lời hoang đường .”
Thái Tử đầu hàng, kiềm nén hồi lâu, cuối cùng thể nhịn mà cất lời: “Khởi bẩm Phụ hoàng, nhi thần cũng từng tìm Đinh đoán mệnh. Trước khi Thái Tử Phi lâm bồn, nhi thần từng hỏi Quốc sư xem thai là nam nữ. Quốc sư tính một quẻ là ‘thiên cơ bất khả lộ’. Nhi thần thắc mắc, chỉ là đoán nam nữ mà thôi, dính đến thiên cơ? Vậy tại Quốc sư vẫn thể tiết lộ mệnh khi đoán cho Phụ hoàng? Vì thế, nhi thần tìm đến Đinh . Vị tính toán một hồi, với nhi thần là thai đích thị là nam hài. Quả nhiên, Thái Tử Phi hạ sinh đích trưởng tử cho nhi thần.”
Kỳ Quốc sư thể tin nổi. Thái Tử là trữ quân của một nước, tìm đám thuật sĩ bịp bợm chốn giang hồ để đoán chuyện nam nữ. Đây là trò lớn nhất thiên hạ, điều chí mạng hơn là Thái Tử còn công khai thẳng tại triều đình.
Hoàng đế cũng cau mày. Người khác tin lời đoán mệnh thì chẳng đáng , nhưng phận tôn quý như Thái Tử hùa theo loại chuyện , quả thực là mất thể diện hoàng thất.
Có Thái Tử tiên phong, những vị quan từng tìm Đinh Nhất Nguyên đoán mệnh cũng bắt đầu sôi nổi ủng hộ, tranh thuật sự ứng nghiệm.