Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 332
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:28:18
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mẫu , con ở sân viện riêng, dù chỉ một chút cũng .” Tiểu gia hỏa rúc sát Vân Sơ, mè nheo: “Con mới năm tuổi, vẫn là hài tử, ở một sẽ sợ hãi lắm, con ngủ cùng nương.”
Sở Trường Sinh cũng gật gù: “Hôm nay... con và ca ca, sẽ, sẽ ngủ ở chỗ .”
Đôi mắt Sở Dực lập tức tối sầm, đang định mở miệng phản đối thì Vân Sơ ôm hai đứa trẻ lòng, mỉm : “Được thôi, đêm nay hai con cứ ngủ với nương.”
“Thế còn ?” Sở Dực mặt mày đen kịt chất vấn: “Ta ngủ ở nơi nào?”
“Ai nha Phụ vương, ngủ ở chẳng .” Sở Hoằng Du nghiêng đầu, thản nhiên đáp: “Nếu quả thật chỗ ngủ thì cứ sang viện của con , Trịnh ma ma bảo sân viện của con là Quan Tinh Các đấy.”
Sở Dực: “...”
Vân Sơ kìm mà bật khúc khích.
Thính Tuyết và Thính Phong cùng hầu hạ, giúp Vân Sơ trang điểm thoa son hợp lẽ.
Hai ôm theo hai hài tử, cùng cung tạ ơn.
Xe ngựa nhanh chóng tiến đến cửa Hoàng cung, Ân phi cố ý cho sắp xếp cỗ kiệu riêng. Hai hài tử đưa lên kiệu, tiên tới Khôn Ninh Cung để thỉnh an tạ ơn.
Hoàng Hậu lộ vẻ tươi ôn hòa, uống cạn chén do Vân Sơ dâng lên, đó ban thưởng theo đúng quy củ triều đình.
“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương hậu ái.”
Vân Sơ hành lễ nhận thưởng, đoạn lấy một đôi giày thêu từ tay nha , cung kính đặt tay Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu xem xét đôi giày, tỏ rõ vẻ cực kỳ yêu thích.
Đây chỉ là thủ tục xã giao thông thường, song hai bên vẫn xem như một buổi trò chuyện hòa hợp vui vẻ.
Tiếp theo, bọn họ sẽ đến Trường Thu Cung của Ân phi để thỉnh an.
Bọn họ đang chuẩn cáo lui thì một tiếng thê lương thất thanh từ ngoài điện vọng .
“Hoàng Hậu nương nương, chủ cho lão Lục...” Nguyên phi lớn bước , son phấn mặt lấm lem cả, là bộ dạng giả dối.
Hoàng Hậu liếc mắt một cái là nhận tính nghiêm trọng của sự việc, vội vàng hỏi: “Nguyên phi , rốt cuộc xảy chuyện gì?”
“Đêm qua, lão Lục đến tham dự hỉ yến của lão Tam, đường về vương phủ thì xảy chuyện.” Nguyên phi thở hổn hển, giọng đứt quãng: “Thần cũng chỉ mới nhận tin, một bên tai của lão Lục kẻ gian cắt phăng ... Lão Lục chính là huyết mạch hoàng thất, cớ kẻ dám chân thiên tử mà động thủ với của hoàng tộc...”
Sở Hoằng Du và Sở Trường Sinh kinh sợ tột độ, vội rụt đầu , trốn lòng Vân Sơ.
Sở Dực nhíu chặt mày: “Hỉ yến tan cuối giờ Dậu đêm qua, khi đó đường phố vẫn còn tấp nập, tại thể xảy chuyện động trời như thế?”
Hoàng Hậu trầm mặc giây lát: “Nguyên phi, ngươi theo bổn cung đến diện kiến Hoàng Thượng.”
Bà là mẫu nghi thiên hạ, là đích mẫu của chư vị hoàng tử. Nay hoàng tử gặp tai ương, bà khó lòng thoát khỏi liên can, càng mặt chủ trì giải quyết sự việc.
Nguyên phi lau dòng lệ: “Hoàng Thượng vẫn đang thượng triều. Nếu bận bịu như , thần cần chạy tới thỉnh cầu Hoàng Hậu nương nương phân xử.”
“Vậy thì đến cửa Kim Loan Điện chờ đợi .”
Hoàng Hậu dậy, bước ngoài điện, Nguyên phi lập tức cuống quýt đuổi theo .
Vân Sơ cùng Sở Dực cũng đưa hai hài tử rời khỏi Khôn Ninh Cung. Trên đường tới Trường Thu Cung, Vân Sơ khẽ hỏi: “Phu quân, thấy chuyện Lục hoàng tử thế nào?”
Sở Dực chậm rãi đáp: “Tính tình lão Lục kiêu căng tự đắc, nay ở trong cung còn quy củ ràng buộc, nhưng khi phong vương dọn khỏi cung thì thường xuyên ức h.i.ế.p dân lành, cậy thế cưỡng đoạt. Nay gặp họa báo cũng dễ hiểu, chỉ là rõ kẻ nào to gan dám tay như .”
Vân Sơ gật đầu: “Thành Vương xảy chuyện ngay ngày đại hôn của chúng , hẳn cũng nên mặt điều tra một phen.”
Sở Dực nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Khó khăn lắm mới ba ngày nghỉ, ba ngày ở bên cạnh nàng, dù là chuyện gì nữa cũng quấy nhiễu .”
Gương mặt Vân Sơ lập tức ửng hồng.
Lúc nàng ngẩng đầu thì Trường Thu Cung ở ngay mắt, nàng vội vàng rút tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-332.html.]
Trường Thu Cung.
Xuân sắc ngập tràn, hoa cỏ đua hương, cung nhân bận rộn lo liệu việc.
Ân phi sớm trong điện ngóng trông, thấy Sở Dực và Vân Sơ đưa hai đứa nhỏ bước thì mặt bà nở nụ hiền hậu.
“Nhi tức thỉnh an Mẫu phi.” Vân Sơ hành lễ, dâng lên một chung : “Mời Mẫu phi dùng .”
Ân phi cầm lấy chung uống cạn, gỡ một chiếc vòng ngọc, thêm một phong bao đỏ thẫm đặt tay Vân Sơ.
Vân Sơ dâng cho Công chúa Khánh Hoa đang bên cạnh: “Nhị tỷ, mời dùng .”
Công chúa Khánh Hoa bưng chung , mở nắp, thổi nhẹ vụn ngẩng đầu : “Sáng mai khởi hành về phủ Bình Lãnh, một lời cần ngay, bằng khó mà cơ hội. Dực nhi nay vẫn lẻ loi một , chuyện gì cũng dễ . Nay Vương phi, chính là đương gia chủ mẫu trong vương phủ, nhiều việc cần lo toan, ví như hai vị trí Trắc phi vẫn còn trống, ...”
“Nói mấy chuyện gì!” Ân phi mở miệng ngắt lời Công chúa Khánh Hoa: “Mới thành ngày đầu tiên, mấy chuyện thích hợp.”
Công chúa Khánh Hoa nhíu mày: “Chẳng con sắp rời kinh , lúc thì còn lúc nào nữa.”
“Sao nay hề Nhị tỷ thích quản chuyện của đến thế.” Sở Dực nhẹ: “Thâm ca nhi sắp tới lúc Quốc Tử Giám, Mẫu phi tỷ cho Thâm ca nhi đến vương phủ ở?”
Công chúa Khánh Hoa dời lực chú ý, lập tức gật đầu: “Tháng chín năm nay là Thâm ca nhi sẽ chính thức tới Quốc Tử Giám sách, đương nhiên chỉ thể đến chỗ cữu cữu như để nương náu.”
Sở Dực đầu về phía Vân Sơ: “Sơ nhi, nàng thấy thế nào?”
Công chúa Khánh Hoa thể tin nổi: “Đó là vương phủ của , do định đoạt, hỏi ngoài... Hơn nữa từ lúc Thâm ca nhi sinh tới giờ cũng từng cầu xin cữu cữu bất kỳ điều gì. Đệ cữu cữu như thế ?”
“Sơ nhi ngoài.” Sở Dực thốt từng chữ chắc nịch: “Nhị tỷ, nếu tỷ là thông minh thì bây giờ nên thái độ với Sơ nhi một chút, bởi vì dù Thâm ca nhi vương phủ ở thì chịu thiệt vẫn là tỷ.”
Sắc mặt Khánh Hoa Công chúa thoáng chốc khó coi.
Nếu Thâm ca nhi vương phủ ở thì cần Vân Sơ quan tâm săn sóc, một trưởng thành đối phó với một hài tử sáu bảy tuổi thật là quá dễ dàng.
Nếu Thâm ca nhi thể ở phủ Bình Tây Vương thì chỉ thể thuê một viện tử trong kinh thành, cho dù thế nào thì cũng tiện bằng ở trong vương phủ.
Phạm Khắc Hiếu
Đương nhiên cũng thể đến Trường Thu Cung của Ân phi ở, nhưng như chắc chắn sẽ mấy vị Hoàng tử hống hách trong cung khinh nhục.
Sao nàng thể để cho nhi tử nhà chịu khổ.
Nghĩ , Công chúa Khánh Hoa hít một thật sâu, cầm lấy chung Vân Sơ đưa, nhấp môi uống cạn.
Nàng lấy lễ gặp mặt chuẩn từ sớm đưa cho Vân Sơ: “Chờ tới tháng chín, sẽ đưa Thâm ca nhi đến bái kiến Cữu mẫu .”
“Đa tạ Nhị tỷ.” Vân Sơ vẫn giữ nụ ôn hòa: “Mai lan trúc cúc là tứ quân tử, Thâm ca nhi thích loại nào, sẽ chuẩn cho nó sân viện mà nó yêu thích.”
Công chúa Khánh Hoa dừng một chút : “Nó thích hoa lan, phiền .”
Vân Sơ hòa khí đáp: “Thâm ca nhi đến ở vui còn kịp, phiền chứ.”
Cánh môi Sở Dực gợi lên ý .
Nếu giảng đạo lý cho Nhị tỷ, e rằng đến mấy cũng vô ích, chỉ nắm thóp điều tỷ quan tâm nhất thì mới thể khiến tỷ an phận.
Công chúa Khánh Hoa xác thật là bắt thóp.
Tuy rằng nàng mắt Vân Sơ nhưng chuyện tới nước thì cứ thôi , nàng cũng lười thêm.
“Thấy các con hòa thuận như thì cũng yên tâm .” Ân phi tươi : “Quách ma ma.”
Quách ma ma là trung phó Ân phi tin tưởng nhất, bà lưng Ân phi, lấy một chiếc hộp từ trong tay áo .
Ân phi nhận lấy chiếc hộp đưa tới mặt Vân Sơ, tươi : “Tới đây, dùng nó .”
Vân Sơ thấy viên t.h.u.ố.c trông quen: “Thứ là?”
“Là thần d.ư.ợ.c mà dày công tìm mua ở chỗ Ngô đại phu, tử của Tư thần y.” Ân phi kéo tay Vân Sơ: “Sau khi dùng, trong vòng ba tháng sẽ chắc chắn thụ thai.”
Vân Sơ: “...”