Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 348
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:28:34
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ khi thành , Sở Dực đến thư phòng nữa, chuyển sang việc tại Đông sương phòng của chủ viện, cốt để tiện bề hơn.
Tuy còn việc ở thư phòng nhưng trong đó vẫn còn nhiều công văn sách cổ, những thứ vô cùng trân quý, ngay cả tôn quý như Sở Dực cũng sẽ tiếc nuối nếu chúng thiêu rụi.
Hắn lập tức dậy: “Lập tức cho đến thư phòng cứu hoả!”
Vân Sơ khẽ xoa đầu hai đứa trẻ, bảo bọn nó ngoan ngoãn dùng bữa, đó dậy cùng Sở Dực đến thư phòng.
May mắn phát hiện kịp thời, thế lửa quá lớn, chỉ thiêu cháy một gian phòng trống, vẫn tạo thành tổn thất quá lớn.
“May mắn Phật Tổ phù hộ!” Nhĩ ma ma ngoài cửa thư phòng, vẻ sợ hãi : “Từ lúc Vương gia khai phủ đến nay mười mấy năm, từng xảy chuyện như . Vương gia, chuyện hôm nay nhất thiết tra rõ, nếu e rằng họa hoạn sẽ càng khó lường!”
Vân Sơ bình thản : “Gọi hết nha bà tử trực ban tối nay tới đây.”
Thính Phong đằng nàng lập tức .
Thính Phong nhanh chóng trở , phía còn mấy nha bà tử. Bà tử đầu tiên chính là bà tử hồi môn của Vân Sơ, Hà thị, thường gọi là Hà ma ma.
Phạm Khắc Hiếu
“Lão nô bái kiến Vương gia Vương phi.” Mặt mày Hà ma ma tái nhợt: “Chuyện nhà cửa của vương phủ đều do lão nô quản lý. Trời nhá nhem tối, lão nô cho thị vệ kiểm tra bộ vương phủ một , xác định vấn đề gì thì lão nô mới ăn cơm, là lão nô sai!”
Bà mới tiếp nhận công việc ở vương phủ, việc lớn việc nhỏ gì cũng đích dặn dò, dám lơ là chậm trễ.
Bà cũng vì xảy chuyện như .
bà một khi xảy chuyện thì tất thảy đều thuộc về bà tử quản sự như lão nô.
Hà ma ma sợ chịu trách phạt , bà chỉ sợ bản thất trách mà liên lụy, khiến Vương gia trách tội Vương phi...
Đầu gối Hà ma ma mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất: “Đều là lão nô thất trách, xin Vương gia trách phạt!”
“Ngọn lửa lớn thiêu hủy một gian sương phòng, suýt nữa thiêu rụi kho tàng sách quý của Vương phủ. Ngươi những quyển sách đó trân quý đến mức nào , mười cái mạng của ngươi cũng đền nổi .” Nhĩ ma ma lạnh lùng : “Giờ đây ngươi là quản sự nội viện của Vương phủ, xảy chuyện tày trời như thế , ngươi đáng chịu tội gì!”
Lúc , Quách ma ma thấy động tĩnh nên tìm tới nơi.
Khi thấy nóc nhà sương phòng thiêu rụi, biểu cảm của bà phần nghiêm trọng.
Chẳng lẽ suy tính sai lầm ?
Thuộc hạ bên cạnh Vương phi đây là hạ nhân của Vân gia. Vân gia Vân phu nhân cai quản, lẽ nào đến lượt những bà tử đảm đương việc lớn.
Sau Vương phi gả đến Tạ gia, những bà tử trông coi Tạ gia năm năm, nhưng Tạ gia khi sa cơ thất thế thể sánh với Vương phủ?
Quả thực quá đề cao năng lực của đám bà tử hồi môn của Vương phi, đáng lẽ nên từ từ chọn lựa, nên nóng vội trực tiếp đoạt quyền quản sự từ tay Nhĩ ma ma.
Quách ma ma thở dài, đang định mở lời thì thấy Vân Sơ chậm rãi : “Vậy theo Nhĩ ma ma thì nên trừng phạt phạm sai lầm thế nào?”
Nhĩ ma ma thẳng Hà ma ma đáp: “Theo luật lệ của Vương phủ, phạm đáng đ.á.n.h c.h.ế.t. Hà ma ma là hồi môn của Vương phi, nên để Vương phi tự xử trí mới phép.”
Hà ma ma khỏi run lên.
Bà Vương phủ giống Vân gia, càng giống Tạ gia, thể nào ban cho kẻ phạm sai lầm một cơ hội.
Dù Vương phi sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t bà, nhưng bà cũng thể nào ở Vương phủ nữa.
Chỉ là bà cảm thấy bản quả thực quá oan uổng.
Tối nay bà đích tuần tra thư phòng một , hề phát hiện bất cứ nguy cơ gây hỏa hoạn nào nên mới yên tâm rời .
nếu bà giải thích lúc , chẳng khác nào trốn tránh trách nhiệm, bà chỉ còn cách cúi đầu nhận tội.
“Vương phi, lão nô...”
Bà mới há miệng thì Vân Sơ giơ tay hiệu, ý bảo bà cần thêm.
lúc , chỉ thấy Thu Đồng vội vàng tới, mở miệng : “Vương phi...”
“Vương gia!” Trình Tự ở bên ngoài cũng nhanh chóng bước : “Đã tra , là cố ý phóng hỏa!”
Vân Sơ Sở Dực.
Sở Dực cũng nàng, ôn nhu : “Có ở đây, nàng cần nhọc lòng nữa.”
Ngay đó, ngữ khí của trở nên sắc bén lạnh lùng: “Trình Tự, cẩn thận trình bày rõ ràng!”
Trình Tự nhẹ nhàng vỗ tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-348.html.]
Một đám phủ binh áp giải ba bà tử .
Ba bà tử sắc mặt tái nhợt như tro tàn, đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
Sắc mặt Nhĩ ma ma lập tức trầm xuống.
Ba bà tử là lão nhân của Vương phủ, vô cùng quen thuộc nơi , việc lưu loát sạch sẽ, bà hiểu vì bọn họ phát hiện nhanh như .
“Khải bẩm Vương gia, hỏa hoạn xảy ở thư phòng là do ba bà tử ác ý phóng hỏa.” Trình Tự bẩm báo: “Chiều hôm nay, Lý bà tử âm thầm bếp lấy một vò rượu mạnh. Chu bà tử phân phát cho hạ nhân ở thư phòng, lợi dụng lúc Hà ma ma kiểm tra xong, Tần bà tử mang theo mồi lửa, giả vờ cẩn thận đ.á.n.h rơi ở thư phòng, cẩn thận đá ngã vò rượu mạnh. Chính vì thế mà ngọn lửa mới lan nhanh đến mức thiêu rụi một gian sương phòng.”
Hà ma ma trợn tròn đôi mắt kinh ngạc.
Bà chắc chắn bản kiểm tra kỹ lưỡng, thể nào để xảy hỏa hoạn, thì là cố ý gây nên!
Bà về phía ba bà tử , thể tin mà hỏi: “Tại các ngươi chuyện ?”
Trước khi ba bà tử lên tiếng, Nhĩ ma ma bước qua, hung hăng tát lên mặt một bà tử: “Quả thực vô pháp vô thiên, dám phóng hỏa ở Vương phủ, rốt cuộc là ai ban cho các ngươi lá gan lớn đến !”
Ba bà tử sợ tới mức run lẩy bẩy.
Bọn họ chỉ dùng trận hỏa hoạn để khiến Vương gia xử lý Hà ma ma và những liên quan, nhưng thật ngờ bọn họ bại lộ nhanh đến thế.
Cứ như một đôi mắt nào đó luôn theo dõi bọn họ, vạch trần hành vi lén lút mà chút nương tay.
“Vương gia, lão nô chỉ là lòng tham che mờ mắt!”
“Cầu xin Vương gia cho lão nô một cơ hội!”
“Vương gia tha mạng...”
Ba bà tử ngừng dập đầu với Sở Dực, tiếng va chạm vang vọng.
Gương mặt Sở Dực bao trùm một tầng băng sương, giọng trầm thấp: “Động cơ phóng hỏa.”
Đám bà tử lập tức cứng họng, trả lời .
Động cơ dơ bẩn thể lộ ánh sáng , bọn họ cách nào thành lời.
“Lão nô tại bọn họ phóng hỏa.” Quách ma ma tiến lên: “Bọn họ quản sự ở Vương phủ mười mấy năm. Gần đây lão nô đoạt quyền trong tay bọn họ, bọn họ cam lòng nên mới gây trận hỏa hoạn tối nay, ý đồ lợi dụng lửa lớn để giữ lấy vị trí của . Vương gia, đây là của lão nô suy xét chu , xem nhẹ nhân tâm thế gian!”
Bà đám hạ nhân đấu đá lẫn , đấu tới đấu lui cũng là chuyện thường tình. Chỉ cần xảy chuyện lớn, mắt nhắm mắt mở cho qua cũng .
đám điêu nô vì lợi ích riêng mà dám động chạm đến đầu chủ tử, rốt cuộc là ai ban cho bọn họ lá gan lớn đến như ?
Bà hít sâu một : “Nếu các ngươi chỉ xúi giục, sẽ cầu xin Vương gia, Vương phi xử nhẹ tội cho!”
Nhĩ ma ma lập tức hùa theo, mở miệng: “Mau , rốt cuộc là ai sai sử các ngươi chuyện thất đức !”
Bà tự tin, bởi vì bà nhúng tay chuyện . Dù ba bà tử c.ắ.n ngược thì cũng chứng cứ để c.ắ.n trúng bà .
Ba bà tử thoáng , ai nấy đều thấy sự tuyệt vọng vô biên trong mắt đối phương.
“Người !” Sở Dực lạnh giọng mở miệng: “Dẫn ba xuống, đ.á.n.h năm mươi trượng, đó trục xuất bọn họ và bộ nhà của bọn họ khỏi Vương phủ, vĩnh viễn đặt chân Kinh Thành !”
Ba bà tử kinh hãi đến suýt ngất lịm. Đã ở độ tuổi , năm mươi trượng chắc chắn là án tử.
"Cầu xin Vương gia rủ lòng thương, tha cho bọn nô tỳ một con đường sống..."
"Vương gia, bọn nô tỳ sai , cầu xin Vương gia thủ hạ lưu tình."
"Vương phi, cầu Vương phi rủ lòng xót thương..."
Đám vội vàng quỳ lạy, bò lê lết đến bên chân Vân Sơ.
Vân Sơ dửng dưng lên tiếng: "Niệm tình các ngươi khổ cực việc bao năm, giảm xuống còn ba mươi trượng."
Nàng hiểu rõ, ba chỉ là Nhĩ ma ma xúi giục nên mới cả gan việc lớn tày trời như . Kẻ thể tạm thời thoát , nhưng nàng cũng cần quá tuyệt tình với ba bà tử .
Ba mươi trượng tuy mất mạng, nhưng chắc chắn sẽ tàn phế nửa đời, đây chính là hình phạt thích đáng cho lầm của họ.
Mấy tên phủ binh bước tới, kéo ba bà tử ngoài. Chỉ lát , tiếng la hét t.h.ả.m thiết vọng tới.
Sắc mặt Nhĩ ma ma tái mét, trắng bệch.
Bà về phía Vân Sơ, đúng lúc chạm ánh mắt bình thản của đối phương, điều càng khiến Nhĩ ma ma thêm phần khủng hoảng.
Bà ý thức tuy bản an thoát khỏi chuyện phóng hỏa, nhưng hiềm nghi vẫn hề rửa sạch. Vương phi ắt sẽ tìm cách để đối phó với bà .