Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 350
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:28:36
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng khẽ thở dài, cất lời: “Nếu tâm ý của Nhĩ ma ma quyết, sẽ đích sắp xếp cho ma ma một thôn trang cảnh sắc hữu tình, sông núi để ma ma an hưởng tuổi già.”
Tuy Nhĩ ma ma ôm giữ tư tâm, nhưng xét cho cùng, bà cũng là nhũ mẫu nuôi Sở Dực khôn lớn. Dù thế nào nữa, nàng cũng thể hà khắc việc dưỡng lão của bà .
Nàng sớm nắm bộ sản nghiệp của vương phủ. Sở Dực một thôn trang lớn, nơi sông núi giao hòa, cả một tòa phủ rộng lớn, chi tiêu ở đó tuyệt đối thua kém Vương phủ. Việc đưa Nhĩ ma ma tới nơi đó để an hưởng quãng đời còn là vô cùng thích hợp.
Nhĩ ma ma bỗng nhiên siết chặt bàn tay.
Bà chủ động đề nghị rời khỏi Vương phủ, là để giữ thể diện hão, mà là mượn chiêu lấy lui tiến, mong Vương phi nương nương chủ động mở lời giữ bà .
Bà tính toán, nếu Vương phi nương nương tự giữ , ắt Quách ma ma sẽ dám tiếp tục bới móc sai của bà nữa. Nào ngờ, Vương phi hành sự chẳng theo lẽ thường, quyết đoán đến .
Bà trầm mặc hồi lâu, đành mở lời: “Lão nô tạ ân điển của Vương phi.” Nói , bà xoay rời khỏi chủ viện trong sự thất vọng.
Bà hiểu rõ, Đinh Đông trở thành nữ nhân của Vương gia thì nhũ mẫu như bà thể tiếp tục lưu Vương phủ. Đinh Đông và Vương gia còn chính thức trao đổi bát tự, bà chuyện chắc chắn một chút mới an tâm rời .
Cứ ngỡ chiêu lấy lui tiến thể giúp bà tranh thủ thêm chút thời gian, nào ngờ, nó triệt hạ cả đường lui cuối cùng. Giờ đây, bà quả thực còn lựa chọn nào khác.
“Nương!” Đinh Đông tin về chuyện đêm qua liền tìm tới, thấp thỏm hỏi: “Đám Lý bà tử gây chuyện, Vương phi quy tội lên đầu nương đó chứ?”
Nhĩ ma ma lắc đầu: “Vương phi ban ân điển cho nương rời phủ để dưỡng lão an nhàn. Sau con ở Vương phủ một , bất cứ việc gì cũng hết sức cẩn trọng...”
“Vương phi thể chuyện vô lý như ?” Đinh Đông trợn tròn đôi mắt, phẫn nộ thốt lên: “Con tìm Vương gia, để phân rõ ai mới là cận, ruột thịt! Một là nhũ mẫu nuôi Vương gia lớn lên, một là Vương phi mới gả nửa năm, thể bất công như thế...”
Nhĩ ma ma vội vàng kéo nữ nhi : “Quách ma ma rõ, mẫu tử chúng , chỉ phép một lưu Vương phủ mà thôi.”
Lời tựa như một gáo nước lạnh tạt thẳng Đinh Đông. Ban đầu nàng còn đinh ninh nương hỗ trợ, nàng sẽ nhanh chóng Vương gia sủng hạnh, trở thành thị . Dựa địa vị của nhũ mẫu trong Vương phủ, chừng nàng còn thể leo lên vị trí Thứ phi... Không ngờ, Vương phủ thể đồng thời dung nạp cả hai con họ...
Nàng mấp máy môi, giọng nghẹn : “Nương, cứ yên tâm, con tuyệt đối sẽ để nương uổng công hy sinh.”
Trước đây nàng luôn dương dương tự đắc, vì sự nương lo liệu chu . Sau chỉ còn một , nàng tuyệt nhiên sẽ còn dám hành sự lỗ mãng nữa.
Nhĩ ma ma vuốt ve mái tóc nữ nhi, nghĩ rằng nếu việc bà rời thể đổi lấy nửa đời hạnh phúc cho con gái, thì bà cũng cam tâm tình nguyện rời khỏi Vương phủ. Mẫu tử hai thủ thỉ tâm sự một hồi lâu mới chia tay .
Lúc , Thính Tuyết đưa Sở Trường Sinh và Tạ Nhàn tan học về tới viện tử: “Vương phi, quận chúa và Tạ tiểu thư tới.”
“Nương...”
Sở Trường Sinh trực tiếp kéo tay Tạ Nhàn chạy vội phòng khách.
Nhĩ ma ma khẽ nhíu đôi mày.
Tạ tiểu thư?
Các trọng thần trong kinh thành hề nhà nào mang họ Tạ.
nhà chồng của Vương phi chính là Tạ gia. Chẳng Tạ tiểu thư là thứ nữ danh nghĩa của Vương phi ở Tạ gia ư?
Vẻ mặt âm mưu của Nhĩ ma ma chợt bừng lên vẻ đắc ý.
Nếu rời , khi , bằng dọn sẵn một con đường cho Đinh Đông.
Bà lập tức tới tiền viện, ngoài cửa chờ Sở Dực hạ triều trở về.
[]
Phạm Khắc Hiếu
Tới gần trưa, ngoài cửa vương phủ mới vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, Nhĩ ma ma lập tức đón: “Vương gia!”
Sở Dực xoay xuống ngựa, cởi triều phục ném cho gã tiểu tư hầu cận, bước cất giọng: “Chuyện gì?”
Mặt trời ngày xuân vô cùng rực rỡ, ánh dương chiếu rọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-350.html.]
Sở Dực khoác triều phục chút oi bức, khi cởi thì bên trong chính là một kiện cẩm y đen tuyền, khí chất sắc bén, uy nghiêm của nam tử lập tức bộc lộ.
Nhĩ ma ma mặt : “Lão nô thỉnh cầu Vương phi ban ân cho phép lão nô rời phủ dưỡng lão, Vương phi ưng thuận.”
Bước chân của Sở Dực khựng một chút.
Tuy chuyện phóng hỏa đêm qua tra xét rõ ràng, nhưng trong lòng cũng rõ chuyện ít nhiều cũng dính dáng tới Nhĩ ma ma.
Nhĩ ma ma nuôi lớn, là bậc trưởng bối của , lớn lên nhờ dòng sữa của Nhĩ ma ma, mối ân tình thể tùy tiện đoạn tuyệt nên thể đích đuổi bà ngoài.
Hôm nay khi thượng triều xong, cố ý đến Trường Thu Cung nhờ mẫu phi mặt tìm một nơi chốn an dưỡng thỏa đáng, xem như chu trọn vẹn tình nghĩa mấy mươi năm qua.
ngờ Nhĩ ma ma chủ động rời .
Hắn gật đầu: “Cũng . Nếu Nhĩ ma ma nguyện vọng tới thôn trang nào, cứ việc , sẽ phái sắp xếp chu đáo.”
Nhĩ ma ma mím môi.
Bà Vương gia lớn lên, Vương gia giờ vẫn luôn tôn trọng bà , trong cung đưa tới thứ gì , cũng cho bà chọn lựa .
khi Vương phi gả phủ, sự đổi khác.
Bà ngập ngừng mở miệng: “Trước khi rời phủ, lão nô mấy lời nên .”
Sở Dực vốn kiên nhẫn những lời dông dài , trong lòng chỉ nhanh chóng đến chủ viện tìm Vân Sơ. Hắn lạnh lùng đáp: “Không thì chớ .”
Nhĩ ma ma nghẹn , hít sâu một , ráng giữ giọng : “Đã lời thật thì thường khó . Dù tiện , lão nô cũng . Vừa lão nô thấy thư đồng mà Vương phi tìm cho tiểu quận chúa, hình như là Tạ tiểu thư, thứ nữ của Tạ gia – nhà chồng của Vương phi. Tạ gia sớm sụp đổ, Tạ tiểu thư chẳng qua chỉ là một tiện dân thấp hèn. Để một tiện dân thư đồng cho quận chúa, nếu truyền ngoài há chẳng sẽ khiến đời chê quận chúa? Lão nô rõ Vương phi như là cố ý xem thường quận chúa, là vẫn còn nhớ thương Tạ gia?”
“Làm càn!”
Ngữ khí Sở Dực vốn lạnh lùng, giờ khắc càng buốt giá hơn hàn băng vạn trượng. Hai chữ đó tựa như mũi băng nhọn hoắt sắc lạnh, b.ắ.n thẳng ấn đường của Nhĩ ma ma.
Đây là đầu tiên bà cảm nhận uy áp đáng sợ của Bình Tây Vương.
Bà khẽ run lên, cố gắng tiếp: “Lão nô chỉ một lòng nghĩ cho Vương gia và quận chúa, tuyệt ý đồ khác...”
Đôi mắt Sở Dực lạnh như băng.
Hắn vì đ.á.n.h mất mặt mũi của Nhĩ ma ma nên mới cố ý đến Trường Thu Cung nhờ mẫu phi mặt.
Hắn còn nghĩ sẽ đưa thôn trang nhất danh nghĩa của cho Nhĩ ma ma dưỡng lão, nguyện ý cho bà đầy đủ tôn vinh.
Nhĩ ma ma khiến quá thất vọng .
“Phải chăng bổn vương từng căn dặn ngươi, ngươi là hậu trạch, Vương phi mới là chủ tử duy nhất của ngươi?” Sở Dực gằn giọng, từng chữ như đinh đóng cột: “Mọi hành động, lời của ngươi đều lấy sự tôn trọng Vương phi hàng đầu. Ngươi ác ý suy đoán Vương phi, là tội thứ nhất; ngươi nghi ngờ hành động của Vương phi, là tội thứ hai; ngươi ly gián quan hệ giữa bổn vương và Vương phi, là tội thứ ba. Ba trọng tội ngươi phạm, ngươi nghĩ bổn vương nên xử trí ngươi ?”
Hai chân Nhĩ ma ma run rẩy.
Bà rõ vì bà chỉ đang sự thật mà Vương gia nổi cơn thịnh nộ đến nhường .
“Đất phong của bổn vương ở Lạc Xuyên, Nhĩ ma ma tới đó dưỡng lão .”
Sở Dực dứt lời thì thể của Nhĩ ma ma cũng mềm oặt ngã sụp xuống đất.
Lạc Xuyên cách xa kinh đô vạn dặm, một khi đến đó, e rằng sẽ vĩnh viễn còn cơ hội trở về kinh thành.
Ngay cả việc gặp gỡ nhân cũng trở nên khó khăn trùng trùng...
“Phủ của bổn vương tại Lạc Xuyên cũng kém cạnh Bình Tây Vương phủ. Nhĩ ma ma cứ an tâm, ở đó ngươi sẽ chịu khổ. Ba ngày khởi hành.”
Sở Dực cất bước thẳng tới chủ viện.