Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 342

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:28:28
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Tạ Phinh nhịn rụt , lồng n.g.ự.c trướng đau, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

 

Thủ đoạn Thái phi dùng với nàng chỉ là tra tấn thể xác mà còn giày vò tinh thần. Sớm muộn gì nàng cũng sẽ như ngọn đèn cạn dầu, bỏ mạng ở nơi quỷ quái .

 

Nàng chỉ là một nữ hài mười mấy tuổi, lẽ nào chỉ vì lầm đường lạc lối mà sống bằng c.h.ế.t như ?

 

“Ta, hôm nay thể tiểu nữ bất an.”

 

Tạ Phinh cúi đầu cự tuyệt.

 

Lão ma ma túm tóc nàng : “Nếu Thái phi che chở thì ngươi sớm hủy hoại danh. Ngươi dám cãi lệnh của Thái phi ư?”

 

“Hôm nay thật sự ...” Tạ Phinh vội vàng giãy giụa, xoay chạy vụt trong màn đêm.

 

Lão ma ma hôm nay là ngày Thái Hậu nhập táng, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều ngủ Hoàng lăng nên cũng dám gây động tĩnh quá lớn. Bà chỉ thể hùng hổ mắng: “Tiện nhân ngươi cứ chờ đó, đợi Hoàng Thượng , xem xử lý ngươi thế nào!”

 

Tạ Phinh chạy một mạch tới ngọn núi Hoàng lăng.

 

Nàng bóng đêm đen kịt, trong lòng .

 

bất cứ nơi , dường như thế gian cũng còn chỗ nào thể dung cho nàng nữa...

 

Nàng bước vô định, trong đầu chỉ nghĩ nếu thể rời khỏi Hoàng lăng thì nhất định sẽ tìm một con đường sống.

 

Đi một hồi lâu, nàng đột nhiên thấy một đoàn .

 

Là một đoàn thái giám và thị vệ. Người dẫn đầu là một trẻ tuổi, mặc cẩm y màu vàng rực rỡ.

 

Trên đời , thể vận cẩm y vàng chỉ Hoàng Thượng và Thái Tử.

 

Người nọ quả nhiên là Thái tử Điện hạ.

 

Thái tử xưa nay thích sách, mỗi sách đều là do Hoàng Hậu đốc thúc. Hắn cũng thích học võ, miễn cưỡng lắm mới cưỡi ngựa.

 

Chuyện thích nhất chính là khắc gỗ, nhưng Hoàng Hậu cho phép chuyện hoang đường như .

 

Hắn chỉ thể lừa Hoàng Hậu, lừa Thái tử phi, lén chạy tới ngọn núi Hoàng lăng tìm một khúc gỗ ưng ý. Hắn tạo một khối gỗ điêu khắc vĩ đại để đời.

 

Hắn chạy khắp núi tìm gỗ.

 

Tạ Phinh từ xa trông thấy bóng áo vàng , trong lòng lập tức tính toán mưu kế.

 

Nàng định xoay rời , , là chạy mới đúng, vội vàng vén váy áo chạy . Nàng sợ chậm trễ thì Thái tử sẽ xuống núi mất.

 

Thái tử cũng nhanh chóng tìm một khúc gỗ rời khỏi nơi tối đen như mực , nhưng tìm khúc gỗ nào lòng. Hắn chỉ thể cầm đuốc cẩn thận tìm, sợ gây cháy rừng, cũng dám gây động tĩnh quá lớn, chỉ thể chậm rãi dò xét...

 

Đột nhiên xung quanh truyền đến tiếng dã thú rít gào.

 

“Điện hạ, Bổn cung chúng hồi cung thôi...” Gã hầu run rẩy : “Trên núi chắc chắn sói, quá nguy hiểm. Không bằng đợi đến sáng mai, nô tài sẽ tìm giúp Ngài.”

 

Thái tử hừ một tiếng: “Thứ ngươi tìm đều là gỗ mục. Ta tin ngươi.”

 

Hắn tiếp tục tới nhưng mấy bước thì thấy tiếng gầm càng ngày càng đến gần.

 

Ngay đó, tiếng cây cối lao xao vang lên, tiếp theo, thấy tiếng bước chân đang phóng như bay về phía bọn họ.

 

“Mau, bảo vệ Điện hạ!”

 

Mấy tên thị vệ bước lên vây lấy Thái tử.

 

Bọn họ ban đầu cho rằng đó là sói hoang, nhưng ngờ ánh lửa là một con hổ to lớn đang hung hãn nhào tới.

 

Thị vệ đầu kịp kêu lên tiếng nào đ.á.n.h gục, cổ lão hổ c.ắ.n đứt, mùi m.á.u tươi nhanh chóng tỏa trong khí.

 

Thái tử dọa cho choáng váng, hồn xiêu phách lạc.

 

Tại núi hổ? Không con hổ duy nhất bắt , đang nhốt trong Hoàng lăng để thủ lăng cho đời đời Hoàng thất ...

 

Thái tử mềm chân chạy trốn nhưng vướng cành cây, ngã quỵ xuống đất.

 

Vốn dĩ lão hổ đang vồ lấy t.h.i t.h.ể , thấy động tĩnh thì lập tức chú ý, há cái mồm đầy m.á.u xông lên.

 

Thị vệ vội vàng giơ đuốc dọa lão hổ, nhưng lão hổ hề sợ hãi.

 

“Grào!”

 

Nước miếng của lão hổ nhỏ giọt, móng vuốt của nó bắt thị vệ thứ hai.

 

Cặp mắt đáng sợ của nó Thái tử chằm chằm, nó nhe răng nanh, chậm rãi tiến tới gần.

 

lúc , một hình nhỏ nhắn linh hoạt chắn Thái tử.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-342.html.]

“A!”

 

Tiếng kêu t.h.ả.m thiết của nữ nhân vang lên, khiến Thái Tử giật kinh hãi.

 

Hắn thấy con lão hổ c.ắ.n rách cánh tay nàng, dòng m.á.u tươi ấm nóng văng tung tóe lên mặt cô nương .

Phạm Khắc Hiếu

 

Tiểu thái giám vội đỡ Thái Tử dậy: “Điện hạ, xin mau rời khỏi đây!”

 

Thái Tử kỹ bóng hình nàng, cảm thấy phần quen mắt, song nhất thời thể nhớ từng gặp ở nơi nào. Đêm tối mịt mờ, thể rõ dung nhan nàng, càng nàng là phương nào.

 

Hắn thấy nữ tử đang cố chịu đựng cơn đau, sờ soạng vạt áo ngực, dường như đang tìm kiếm vật gì.

 

“Thái Tử Điện hạ, xin cứu ...” Tạ Phinh run rẩy, hổn hển thốt lên: “Trong áo thuốc, là t.h.u.ố.c đuổi thú, xin mau lấy ... mau lên!”

 

Thái Tử bối rối, vội vàng luống cuống sờ soạng thể Tạ Phinh: “Thật, thật mạo phạm.”

 

Phải khó khăn lắm mới tìm thấy một lọ t.h.u.ố.c bột giấu trong n.g.ự.c áo nàng.

 

Tạ Phinh dùng răng c.ắ.n mở nắp lọ, đó ném lọ t.h.u.ố.c thẳng về phía lão hổ.

 

Lão hổ gầm lên một tiếng, từ từ lùi về nhanh chóng đầu bỏ chạy.

 

Cánh tay Tạ Phinh xé mất một mảng thịt lớn, m.á.u tươi đầm đìa, nàng căn bản cần giả vờ, liền cảm thấy hai mắt tối sầm, ngất lịm .

 

Thái Tử sợ hãi đến vỡ mật, vội vàng đưa tay đỡ lấy thể mềm mại tựa tơ bông của Tạ Phinh.

 

Hắn thấu hiểu rõ, nếu nữ nhân kịp thời xuất hiện, tiếp theo lão hổ c.ắ.n c.h.ế.t chính là tiểu thái giám bên cạnh , và cuối cùng, mạng sống của chính cũng khó giữ.

 

Nữ tử đột nhiên xuất hiện cứu thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

 

Hắn mùi m.á.u tươi sẽ hấp dẫn những loài dã thú khác, bèn vội vàng lệnh: “Mau, cùng đưa nàng trở về tẩm điện.”

 

Tiểu thái giám cũng kinh hãi thất thần, run rẩy tiến lên đỡ lấy Tạ Phinh, cùng Thái Tử dìu nàng xuống núi, vội vã chạy về tẩm điện.

 

“Nhanh, lập tức mời thái y tới đây!”

 

Thái Tử thất thần buông xuống đất, cả thể vô lực, ánh mắt ngơ ngác nữ tử đang giường.

 

Chẳng hiểu vì , càng càng thấy nữ tử quen mắt, chắc chắn từng gặp mặt ở nơi nào đó .

 

Thái y nhanh chóng tìm đến, bên cạnh còn Thái Tử Phi tháp tùng.

 

Giờ quá nửa đêm, Thái Tử Phi chợp mắt nha đ.á.n.h thức, rằng Thái Tử dính m.á.u me trở về.

 

Nàng sợ đến hồn phi phách tán, vội khoác xiêm y chạy đến. Quả nhiên, thấy mặt Thái Tử dính đầy máu, thất thần đất như mất hồn.

 

“Điện hạ!” Thái Tử Phi vội vã tiến lên: “Người thương ở chỗ nào, rốt cuộc xảy chuyện gì?”

 

Thái Tử lắc đầu: “Không thương, là nàng .”

 

Hắn chỉ tay về phía đang giường.

 

Thái Tử Phi ngẩng đầu , thấy giường là một thiếu nữ tuổi còn trẻ, nàng luôn cảm thấy gặp qua ?

 

Nàng nén nổi lòng, bèn cất lời hỏi: “Điện hạ, vị cô nương rốt cuộc là phương nào?”

 

“Ta .” Thái Tử xoa xoa ấn đường, mệt mỏi đáp: “Ta gặp hổ dữ núi, nếu nàng xả cứu giúp, e rằng mất mạng.”

 

Thái Tử Phi khẽ nhíu đôi mày liễu.

 

Nàng cánh tay thương mất một mảng thịt lớn, vết thương quá nặng, còn giữ tính mạng .

 

Trong lòng nàng cảm thấy chuyện thực sự vô cùng kỳ lạ.

 

trong khu vực núi của hoàng thất hổ dữ xuất hiện?

 

Đã quá nửa đêm, tại nữ tử xuất hiện ở nơi hoang vắng đó?

 

Lúc thái y đang bận rộn chẩn bệnh, Thái Tử Phi lặng lẽ lui ngoài, phái tất cả nha và ma ma cận điều tra ngay lập tức.

 

Chỉ một lát , của nàng điều tra rõ ngọn ngành.

 

Thái Tử Phi nhanh chóng trở trong, lạnh lùng cất lời: “Điện hạ gặp hổ dữ ? Tất cả là do nữ nhân gây nên.”

 

Thái Tử ngước nàng: “Nàng ý gì?”

 

“Nàng là tỳ nữ chuyên chăn nuôi hổ dữ ở hoàng lăng.” Thái Tử Phi lạnh giọng : “Là nàng nửa đêm tự tiện rời khỏi vị trí, thành chức trách, suýt chút nữa khiến trữ quân thương. Theo phép tắc, nàng giao cho Đại Lý Tự xử lý!”

 

Thái Tử Phi dứt lời, Tạ Phinh giường bỗng nhiên tỉnh dậy, nàng cố gắng lăn xuống giường, nhịn đau quỳ rạp xuống đất khẩn thiết : “Nô tỳ tham kiến Thái Tử Điện hạ, tham kiến Thái Tử Phi nương nương. Nô tỳ quả thật là tỳ nữ chăn nuôi hổ dữ. Đêm nay con hổ vô cùng bất an và hung hãn, khi nô tỳ gánh nước thì nó phá chuồng đào tẩu. Nô tỳ vội vã chạy theo truy đuổi nên mới tới núi. Cũng may xảy chuyện gì đáng tiếc. Nô tỳ tự nghiệp chướng nặng nề, nguyện lấy cái c.h.ế.t để tạ tội!”

 

Nàng run rẩy dậy, lao đầu cột trụ trong đại điện để tự sát.

 

Thái Tử vội duỗi tay ngăn nàng : “Ngươi cứu một mạng, xem như là công chuộc tội.”

 

 

Loading...