Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 352
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:28:38
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Sơ cùng hai hài tử xe ngựa rời khỏi kinh thành, thẳng tiến đến tiểu viện của Giang di nương.
“Bái kiến Vương phi, bái kiến Tiểu thế tử, Tiểu quận chúa!”
Giang di nương dắt theo Tạ Nhàn và Từ Thích tận cửa nghênh đón, vô cùng quy củ hành đại lễ.
“Không cần đa lễ.”
Vân Sơ vội vàng đỡ Giang di nương dậy.
Đoàn bước bên trong, mùi hương thức ăn thoang thoảng bay tới.
Giang di nương chút ngượng nghịu, : “Trong nhà sơn hào hải vị gì quý giá để chiêu đãi, chỉ mong Vương phi đừng hiềm chê.”
Vân Sơ thấy bàn bày biện đủ loại món ăn, sơ qua là Giang di nương dậy sớm chuẩn từ khi trời còn sáng, đủ để chứng tỏ tấm lòng thành ý của họ.
Từ Thích cần ai dặn dò nhanh nhẹn chạy bưng rót nước, cẩn thận đặt chén mặt Vương phi và các vị khách.
Vân Sơ nhấp một ngụm , mỉm hỏi: "Thích ca nhi việc học hành gần đây ?"
Từ Thích trả lời kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh: “Phu tử dạy đến thiên Bách Gia Tính, tử thấy cũng quá khó khăn.”
Tiểu viện tuy nhỏ, song Vân Sơ thấy án kỷ cách đó xa mấy tờ giấy đầy chữ. Nàng bước , cầm lên ngắm nghía một hồi, khỏi thầm khen thư pháp quả thật .
Từ Thích và Du ca nhi trạc tuổi , Du ca nhi Đại Nho Quốc Tử Giám đích chỉ dạy, thế nhưng nét chữ hơn Từ Thích là bao.
Hài tử Từ Thích quả nhiên thiên phú học tập trời cho.
Đợi các hài tử chơi xa, Vân Sơ mới cất lời: “Các trường tư thục tiến độ quá chậm, e rằng Thích ca nhi thu hoạch gì nhiều.”
Giang di nương đáp: “Thích ca nhi cứ về nhà là miệt mài luyện chữ. Thằng bé nếu chữ sẽ thể chép thuê cho , kiếm thêm chút sinh hoạt phí giúp đỡ gia đình. Quả là một hài tử , tiện thể nhận nuôi nó chính là phúc khí trời ban.”
“Nếu dư dả tiền bạc, Di nương thể mời một vị phu tử riêng tới dạy dỗ Thích ca nhi.” Vân Sơ kiến nghị: “Nếu thể thành tài, Nhàn tỷ nhi cũng bảo vệ, che chở.”
Giang di nương lập tức gật đầu: “Vâng, tiện nhất định sẽ tìm cho Thích ca nhi một vị phu tử tài đức.”
Hai đang chuyện trò thì thấy các hài tử từ bên ngoài xông , bốc lấy một đống thức ăn bàn vội vã chạy ngoài.
Giang di nương vội vã tiến tới: “Thích ca nhi, con đang gì ?”
Từ Thích đáp: “Ở con ngõ nhỏ cửa một tiểu khất cái. Tiểu quận chúa thấy động lòng trắc ẩn nên cho một ít thức ăn.”
Nếu là Tạ Nhàn chuyện như , sẽ ngăn cản, bởi đồ ăn trong nhà bọn họ khó khăn lắm mới mua , tất cả đều nhờ mẫu chắt chiu khâu vá mới kiếm về. Hắn nỡ mang cho ngoài.
chuyện là Tiểu quận chúa. Tạ Nhàn ngày ngày dùng cơm tại Vương phủ, hưởng bao nhiêu món trân quý, nên Tiểu quận chúa lấy thức ăn nhà bọn họ bố thí cho khất cái, đương nhiên tư cách ngăn cản.
Giang di nương vốn là lương thiện mềm lòng, nàng lấy một chiếc rổ, cho hết đồ ăn còn đó bảo Từ Thích mang cho tiểu khất cái .
Từ Thích tới cửa , thấy Tạ Nhàn cùng hai tiểu chủ tử Vương phủ đang tiến về phía nhóc ăn mày.
Thính Tuyết bên cạnh các hài tử, bỗng dưng nàng cảm thấy tên khất cái vẻ quen mắt, liền vội vàng giơ tay ngăn bước các tiểu chủ tử .
Hài tử ăn vận rách rưới, lam lũ chậm rãi ngẩng đầu, mái tóc bù xù, gương mặt lấm lem bùn đất, xiêm y cũng vô cùng dơ bẩn.
“Tạ Thế Doãn?”
Tạ Nhàn là đầu tiên nhận , lập tức sợ hãi run rẩy cả .
Con bé vô cùng sợ Tạ gia, kể cả Tạ Thế Doãn, kẻ chỉ lớn hơn nó vài tháng tuổi.
Sở Trường Sinh nghiêng đầu, thắc mắc: “Tạ Thế Doãn là ai?”
Sở Hoằng Du nhíu mày, đột nhiên nhớ : “Hắn là Tạ gia, nương từng là mẫu của .”
Từ Thích lập tức : “Chúng về hết !”
Lần Tạ Thế An tới nhà họ, dùng Tạ Nhàn con tin để cướp một trăm lượng bạc. Số bạc đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng khiến Tạ Nhàn hoảng loạn trong suốt một quãng thời gian dài, ngay cả đêm cũng thể ngủ yên.
Con ngõ nhỏ chật hẹp.
Tạ Thế Doãn đó, đối diện là bốn hài tử trạc tuổi.
Hắn một lam lũ, còn bốn hài tử xiêm y chỉnh tề.
Hắn nhếch nhác dơ bẩn, còn bốn đứa trẻ gọn gàng, sạch sẽ.
Bốn đôi mắt đổ dồn chằm chằm, khiến chẳng giấu mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-352.html.]
Thính Tuyết chắn bốn hài tử, lên tiếng: “Tạ Tam thiếu gia, vì ngươi lưu lạc nơi ?”
Tạ Thế Doãn cúi gằm mặt xuống: “Ta ngay đây.”
Hai tháng qua, liên tục những chuyện trái ý Tạ Thế An, vì Tạ Thế An cắt hết chi phí sinh hoạt của . Không Tổ mẫu che chở, lúc quả thật chẳng khác gì một tên ăn mày lang thang.
Hắn hiểu rằng, chỉ cần bản nhận với Tạ Thế An thì Tạ Thế An sẽ đối xử tệ bạc với nữa, nhưng cách nào .
Thân mẫu của Tạ Thế An hại c.h.ế.t, thể chung sống hòa thuận với kẻ đó?
Nó chỉ mong một ngày thể tự tay đoạt mạng Tạ Thế An.
Nó còn quá nhỏ, mới chỉ năm tuổi, cần thời gian trưởng thành, song nó sắp c.h.ế.t đói đến nơi.
Tạ Thế Doãn xoay rời khỏi ngõ nhỏ.
“Ngươi chờ một chút.”
Một giọng mềm mại vang lên phía .
Dẫu thanh âm lớn, nó vẫn rõ mồn một, lập tức dừng chân , thấy ngay một nữ hài bước từ lưng Thính Tuyết.
Tiểu cô nương đó chính là Sở Trường Sinh.
Con bé lấy rổ điểm tâm từ tay Từ Thích, cất bước về phía Tạ Thế Doãn.
Thính Tuyết lập tức bước lên nắm lấy cổ tay của tiểu cô nương.
Tuy rằng Tạ Thế Doãn khả năng gây thương tổn, nhưng phàm là Tạ gia, kẻ nào cũng ích kỷ âm u tận xương tủy. Nàng thể để xảy bất cứ sơ suất nào.
Sở Trường Sinh bước tới mặt Tạ Thế Doãn, đưa chiếc rổ trong tay cho nó: “Tặng ngươi, ăn .”
Tạ Thế Doãn thể tin : “Cho ?”
Tiểu cô nương dùng sức gật đầu: “Ăn , sẽ đói bụng nữa.”
Tạ Thế Doãn nhớ thật lâu , cũng là tiểu cô nương nép lòng mẫu nó mà cho nó một khối điểm tâm.
Nó vươn đôi tay dơ bẩn nhận lấy chiếc rổ, nhỏ giọng : “Cảm tạ.”
“Trường Sinh...”
Thanh âm của Vân Sơ bỗng nhiên truyền đến.
Thân thể Tạ Thế Doãn run lên, nó nắm chặt chiếc rổ, bỏ chạy.
Lúc Vân Sơ tới nơi thì chỉ thấy bóng dáng Tạ Thế Doãn biến mất ở chỗ rẽ.
“Nương, thật đáng thương.” Sở Trường Sinh chút thẫn thờ .
Sở Hoằng Du tỏ vẻ lạnh nhạt: “Người Tạ gia chẳng ai , mẫu gả cho phụ vương mà vẫn còn tìm đến dây dưa!”
Vân Sơ bế tiểu nữ nhi lên: “Phàm là sống đời, ai cũng con đường của riêng . Con dẫu thương hại bọn họ cũng giúp gì cho họ .”
Cứ cách hai ba ngày là Cam Lai sẽ tới bẩm báo tin tức của Tạ gia một .
Hiện giờ Tạ Thế An là phụ tá của phủ Cung Hi Vương, thể kiếm một chút bạc, quyền chuyện ở Tạ gia. Hắn cắt đứt chi phí sinh hoạt của Tạ Thế Doãn nên Nguyên thị cũng dám quản.
Thân tổ mẫu như Nguyên thị còn thể mặc kệ Tạ Thế Doãn, một ngoài quan hệ huyết thống như nàng thể gì?
Lúc nàng những lời , Từ Thích nhịn sang nàng một lượt.
Nhờ gặp Vương phi ở cô nhi viện mà nó mới mẫu , một mái ấm như bây giờ.
Rõ ràng Vương phi là lương thiện, cớ gì nay thốt những lời lẽ lạnh lùng đến thế?
Cũng chẳng rõ Tạ Thế Doãn gây chuyện gì, mà khiến Vương phi ngay cả lòng trắc ẩn cũng dành cho nó.
Kể từ lúc rời khỏi nhà Giang di nương, Trường Sinh vẫn vẻ trầm tư.
Vân Sơ ôm con bé : “Hoàng nãi nãi sắp xếp cho con mấy tiểu cung nữ, ngày mai nương sẽ cùng con cung chọn lựa, con thấy thế nào?”
Con cháu hoàng thất từ bé cần những bằng hữu đồng trang lứa để cùng bầu bạn, cùng trưởng thành, về họ chính là tâm phúc trung thành nhất.
Sở Trường Sinh lắc đầu: “Con chỉ thích Nhàn.”
“Nhàn tỷ nhi là bằng hữu của con, còn đây là chọn hầu hạ chăm sóc con.” Vân Sơ véo nhẹ má con bé: “Chẳng lẽ con Nhàn tỷ nhi giúp con rửa mặt, y phục ?”
Phạm Khắc Hiếu