Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:15:23
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ thị trông vẻ suy sụp tinh thần. Nàng và Tạ Cảnh Ngọc trạc tuổi , thế nhưng vẫn ung dung, nhẹ nhàng, khoan thai như thuở nào, còn nàng thì dần trở nên già nua, tiều tụy.
“Sao ngươi ở đây?”
Vừa thấy nàng cửa, gương mặt mệt mỏi của Tạ Cảnh Ngọc lộ rõ vẻ phẫn nộ.
Hạ thị cúi đầu, giọng ủy khuất: “Đại nhân, việc sai, cam tâm tình nguyện chịu phạt, nhưng điều đó nghĩa là sẽ cam chịu tra tấn cho đến c.h.ế.t... Đào Di nương sự chấp thuận ngầm của Phu nhân, cắt xén hết khẩu phần thức ăn của miếu nhỏ, đây là đoạn tuyệt đường sống của ...”
Tạ Cảnh Ngọc nhíu chặt đôi lông mày.
Hắn trở về từ phủ Dư đại nhân, ở đó suốt nửa ngày trời nhưng chẳng thấy bóng dáng Dư đại nhân cả.
Trước đây, Dư đại nhân đối đãi với hề tệ bạc, dù là tiệc tùng xã giao nào cũng đều đưa theo, để cơ hội quen với nhiều nhân vật cộm cán quan trường.
Kỳ khảo hạch sắp đến, Dư đại nhân đột nhiên lạnh nhạt, còn ưa chuộng . Hắn thực sự hiểu bản sai điều gì.
Một ngày phiền muộn chẳng chỗ phát tiết, về đến nhà Hạ thị kéo tới kể lể mấy chuyện nhỏ nhặt. Hắn vốn là dễ dàng nổi giận, nhưng lúc cũng thể nhẫn nhịn thêm , lạnh lùng mở lời: “Là ngươi một mực đòi ở Tạ phủ, nên dù chịu đãi ngộ tệ hại thế nào thì cũng là lựa chọn của chính ngươi. Hơn nữa, phạt ngươi cấm túc trong miếu nhỏ, mà ngươi dám xuất hiện cửa thư phòng. Nếu ngươi chịu lời , đành phái canh giữ nghiêm ngặt miếu.”
Môi Hạ thị bỗng dưng cứng đờ.
Nàng hồi tưởng khoảnh khắc đầu tiên gặp từ lâu về , đôi mắt nàng tràn ngập sự kinh diễm.
Nàng từng nghĩ, khi sinh hạ An ca nhi, sẽ càng thêm yêu thương, đau lòng nàng hơn.
Nàng còn nhớ nhiều năm , lúc nàng mới đưa ba hài tử đến kinh thành, mỗi tháng đều tìm đến ân ái mặn nồng với nàng một .
Từ khi bước Tạ phủ, hai họ trở thành chủ nhân và hạ nhân, từ Ngọc Lang biến thành Đại nhân...
Đến tận lúc , Hạ thị mới ý thức rằng họ thể như xưa nữa .
“Vẫn còn chịu lui ?”
Tạ Cảnh Ngọc chút mất kiên nhẫn.
Châu lệ của Hạ thị lập tức tuôn trào.
Nàng hao hết tâm tư, tìm cách để các con nhận tổ quy tông, tìm cách để ở bên Tạ Cảnh Ngọc, cam lòng nô tỳ chỉ để cả nhà đoàn tụ... Nam nhân liệu thấy những hy sinh của nàng ?
“Vâng, Đại nhân, lập tức lui ngay.”
Hạ thị khẽ uốn gối, xoay , châu lệ cứ thế lã chã tuôn rơi.
Nhìn theo bóng lưng nàng khuất xa, Tạ Cảnh Ngọc khỏi thở dài. Cho nàng ở Tạ gia là nể mặt tình cảm thuở .
Nếu quá ưu ái Hạ thị, chắc chắn sẽ khiến Vân Sơ nghi ngờ, mà còn dựa thế lực của Vân gia để thăng quan tiến chức, thể trở mặt với thê tử của chứ?
Trở miếu nhỏ, tâm tình Hạ thị như một mảnh tro tàn nguội lạnh.
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-33.html.]
Nàng còn trông thấy An ca nhi đỗ Trạng Nguyên, quan lớn, còn đích đưa Phinh tỷ nhi xuất giá, còn thấy Duy ca nhi tiền đồ sáng lạn... Nàng tuyệt đối thể cứ thế c.h.ế.t rục trong cái miếu .
Nếu Tạ Cảnh Ngọc bạc bẽo đến , nàng chỉ thể tự lực cánh sinh.
Nàng một phong thư, đưa chiếc vòng duy nhất tay cho tiểu ni cô, tha thiết van nài tiểu ni cô giúp đưa thư ngoài.
“Ồ, nàng truyền tin cho Hạ quản sự ở ngoại viện ?” Vân Sơ tiểu ni cô tới bẩm báo: “Vậy ngươi cứ chuyển thư giúp nàng .”
Tiểu ni cô tuân lệnh, mang thư tới ngoại viện.
Thính Sương chút kinh ngạc: “Hạ thị và Hạ quản sự ở ngoại viện cùng họ, chẳng lẽ hai họ quan hệ thích gì ?”
Vân Sơ gật đầu: “Hai đó thể là . Muốn tra rõ phận của Hạ thị, tay từ chỗ Hạ Húc .”
Thân phận của Hạ thị chắc chắn bình thường, nếu sẽ đinh ninh ôm vọng tưởng đoạt lấy vị trí chủ mẫu. Nếu nàng bám riết cái phận chủ mẫu đó, thì sớm thể trở thành di nương .
Trong lòng nàng suy đoán, nhưng chuyện chứng cứ, dầu , cũng chẳng mấy ai tin tưởng.
Liệu thể chặt đứt con đường công danh của Tạ Thế An , xem phận của Hạ thị rốt cuộc là thế nào.
Lúc , gia đinh tiền viện vội vã chạy tới bẩm báo: “Phu nhân, tiểu nhân đến Vân phủ một chuyến, Vân gia sáng mai Đại thiếu gia sẽ hồi kinh.”
Vân Sơ đột nhiên bật dậy.
Ký Châu cách kinh thành tính là xa, nhưng Đại ca đến Ký Châu công vụ, thể hồi kinh sớm như thật ngoài dự đoán của nàng.
Khoảng thời gian còn trong ngày đối với nàng quả thực vô cùng khó khăn, sáng sớm hôm , nàng vội vã xe ngựa về Vân gia.
Chỉ là khi Vân Trạch hồi kinh Hoàng thành phục mệnh, đến giữa trưa mới trở về. Cả đều mỏi mệt, Đại tẩu Liễu Thiên Thiên đưa về phòng y phục .
Lâm thị tò mò hỏi: “Sơ nhi, con và Đại ca chuyện gì quan trọng ?”
Sau khi nữ nhi về nhà vẫn luôn thấp thỏm yên, liên tiếp bên ngoài, mãi đến khi Vân Trạch trở về thì cảm giác lo âu mới giảm một ít.
Vân Sơ vội trưng nụ : “Nhà cũ của Tạ gia ở Ký Châu, nhiều năm phu quân về đó, con nhờ Đại ca hỏi thăm chút tình hình bên đó.”
Lâm thị trầm tư gật gù.
Chờ Vân Trạch xiêm y xong, Lâm thị cùng Liễu Thiên Thiên phòng khách, để gian riêng cho hai .
“Đại ca.” Vân Sơ mở miệng, giọng nghẹn ngào: “Hài tử... thể đón về ?”
Phạm Khắc Hiếu
Vân Trạch mấp máy môi, nhưng rốt cuộc vẫn thốt nên lời.
Nếu thể đón hai hài tử đáng thương về, thì việc đầu tiên là thông báo cho , chứ mượn cớ y phục để trì hoãn.
Ánh sáng trong mắt Vân Sơ chậm rãi biến mất, sự nghẹn khuất càng thêm nặng nề: “Đại ca?”
Vân Trạch thở dài: “Sơ nhi, đích tới nhà cũ của Tạ gia ở Ký Châu, tìm trong tộc hỏi về nơi chôn cất của hài tử. lão nhân trong tộc bốn năm , Tạ gia ở kinh thành từng phái về quê, càng từng tới đích tử đích nữ của Tạ Cảnh Ngọc c.h.ế.t non. Người Tạ gia lừa ...”
Cảm giác như sét đ.á.n.h ngang tai.