Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 328
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:28:13
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi kiệu hoa dừng , dựa theo nghi thức cổ truyền, sẽ một nữ nhi năm sáu tuổi bước lên vén mành kiệu hoa, nắm tay đỡ tân nương tử xuống kiệu.
Mọi đều ngờ rằng, vén mành kiệu chính là tiểu quận chúa của Bình Tây Vương phủ, tiểu cô nương tính tình quái đản ít mà ai ai cũng đến .
Chỉ thấy tiểu cô nương vận bộ xiêm y đỏ thắm, mái tóc búi gọn gàng, khuôn mặt cũng thoa phấn hồng, trông vô cùng đáng yêu.
Nữ nhi bé bỏng trông chẳng khác nào bức họa Hỉ Oa trong tranh Tết .
Con bé duỗi tay xốc mành kiệu, tay nhỏ nắm lấy tay Vân Sơ.
Vân Sơ cảm nhận bàn tay nhỏ bé của nữ nhi trong lòng bàn tay vẫn còn đang run rẩy, nàng hiểu Trường Sinh đang vô cùng hồi hộp.
Vốn dĩ nàng chấp thuận để Trường Sinh thực hiện nghi thức , nhưng tiểu cô nương khăng khăng tự tay, chấp nhận bất kỳ quận chúa, công chúa nào khác .
Trường Sinh cảm nhận vô ánh mắt đang đổ dồn . Tiểu cô nương thầm nhủ trong lòng, những chính là củ cải, nào củ cải đỏ, củ cải trắng, củ cải đen... là những củ cải thật to, nhưng thích uống canh củ cải nhất, chẳng sợ củ cải to lớn .
Sau khi tự củng cố tâm lý, ý gương mặt tiểu cô nương càng thêm rạng rỡ.
Nàng đặt tay Vân Sơ tay Sở Dực.
“Cảm ơn Trường Sinh.”
Sở Dực xoa đầu nữ nhi, đó mới nắm lấy tay Vân Sơ.
Bàn tay thô ráp, to lớn của nam nhân vô cùng ấm áp, mang theo những vết chai đặc trưng của võ tướng. Bàn tay khẽ khàng bao trọn lấy tay Vân Sơ.
Hai cùng bước đến đại môn vương phủ, vượt qua chậu than lửa, chính thức tiến cửa.
“Hành lễ bái miếu, tấu nhạc!”
Theo tiếng hô dõng dạc của chủ hôn, nhạc lễ vang vọng khắp phủ . Âm thanh hoa lệ nhưng hề mất sự thanh nhã, ca tụng hôn nhân gả cưới mà vương chút tục lụy, tiếng nhạc cứ thế vượt qua bức tường cao vút của vương phủ mà bay xa.
Bên ngoài bức tường thành, một đoàn đang chậm rãi tới.
Một bà lão ôm một hài tử trong lòng, bên cạnh là hai nam hài, và phía là một thiếu niên.
“Duy ca nhi, thôi thôi.” Nguyên thị giữ chặt Tạ Thế Duy đang bước nhanh phía : “Sơ nhi sớm chẳng còn liên quan đến Tạ gia. Giờ chúng tới đây để gì?”
Tạ Thế Duy siết chặt tượng gỗ trong tay: “Con dâng món cho mẫu , xem như là lễ vật tân hôn.”
Nó vẫn còn nhớ rõ, mấy tháng , lúc nó cùng di nương đến thỉnh an mẫu , thấy mẫu cầm một pho tượng gỗ vuốt ve, rõ ràng là yêu thích.
Nó cố ý trèo lên ngọn núi ở ngoại ô kinh thành để tìm một khúc gỗ thượng hạng, dùng d.a.o chậm rãi chạm khắc thành hình dáng hiện tại. Nó nghĩ mẫu nhất định sẽ vui lòng.
Vốn dĩ đến Vân gia dâng lễ, nhưng chậm một bước, mẫu đưa tới vương phủ, nên bọn họ chỉ còn cách chạy vội tới đây.
Tạ Thế Doãn cũng mở lời: “Con cũng chuẩn lễ vật.”
Trong tay nó là một chiếc trâm bạc, di nương trộm nhét tay nó lúc qua đời. Nó dám để đại ca phát hiện, nhưng cũng sớm muộn gì đại ca cũng sẽ . Chi bằng cứ tặng nó cho mẫu , lẽ mẫu sẽ bằng lòng chấp nhận nó một nữa...
Nguyên thị thở dài một tiếng.
Hai đứa trẻ hiểu chuyện đến mức khiến bà trông như một nhẫn tâm. Cũng may tay bà vẫn còn giữ một chiếc vòng tay, nếu lát nữa thể gặp mặt Vân Sơ, cứ coi như đó là trang sức dành tặng nàng.
Bà đầu Tạ Thế An đang phía : “An ca nhi, con chuẩn lễ vật gì ?”
Tạ Thế An mím môi, chỉ đáp khẽ: “À.”
Hắn chẳng hề chuẩn bất cứ thứ gì, bởi cho rằng cần thiết.
Phủ Bình Tây Vương là nơi nào? Những kẻ như bọn họ đến ngay cửa còn , thể dâng tặng lễ vật? Cho dù may mắn trong diện kiến mẫu thì mẫu chấp nhận những thứ lễ vật chẳng thể đem so sánh với khác ?
Dù rõ thể gặp Vân Sơ, vẫn chẳng hiểu vì bản theo tới đây.
Khi đoàn tới cửa vương phủ, cũng chính là lúc họ thấy Sở Dực nắm tay Vân Sơ, cùng bước qua cổng lớn phủ Bình Tây Vương.
Tạ Thế An chợt nhớ sáu năm về , khi Vân Sơ gả Tạ gia, và Hạ thị cũng ngay cửa Tạ gia mà đôi tân nhân bái đường... Tâm trạng lúc , giống hệt sáu năm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-328.html.]
Hắn vô cùng chán ghét loại cảm giác , chán ghét bản chỉ thể , thể gì hơn.
lúc , ánh mắt dừng nữ hài bước qua cổng. Nhờ tiếng bàn tán của xung quanh, nữ hài chính là tiểu quận chúa của phủ Bình Tây Vương.
“Là nàng ư?” Tạ Thế Doãn bỗng nhiên cất tiếng hỏi: “Nàng chính là tiểu quận chúa ?”
Tạ Thế An trầm ngâm: “Trước đây ngươi từng gặp nó ?”
Trước cửa vương phủ, những mảnh vụn pháo đỏ thẫm rơi rải rác. Tạ Thế An kéo Tạ Thế Doãn một bên, lạnh lùng hỏi: “Ta hỏi ngươi thêm một nữa. Ngươi gặp tiểu quận chúa phủ Bình Tây Vương từ bao giờ?”
Cổ áo của Tạ Thế Doãn nắm chặt, khiến nó kiễng chân để giữ thăng bằng. Cảm giác áp lực đè nặng lên cổ họng vô cùng khó chịu. Nó dùng hết sức giãy giụa nhưng thoát .
Nó giận dữ hét lên: “Dựa mà cho ngươi? Ta cứ đó! Ngươi buông tay ! Mau buông tay!”
Nguyên thị thấy động tĩnh, vội vàng tiến tới: “An ca nhi, con đang gì ? Doãn ca nhi sai chuyện gì, con cứ từ tốn mà dạy bảo, đừng động tay động chân như thế...”
“Tổ mẫu, chuyện liên quan tới , xin hãy tránh .” Tạ Thế An lách né tránh Nguyên thị, tiếp tục lạnh lùng chằm chằm Tạ Thế Doãn, gằn từng chữ một: “Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng. Nếu chịu khai, ngươi nhất định sẽ hối hận vì dám khiêu khích như .”
Tạ Thế Doãn chợt rùng . Nó nghĩ tới cái c.h.ế.t của di nương... di nương c.h.ế.t một cách lặng lẽ như tay đại ca.
Môi nó run rẩy, đó lắc đầu lia lịa: “Không ... từng gặp nàng . Ta chỉ ghen ghét nàng, ghen ghét nàng thể trở thành hài tử của mẫu ...”
Tạ Thế An nó một lúc lâu, đột ngột buông tay . Tạ Thế Doãn lảo đảo, ngã phịch xuống nền đất.
“Ái chà, đây chẳng Tạ đại thiếu gia đó ? Muốn tới vương phủ uống rượu mừng ư?”
Một thanh âm đầy vẻ châm chọc từ bên cạnh vọng đến, khiến Tạ Thế An lập tức cứng đờ . Hắn chậm rãi xoay , đang lưng đại mã. Đó chính là Lục hoàng tử—, hiện tại gọi là Thành Vương.
Kể từ ngày Bát hoàng tử thỉnh cầu phong vương, Ngũ, Lục, Thất hoàng tử cũng phong vương theo. Hiện giờ Lục hoàng tử là một vị Vương gia, bên cạnh còn vài tên phủ binh tùy tùng.
“Thảo dân bái kiến Vương gia.”
Tạ Thế An cúi đầu hành lễ.
“Chà, tin tức của ngươi vẫn còn linh thông lắm, thành Vương gia ?" Lục hoàng tử từ cao xuống, giọng đầy ngạo mạn: "Tuy chúng từng là đồng học, cũng chút tình nghĩa đồng môn, nhưng hễ bổn vương thấy tên Độc Nhãn Long nhà ngươi thì nhớ đến cái bộ dạng ngông nghênh, coi ai gì của ngươi lúc còn ở Quốc Tử Giám. Hừ, là tự ngươi xuất hiện mặt , thì đừng trách nể tình cũ."
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay.
Bốn phủ binh phía lập tức bước lên bao vây Tạ Thế An.
"Các ngươi gì!" Nguyên thị kinh sợ kêu lên: "Ban ngày ban mặt, ngay chân thiên tử mà các ngươi dám giở trò! Mau dừng tay!"
lời bà chẳng lọt tai ai.
Tạ Thế An bốn phủ binh liên tục tay, quyền cước đan xen.
Tạ Thế Duy cùng Tạ Thế Doãn sợ hãi đến ngây , vội vàng kéo Nguyên thị chạy sang một bên.
Tạ Thế An chỉ thể ôm đầu chịu đòn. Qua một hồi lâu, những bao vây mới chịu dừng tay.
"Độc Nhãn Long, nhớ cho kỹ," Lục hoàng tử khinh miệt dặn dò, " chớ lởn vởn mặt bổn vương!"
Hắn lạnh một tiếng, thúc ngựa thẳng tới cổng Bình Tây Vương phủ, xoay xuống ngựa, nghênh ngang cất bước .
Lúc nghi thức bái đường vẫn đang tiếp diễn.
“Quỳ, tiếp tục quỳ, Lễ thứ Ba!”
“Khấu đầu, khấu đầu, Khấu đầu thứ Ba!”
Phạm Khắc Hiếu
Hôn lễ hoàng thất nghênh thú chính phi vốn tuân theo nghi thức Tam quỳ cửu bái, Lục thăng bái, cực kỳ phức tạp và rườm rà.
Hoàng đế cùng Hoàng Hậu ngự cao, tiếp nhận lễ bái trang trọng của đôi tân nhân.
Hoàng đế lớn sảng khoái. Nhi tử của hai mươi sáu tuổi, rốt cuộc cũng chịu thành gia lập thất, xem như giải quyết một nỗi niềm trong lòng .
Hoàng Hậu cũng lộ nụ ôn hòa, song sâu trong đáy mắt ánh lên một sự lạnh lẽo khó lòng phát giác.
Vân Tư Lân hiện giờ nắm giữ chức Trụ Quốc Đại tướng quân kiêm nhiệm Đại tư mã, một gia tộc quyền cao chức trọng bực nghiêng về phe Tam Vương. Nhị Hoàng tử vốn đủ khó đối phó, nay Tam Vương cũng bắt đầu trỗi dậy. Vũng nước chính sự chốn triều đình xem càng ngày càng sâu...