Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 324

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:28:09
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Kỳ quốc sư trầm ngâm chốc lát, đáp: “Chẳng lẽ Bình Tây Vương tra xét sai? Thần chỉ ký gửi hơn hai mươi ngàn lượng bạc tại Chính Đức ngân hiệu, đó là tài sản thần tích cóp cả đời, tuyệt bạc rõ lai lịch.”

 

Sở Dực đối diện với ánh mắt già nua , ngữ khí lạnh nhạt: “Nếu như , Quốc sư hãy xem chứng vật .”

 

Kể từ khi Quốc sư bày trò bói toán, gieo quẻ bát tự của và nàng là hợp, sai bí mật điều tra. Hắn chỉ chờ đợi một thời cơ chín muồi để luận tội lão . Cho dù phương Nam xảy cơn địa chấn , cũng đủ thủ đoạn để khiến lão Quốc sư thể xoay chuyển tình thế.

 

Vài vị quan văn nâng một chiếc hòm gỗ chính điện.

 

Sở Dực tiến lên mở hòm, lấy một cuốn sổ dày cộp: “Đây là sổ sách ghi chép những khoản bạc mà Quốc sư ký gửi ở các tiệm bạc trong suốt mấy năm qua.”

 

Sắc mặt của Kỳ quốc sư lập tức đổi.

 

Tại tìm những thứ ?

 

“Và còn vật nữa.” Sở Dực lấy thêm một cuốn sổ ở đáy hòm, đưa đến tay bách quan văn võ xem xét: “Đây là bằng chứng cho thấy các vị quan viên đút lót Quốc sư nhằm mục đích bóp méo quẻ tượng, đổi thiên ý.”

 

Vài vị quan viên từng hối lộ Quốc sư sợ đến mức mặt mày trắng bệch.

 

Trong đó, kẻ chỉ nhờ lão Quốc sư xem bói để tâu lên những lời mặt Hoàng đế, quả thực đút lót chút ngân lượng.

 

Sở Dực ý định điều tra sâu hơn, mục đích của chỉ là hạ bệ Quốc sư, chứ đối đầu với quá nửa triều đình lúc .

 

“Gần đây, Quốc sư thu ba mươi ngàn lượng bạc, hiển nhiên là nhận lệnh của Thái Hậu để động tay động chân quẻ bát tự của thần.” Sở Dực cất lời hùng hồn, giọng vang vọng: “Nói tóm , cái mà Quốc sư xưng là thông linh khí thiên địa, thể tính toán vận mệnh quốc gia, rốt cuộc chỉ là hành động ngân lượng mà phán quyết. Ngồi vị trí cao quý bao nhiêu năm, Quốc sư tham ô bao nhiêu tài vật? E rằng bạc gửi ở tiệm bạc chỉ là hạt cát trong sa mạc, xin thỉnh Phụ hoàng, một kẻ như , thể Quốc sư của Đại Tấn ?”

 

Hoàng đế xem xét chứng vật, long nhan lập tức trở nên u ám, tựa hồ mây đen che phủ.

 

Người nhớ tới tảng đá lạ lùng , và cả kết quả quẻ tượng do Đinh Nhất Nguyên bói .

 

Với lối hành sự của Quốc sư, túi tiền của bách quan triều đình e rằng lão moi rỗng. Một Quốc sư phú quý, còn đều bần hàn.

 

Chính bởi vì Người quá tin tưởng Quốc sư, nên những đại thần mới tìm đến lão giở trò, mong Người trọng dụng, đề bạt.

 

Quốc sư vốn là truyền đạt ý chỉ của Thượng Thiên cho chân mệnh thiên tử, vốn bẩm báo những thống khổ nhân gian lên trời xanh, cớ chuyện khuất tất ? Phàm những chuyện gì dính mùi tiền tài, đều vô cùng đáng ghê tởm. Nhất là bậc thế ngoại cao nhân như Quốc sư, lợi dụng chức vị để vơ vét, tích trữ nhiều ngân lượng đến .

 

Chuyện khiến tất cả nhận thức của Hoàng đế đây trở nên điên đảo.

 

“Lớn mật!”

 

Hoàng đế gầm lên trong thịnh nộ, Người cầm nghiên mực ném chút do dự, vật nặng đập mạnh trán Quốc sư.

 

Máu tươi lập tức ồ ạt chảy xuống, lão Quốc sư chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm.

Phạm Khắc Hiếu

 

“Bệ hạ, xin Người thần giải thích.” Kỳ quốc sư cố gắng hé miệng : “Số bạc là để túi riêng của thần, mà là để cung phụng Tổ sư gia...”

 

Vài vị đại thần từng chịu ơn Quốc sư, thật sự đành lòng Nhất phẩm Quốc sư rơi cảnh thất thế, bèn biện hộ cho lão đôi lời.

 

ngay lúc , một âm thanh vang dội truyền chính điện:

 

“Cấp báo!”

 

Một thị vệ hình vội vã, chạy như bay trong.

 

“Tám trăm dặm cấp báo! Bảy ngày , địa long xoay tại Thâm Thành phương Nam, bộ quan đạo phá hủy tan tành. Đến tận lúc , tin tức mới thể truyền đến kinh thành...”

 

“Toàn thành thương vong vô , lương thực cạn kiệt, nguồn nước cắt đứt. Khẩn cầu Bệ hạ nhanh chóng chẩn viện!”

 

“Cái gì?”

 

“Phương Nam thật sự địa chấn?”

 

“Nói như , quẻ tượng của Đinh ứng nghiệm!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-324.html.]

“Ta sớm Đinh tài thông linh, cớ lúc đầu chư vị chịu tin !”

 

“...”

 

Ánh mắt của bộ triều thần đều đổ dồn về phía Đinh Nhất Nguyên.

 

Từ khi bước chính điện, vẫn giữ thái độ bình thản, màng hơn thua. Dù cho đó suýt lôi ngoài c.h.é.m đầu, lúc quẻ tượng ứng nghiệm, dung mạo vẫn hề d.a.o động.

 

Khi tất cả đều dõi theo, đáy mắt mới thoáng lộ vẻ trách cứ thiên đạo, thương xót chúng sinh: “Bệ hạ, đây chính là kiếp nạn do lão Quốc sư vọng ngôn, bóp méo Thiên mệnh mà thành. Quốc sư vốn là truyền đạt Thiên mệnh, nhưng sự báo ứng chỉ giáng xuống đầu một lão , mà sẽ hóa thành trời phạt. Nếu lập tức xử trí Kỳ Quốc sư, e rằng lê dân bá tánh thiên hạ sẽ rơi cảnh dầu sôi lửa bỏng!”

 

“Không, thế...” Mặt mày Kỳ quốc sư tái nhợt như tờ giấy: “Hắn chỉ là tên giang hồ bịp bợm, giỏi lời lẽ dối trá, thành ...”

 

Lão quả thực hiểu vì thể tính địa chấn.

 

Lão Quốc sư nhiều năm, cử hành vô pháp sự ở Đăng Tinh Đài, nhưng bao giờ cảm nhận ý chỉ rõ ràng của Thượng Thiên. Chẳng lẽ, chỉ vì lão ham mê mùi tiền tài, mà đ.á.n.h mất tư cách thông linh với Thiên Đạo ?

 

Ánh mắt Hoàng đế trở nên băng giá.

 

Quẻ tượng của Đinh Nhất Nguyên ứng nghiệm, cách khác, từng lời đều là chân thật. Đại Tấn của Người sẽ gặp đại nạn, tất cả là vì lão Quốc sư .

 

“Kỳ Thịnh, quỳ xuống!” Hoàng đế phẫn nộ quát lớn: “Quốc sư Khâm Thiên Giám Kỳ Thịnh quốc sư hơn hai mươi năm, mưu lợi cá nhân, hoang phí bổng lộc, bóp méo thiên mệnh, bất kính với giang sơn xã tắc, tôn thờ tông miếu hoàng thất, thương xót lê dân bách tính... Ba ngày , tại Ngọ Môn, xử trảm!”

 

“Hoàng thượng! Xin Người khai ân tha mạng!” Quốc sư Kỳ Thịnh rụng rời chân tay, dập đầu lia lịa: “Vi thần hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng hơn hai mươi năm, dẫu công lao cũng khổ lao, xin Hoàng thượng niệm tình vi thần vất vả mà mở cho một đường sống, giữ tính mạng ...”

 

Lão tích lũy bao vàng bạc của cải, còn kịp hưởng thụ ngày nào mất mạng, thử hỏi cam tâm tình nguyện!

 

Hoàng đế tung một cước đá lão văng xa: “Niệm tình phần khổ lao ngươi nhắc tới, trẫm sẽ nghiền xương ngươi thành tro. Người , lôi !”

 

Ngự Lâm Quân chờ ngoài điện lập tức tiến , bốn siết chặt bả vai Quốc sư Kỳ Thịnh, kéo lão ngoài.

 

Tiếng van xin t.h.ả.m thiết của lão dần khuất xa.

 

Chúng thần trong điện ai nấy đều thổn thức thôi.

 

Chức Quốc sư là quan Chính nhất phẩm, khác biệt với các quan Nhất phẩm khác, họ đa phần chỉ xử lý công vụ triều đình, còn Quốc sư phần lớn thời gian đều ở bên cạnh Hoàng đế, là Thiên tử tín nhiệm nhất.

 

Thế nhưng một quyền cao chức trọng nhường cũng chỉ vì một lời của Hoàng đế, trảm là trảm.

 

Hoàng đế chỉ thất thần trong khoảnh khắc. Giống như lúc khi Tứ hoàng tử mưu phản qua đời, Người cũng chỉ chút khổ sở khi thấy t.h.i t.h.ể của lão Tứ mà thôi. Một chút cảm xúc đó tuyệt nhiên thể lay chuyển Người.

 

Hoàng đế mau chóng trở trạng thái bình thường, ánh mắt sắc bén dừng Đinh Nhất Nguyên: “Hiện giờ vị trí Quốc sư Khâm Thiên Giám còn bỏ trống, Đinh nguyện ý đảm nhận chức Quốc sư của Đại Tấn, giúp trẫm điều chỉnh âm dương?”

 

Chúng thần im lặng .

 

Quốc sư còn c.h.ế.t, Hoàng thượng lo tìm Quốc sư mới ?

 

Quả nhiên gần vua như gần cọp, một ai thể vĩnh viễn đỉnh cao quyền lực.

 

Trái tim Đinh Nhất Nguyên chợt dấy lên một trận sóng lớn.

 

Mọi lời Vân tiểu thư tiên đoán quả đỗi chuẩn xác.

 

Hoàng đế đích mời về Quốc sư... Hắn cảm giác như đang .

 

Tuy trong lòng như đang nổi sóng gió cuồng phong, sắc mặt Đinh Nhất Nguyên vẫn bình thản. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu : “Thảo dân quen với cuộc sống tự tại, e rằng thể đảm đương nổi trọng trách Quốc sư. Đa tạ thịnh tình của Hoàng thượng.”

 

Toàn bộ đại thần đều kinh ngạc.

 

Vị đạo sĩ hiểu rõ ý nghĩa của chức Quốc sư ? Đó là chức quan Chính nhất phẩm, gần như đầu hàng quan , là cận và Thiên tử tín nhiệm nhất.

 

Vậy mà dám từ chối?

 

Song, họ cũng hiểu, những thế ngoại cao nhân chân chính căn bản màng đến danh lợi phù phiếm .

 

 

Loading...