Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 346

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:28:32
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Vương phi cố tình mời Quách ma ma tới. Dù bà bao nhiêu thủ đoạn cũng thể thi triển, bởi vì tuổi tác của Quách ma ma còn lớn hơn bà .

 

cũng , bản thể chờ đợi thêm nữa.

 

Một khi mấy bà tử tiếp nhận hết công việc, sẽ còn kịp cứu vãn.

 

Trong lúc Quách ma ma xử lý việc nội trạch, Trình tổng quản cũng đưa hết sổ sách của Ngoại viện đến chỗ Vân Sơ.

 

Sổ sách của Vương phủ vô cùng đồ sộ, khiến Vân Sơ mấy đêm ngủ ngon. Ngay cả trong mộng, nàng cũng thấy bản đang tính toán sổ sách. Sau khi xem xét tận năm sáu ngày, cuối cùng nàng cũng xem xong sổ sách của năm , xác nhận điểm nào sai khác với sổ sách mà Trình tổng quản đưa lên.

 

“Vương phi.” Thu Đồng vội vàng phòng khách, thấp giọng : “Người của cơ quan tình báo mới truyền tin, An Tĩnh Vương phi... cũng chính là Tạ Phinh, c.h.ế.t.”

 

Vân Sơ đột nhiên khựng , buông sổ sách xuống. Nàng ngẩng đầu: “C.h.ế.t như thế nào?”

 

“Sau khi Thái Hậu nhập táng, Tạ Phinh biến mất dấu vết. An Tĩnh Vương mưu phản g.i.ế.c, ô danh rửa sạch, hẳn chẳng ai để tâm đến một An Tĩnh Vương phi thất thế, cũng ai cho tìm.” Thu Đồng cẩn thận : “Cho đến đêm qua, một thái giám đến bờ sông cạnh hoàng lăng việc, phát hiện một t.h.i t.h.ể trương sình nổi lên mặt sông, cá rỉa gần hết... nhưng từ y phục và trang sức thì thể nhận đó là An Tĩnh Vương phi...”

 

Trong lòng Vân Sơ khỏi rúng động. Tạ Phinh kết thúc cuộc đời một cách dễ dàng như thế ư? Sao thể như ?

 

Dù Tạ Phinh tâm tư sâu sắc, nhưng nàng thể chuyện để giữ mạng. Nàng c.h.ế.t đơn giản như thế, tất điều bất thường.

 

Vân Sơ nâng cằm, khẽ nhướng mày. Bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, nàng chậm rãi mở lời: “Vào ngày hồi kinh từ hoàng lăng, trong đội nghi thức của Đông Cung thêm một chiếc xe ngựa ?”

 

Thu Đồng gật đầu: “Người xe ngựa chính là cung tỳ nuôi hổ ở hoàng lăng. Vì cứu Thái Tử mà nàng c.ắ.n rách một cánh tay. Thám tử tra tin nàng Thái Tử mang về Đông Cung, ba hôm thành thứ phi Đông Cung.”

 

Vân Sơ mím môi. Đời , Tạ Phinh cũng từng tiến cung bái kiến Vân phi, mấy ngày triệu cung, trở thành một Tài tử.

 

Nàng khó nghi ngờ Tạ Phinh chính là cung tỳ ngự thú mà Thái Tử mang về Đông Cung. Cụ thể thì nàng đến Đông Cung một chuyến mới . Nếu chuyện đúng như nàng suy đoán, thì càng thú vị .

 

Phạm Khắc Hiếu

Vân Sơ xử lý xong sổ sách của phủ Bình Tây Vương thì Trần Đức Phúc cũng tới khải bẩm rằng thuyền lớn sắp xếp thỏa, đang chuẩn khơi, mời Vương phi đến xem một .

 

Từ năm ngoái đến đầu thu năm nay, hơn nửa năm ròng rã, tiêu tốn cả trăm ngàn lượng bạc, chiếc thuyền lớn cuối cùng cũng khơi. Lúc thấy thuyền lớn neo ngay cửa sông, một luồng hào khí mãnh liệt dâng trào trong huyết quản nàng.

 

Nàng dựa con thuyền để biến bản trở thành một cự phú. Nàng càng mang hai đứa nhỏ lên thuyền, cùng chúng khắp đại giang nam bắc, ngắm thiên sơn vạn thủy.

 

Trước nàng chỉ nghĩ đến hai đứa nhỏ, giờ đây trong lòng nàng thêm một , chính là phụ của chúng, Sở Dực. Một ngày nào đó, nếu bốn bọn họ thể du ngoạn khắp núi sông Đại Tấn, hẳn là chuyện mỹ mãn nhất đời .

 

Vân Sơ vén váy bước lên boong tàu, mỉm với .

 

Sau khi trở thành Bình Tây Vương phi, nàng cũng cần che giấu sản nghiệp danh nghĩa của nữa. Dù giấu cũng , chi bằng cứ quang minh chính đại. Hơn nữa, hai sản nghiệp sinh lợi nhất Đại Tấn là muối và sắt thép; Thái Tử khống chế muối, Nhị hoàng tử chen chân mỏ sắt, so với hai thì việc biển vất vả kiếm một ít bạc cũng chẳng đáng nhắc đến.

 

Vừa mới bước lên boong tàu, chỗ cao, Vân Sơ liếc mắt thấy một bóng hình quen thuộc.

 

[]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-346.html.]

Là Tạ Thế An.

 

Tạ Thế An đang chuyện với bốn năm tráng hán cao lớn thô kệch, mấy gã hán tử trông vẻ tôn kính Tạ Thế An.

 

Vân Sơ khẽ kéo khóe môi. Xem Tạ Thế An đang dựa Cung Hi Vương để mượn sức tam giáo cửu lưu, ý đồ tạo một thế lực riêng...

 

Bến tàu vẫn luôn là nơi tụ tập của tam giáo cửu lưu.

 

Tạ Thế An tươi trò chuyện với bốn năm tráng hán. Sau khi chính thức trở thành phụ tá của phủ Cung Hi Vương, chủ ý đầu tiên đưa chính là móc nối quan hệ với những kẻ ở tầng chót xã hội để chuyện đại sự. Cung Hi Vương cho rằng đây là một biện pháp đúng đắn, nên tạo thành tựu, chứng minh con đường hề sai.

 

Nói chuyện với mấy tráng hán xong xuôi, Tạ Thế An ngẩng đầu thì thấy một bóng hình quen thuộc một con thuyền lớn đang neo ngay bến tàu.

 

Hắn mím chặt môi. Hắn sớm con thuyền là sản nghiệp của mẫu , nhưng khi tận mắt thấy mẫu boong tàu, tâm trạng của vẫn chút phức tạp.

 

Nếu năm xưa mẫu bỏ bạc để cứu giúp Tạ gia thì phụ hẳn sẽ c.h.ế.t, cũng sẽ mất một con mắt, Tạ gia sẽ rơi cảnh trắng tay như ngày nay...

 

Tạ Thế An đến bên cạnh bến tàu, lẳng lặng chờ đợi. Chờ Vân Sơ xong việc rời thuyền, mới bước lên, nhỏ giọng gọi: “Mẫu ... , Bình Tây Vương phi.”

 

Vân Sơ cong môi mở lời: “Từ khi rời khỏi Tạ gia, đây là đầu tiên ngươi gọi một tiếng mẫu nữa. Phải chăng điều chứng minh ngươi lập trường mới ?”

 

Tạ Thế An cúi đầu: “Ta trở thành phụ tá của phủ Cung Hi Vương, cũng xem như tìm một công việc tạm .”

 

“Vậy chúc mừng ngươi.” Vân Sơ thản nhiên : “Ta vẫn giữ nguyên câu , hy vọng ngươi thể trở thành một hiên ngang bất khuất. Cho dù lựa chọn con đường nào thì cũng giữ khí khái của .”

 

Tạ Thế An ngẩng đầu, cánh môi lộ nụ khổ: “Ai mà trở thành chính nhân quân tử cao cao tại thượng? nếu giữ khí tiết quân tử, Tạ gia sẽ bao giờ vực dậy nữa. Mẫu đúng, quả thật là một ích kỷ, thể vì năm đấu gạo mà khom lưng. Nếu mẫu cần , bất cứ lúc nào cũng thể phản bội, bán mạng cho phủ Bình Tây Vương.”

 

Vân Sơ lắc đầu: “Tranh đấu của phủ Bình Tây Vương vô tình, cũng cần ngươi đ.á.n.h đổi như thế. Dẫu cũng từng là mẫu tử, chỉ mong ngươi sống .”

 

Nàng dừng một chút tiếp: “ nếu một ngày chúng tới bước đường đối đầu, cả hai chúng đều cần nương tay.”

 

Tạ Thế An rũ mắt, sâu trong đáy mắt chợt lóe lên một tia hung ác nham hiểm.

 

Kể từ khi mẫu gả Bình Tây Vương phủ, định sẵn y và mẫu hai con đường trái ngược. Rồi sẽ đến một ngày hai họ chiến tuyến đối lập, y cầm trường đao, mẫu cầm đoản kiếm hướng về . Y mong ngày đến, nhưng vô cùng chờ mong. Chẳng ít nhất, điều đó sẽ chứng minh y đủ tư cách trở thành đối thủ của mẫu ?

 

Lúc Vân Sơ bước lên xe ngựa vẫn khẽ đầu Tạ Thế An còn bên bến tàu, ánh mắt y vẫn dõi theo về phía .

 

"Tuy y là mưu sĩ phủ Cung Hi Vương, nhưng mù một mắt, khó mà bước chân quan trường, rốt cuộc cũng chẳng nên trò trống gì." Thu Đồng cất lời, "Hơn nữa, y các mưu sĩ khác trong phủ chèn ép, xa lánh, e rằng thể ở phủ Cung Hi Vương bao lâu nữa ."

 

Vân Sơ buông mành xe, lặng thinh đáp.

 

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, rời khỏi kinh thành, dừng cửa một tiểu viện ở kinh giao.

 

Giang di nương đang quét tước cổng, ngẩng đầu thấy một chiếc xe ngựa xa hoa kín đáo dừng . Nàng thấy Thu Đồng ngoài xe, lập tức hồi thần, vội vàng vứt chổi, tiến lên hành lễ: "Tiện thỉnh an Vương phi."

 

Vân Sơ bước xuống xe ngựa, : "Giang di nương quá khách sáo , chẳng mời nhà dùng chút ?"

 

 

Loading...