Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 347

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:28:33
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Giang di nương trợn tròn mắt kinh ngạc, vội vàng nghiêng mời Vân Sơ tiến trong.

 

Thuở , khi nàng và Vân Sơ còn cùng chung một mái nhà, nàng dám đặt ngang hàng. Hiện giờ nàng rời khỏi Tạ gia, còn Vân Sơ trở thành Vương phi tôn quý, cách giữa hai một như bùn đất, một như mây trời, chênh lệch càng lúc càng lớn, đến nỗi nàng gần như dám ngẩng đầu thẳng Vân Sơ. Có trời mới , nàng lấy hết bao nhiêu dũng khí mới dám chạy tới Bình Tây Vương phủ cầu kiến Vương phi.

 

Giang di nương vội vã châm , cung kính bưng chén đến mặt Vân Sơ.

 

Vân Sơ nhấp một ngụm, đoạn mới cất lời hỏi: "Mấy ngày ngươi sống thế nào?"

 

"Nhờ Vương phi che chở nên Tạ Thế An còn lui tới đây nữa." Giang di nương đáp, "Hôm nay Thích ca nhi chính thức học, còn Nhàn tỷ nhi thì vẫn ở nhà nhàn rỗi thôi."

 

Vân Sơ gật đầu: "Ngươi định cho Nhàn tỷ nhi học ?"

 

Giang di nương lắc đầu: "Ở nhà học thêu thùa là ."

 

Nàng sống trong một ngõ nhỏ hẹp ở kinh giao, thứ dân nơi đây đều là những bình thường, con gái nhà bọn họ cũng đến học đường. Trước Nhàn tỷ nhi là nữ nhi Tạ gia, Tạ gia là thế gia thư hương, việc học sách chữ là vấn đề, nhưng hiện tại... cần thiết nữa.

 

"Vậy bản Nhàn tỷ nhi nguyện ý học ?" Vân Sơ hỏi.

 

Giang di nương nhạy bén nắm bắt ý tứ trong câu hỏi, nàng ngẩng mắt hỏi : "Ý Vương phi là gì?"

 

"Trường Sinh, tức tiểu quận chúa Bình Tây Vương phủ, sắp sửa học vỡ lòng." Vân Sơ : "Trường Sinh Nhàn tỷ nhi thị độc, Giang di nương thấy thế nào?"

 

Giang di nương thể tin tai .

 

Thư đồng của quận chúa vương phủ là thiên kim của đại quan trọng thần, cớ rơi xuống đầu Nhàn tỷ nhi?

 

"Vương, Vương phi, chuyện e rằng ." Nàng vội vàng xua tay: "Tiện Vương phi quan tâm mẫu tử chúng , nhưng thực sự cần ..."

 

Dẫu Nhàn tỷ nhi còn là thiên kim Tạ phủ, phận của con bé đủ trang trọng để dự việc , huống chi hiện tại bọn họ trở nên như thế.

 

Nàng lo lắng Nhàn tỷ nhi đến Vương phủ sẽ gây phiền toái cho Vương phi.

 

"Đây là ý của Trường Sinh." Vân Sơ ôn hòa : "Nếu Nhàn tỷ nhi cũng nguyện ý, cho rằng đây chuyện ."

 

Nàng hiểu rõ Giang di nương đang lo lắng điều gì. Chủ yếu là phận của Tạ Nhàn, vốn là thứ nữ của phu quân , dễ đời bới móc, to chuyện. Nếu Sở Dực là kẻ so đo, tính toán, nàng hẳn sẽ còn đôi chút do dự. nàng Sở Dực sẽ bận tâm. Điều quan trọng hơn cả là Trường Sinh thích Nhàn tỷ nhi, hơn nữa, dù trưởng thành trong Tạ gia phức tạp, Nhàn tỷ nhi hề nhiễm thói , con bé quả là một hài tử .

 

Giang di nương thấy Vân Sơ quyết, bèn gọi Tạ Nhàn đang thêu thùa trong phòng .

 

Tạ Nhàn khẽ thi lễ: "Thỉnh an Vương phi."

 

Vân Sơ mỉm cất lời: "Chắc nương con với con , con đồng ý đến Vương phủ sách cùng Trường Sinh ?"

 

Tạ Nhàn do dự một lát hỏi: "Con thể về thăm nhà ?"

 

Con bé sợ đến Vương phủ sẽ gặp nương , nếu thì con bé tình nguyện .

 

"Đương nhiên thể." Vân Sơ kéo tay con bé: "Con thể về nhà mỗi ngày, hoặc cách vài ngày về một , tùy con quyết định."

 

Đáy mắt Tạ Nhàn lóe lên tia sáng: "Vậy con đồng ý đến sách với Trường Sinh."

 

Giang di nương vội vàng kéo nữ nhi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Con gọi là Quận chúa..."

 

Tạ Nhàn định sửa miệng thì Vân Sơ : "Trường Sinh chỉ cần một thư đồng, mà càng cần một bằng hữu hơn. Trước Nhàn tỷ nhi giao tiếp với Trường Sinh thế nào, cứ giữ nguyên như ."

 

Tạ Nhàn dùng sức gật đầu.

 

Vân Sơ hẹn với Giang di nương, đợi khi tìm nữ phu tử thích hợp sẽ cho tới đón Tạ Nhàn.

 

Sau khi xong chính sự, Vân Sơ dậy rời .

 

Giang di nương thật lòng giữ Vân Sơ lưu dùng bữa, nhưng dám mở lời mời. Nàng bước ngoài ngõ nhỏ, dõi theo chiếc xe ngựa của Vân Sơ khuất dần con đường lớn.

 

Quách ma ma ở phủ Bình Tây Vương chừng tám chín ngày, kịp hướng dẫn bốn bà tử hồi môn của Vân Sơ quen công việc.

 

Bốn bà tử hồi môn , một chuyên trách quản lý việc lớn nhỏ ở nội viện, một phụ trách giao tế với Nội Vụ Phủ trong hoàng cung, một giữ nhiệm vụ quản lý kho báu, cuối cùng chuyên lo sổ sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-347.html.]

 

Cứ như , chẳng khác nào Vân Sơ nắm giữ bộ quyền hành nội bộ trong vương phủ.

 

Những bà tử ban đầu phụ trách các vị trí đều là bè phái liên kết với , thể cam chịu để mất quyền lực. Do đó, bọn họ lục tục tìm đến Nhĩ ma ma để nghĩ cách đối phó.

 

Ánh mắt Nhĩ ma ma trầm xuống.

 

Chờ đến khi Quách ma ma rời , kết cục của việc định, bà sẽ còn cách nào xoay chuyển tình thế nữa.

 

lạnh giọng mở miệng : “Các ngươi cũng Vương phi kẻ khoan thứ. Chờ đến khi của Vương phi nắm quyền lực, bọn sẽ dễ dàng bài trừ.”

 

Mấy bà tử đều vô cùng hối hận.

 

Bọn họ ở vương phủ mười mấy năm, vị trí đại quản sự , vơ vét bao nhiêu lợi lộc, cuộc sống dễ chịu mấy, bây giờ chẳng còn gì nữa.

 

Ngày đó Vương phi phô trương thanh thế, nếu bọn họ thuận theo mà bày tỏ lòng trung thành thì kết cục cũng sẽ thành thế .

 

Hiện tại hối hận quá chậm.

 

Nhĩ ma ma nhàn nhạt : “Ta là nhũ mẫu của Vương gia, dù thế nào cũng thể ở vương phủ an hưởng cuối đời, nhưng các ngươi giống như ... nếu mau chóng tìm cách thì mấy các ngươi sẽ lượt Vương phi tùy tiện tìm lý do mà đuổi ngoài.”

 

xong thì trực tiếp rời .

 

Mấy bà tử liếc mắt .

 

Một trong đó khẽ c.ắ.n môi : “Chỉ cần khiến của Vương phi mất tác dụng thì chúng sẽ thể ở .”

 

Một bà tử khác vội xua tay: “Thôi thôi, dính chuyện . Mấy năm nay ở vương phủ kiếm đủ , trục xuất thì cứ rời thôi.”

 

Chỉ còn ba bà tử, ai nấy đều thấy sự quyết tuyệt trong ánh mắt đối phương.

 

Màn đêm dần dần buông xuống.

 

Vân Sơ, Sở Dực và hai đứa trẻ dùng bữa tối cùng .

 

“Mẫu , hôm nay khen ngợi con.” Sở Hoằng Du nhịn khoe khoang: “Tiên sinh bảo con và Cửu Hoàng thúc cùng thơ, con giỏi hơn một chút đó.”

 

Vân Sơ nhéo gương mặt nhỏ của đứa trẻ: “Du ca nhi của chúng quả là lợi hại.”

 

Hoàng tôn ngẩng mặt: “Vậy mẫu thưởng cho con một cái hôn nhẹ .”

 

Vân Sơ đang cúi đầu thì Sở Dực duỗi tay cản : “Không bằng để vi phụ thưởng cho con một cái hôn nhẹ?”

 

Sở Hoằng Du: “...”

 

Nó vội vàng rụt cổ né tránh.

 

Vân Sơ ôm tiểu tử trong ngực, hôn lên trán thằng bé một cái, đứa trẻ lập tức thỏa mãn, đầu Sở Dực bằng ánh mắt khiêu khích.

 

Mặt Sở Dực đen .

 

Vân Sơ ôm lấy cánh tay : “Chàng từng tuổi mà còn chấp nhặt với hài tử ?”

 

Chỉ là một tiểu tử năm tuổi, cũng vị Điện hạ tị nạnh cái gì.

 

Sở Dực khụ khụ, đổi đề tài : “Lúc nãy nàng tìm cho Trường Sinh đúng , là vị nào?”

 

Phạm Khắc Hiếu

“Hiện tại chọn hai , vẫn còn quyết định.” Vân Sơ : “Một vị là Hoàng từng phụ trách dạy dỗ chư vị công chúa trong cung, một khác là Liễu nương tử, xuất từ Liễu gia thư hương thế gia.”

 

Hoàng từng hoàng cung dạy học, danh tiếng ở kinh thành, tương đối khó mời.

 

Liễu nương tử là đường tỷ dòng bên của nhà đẻ của đại tẩu nhà nàng, cũng là một văn chữ , nhiều tài nữ ở kinh thành đều là học trò của Liễu nương tử.

 

Sở Dực đều từng qua về hai , gật đầu : “Chuyện Sơ nhi cứ quyết định là .”

 

Vân Sơ xu hướng nghiêng về Liễu nương tử, đang mở miệng thì bà tử ở thiên thính hớt hải xông báo tin: “Vương gia, Vương phi, , thư phòng cháy!”

 

 

Loading...