Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 359

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:28:45
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nghe , Vân Sơ an tâm ít.

 

Nàng dừng một lát : “Hậu viện Vương phủ một cái lỗ chó, chuyện ?”

 

Sở Dực quả thực : “Là tiểu tử Du ca nhi đào ?”

 

Vân Sơ tựa lòng nam nhân: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên lấp cái lỗ ch.ó . Không để đề phòng bọn trẻ chuồn ngoài nghịch ngợm, mà là sợ sẽ kẻ lợi dụng lối tắt để gây họa.”

 

Sở Dực gật đầu: “Mọi việc cứ theo ý Sơ nhi.”

 

Mấy ngày nay đến Công bộ quen công việc, đêm nào cũng về nhà muộn. Mỗi trở về, Vân Sơ đều chìm giấc ngủ, chỉ đành nhẹ tay nhẹ chân để kinh động đến nàng. Đêm nay, Vân Sơ vẫn còn thức, cần kiềm chế tình cảm của nữa. Hắn xoay , vùi nàng vòng tay.

 

Đêm đầu hạ ngắn ngủi, Vân Sơ cảm giác như chỉ mới chợp mắt thì trời rạng sáng. Nàng và Sở Dực cùng thức dậy, sân luyện võ. Chẳng bao lâu thấy Du ca nhi từ viện tử của chạy tới. Ba cùng luyện tập chừng nửa canh giờ mới kết thúc buổi sáng.

 

Có lẽ nhờ khổ công luyện võ, Vân Sơ nhận thấy Du ca nhi nửa năm nay cao lớn vổng lên, thể cũng trở nên săn chắc cường tráng hơn nhiều.

 

Chờ phụ tử hai rời khỏi phủ, Vân Sơ mới gọi tiểu nữ nhi thức dậy. Nàng giúp Trường Sinh khoác y phục ôn hòa : "Hôm qua con với nương rằng con mới kết giao bằng hữu, chi bằng tìm một dịp thích hợp mời bằng hữu của con tới phủ khách, chứ?"

 

Đôi mắt ngây thơ của tiểu cô nương lập tức rực sáng: "Thật ư?"

 

Vân Sơ gật đầu: "Nương cho lấp kín lỗ ch.ó hôm qua . Không nương con kết giao với Tạ Thế Doãn, mà là các con thể quang minh chính đại bạn với . Từ nay về , con mời tới phủ khách bất cứ lúc nào cũng ."

 

"Nương, nương đối với con thật !" Sở Trường Sinh vui vẻ nhảy cẫng lên: "Con sẽ lập tức sai mời Doãn ca nhi tới!"

 

Buổi sáng Sở Trường Sinh cùng Tạ Nhàn chuyên tâm học tập, đến buổi chiều thì Tạ Thế Doãn mời tới Vương phủ.

 

Nó chỉ nhỏ hơn Sở Trường Sinh vỏn vẹn vài tháng, là một hài tử tròn năm tuổi. Thân ảnh nho nhỏ theo thị vệ bước qua đại môn, tiến qua cửa trong, xuyên qua cửa thùy hoa, cuối cùng cũng tới sân của chủ viện, mặt Vân Sơ.

 

"Doãn ca nhi, lâu gặp." Vân Sơ tươi thiết: "Mời con ."

 

Tạ Thế Doãn nào dám , nó cúi đầu , mười ngón tay nhỏ ngừng xoắn xuýt vì lo lắng.

 

Trong lòng nó đầy sợ hãi, sợ Vương phi (mẫu ) cho nó qua với tiểu quận chúa, sợ Vương phi lạnh nhạt, sẽ đuổi nó khỏi đây.

 

trong lòng nó vẫn ôm ấp một tia hy vọng mỏng manh.

 

Ngay cả Tạ Nhàn còn thể bằng hữu của tiểu quận chúa, cả hai đều xuất từ Tạ gia, lẽ nào nó thể ?

 

"Mẫu... Vương phi!" Tạ Thế Doãn dè dặt lấy một chiếc trâm bạc từ trong tay áo, nâng cao qua khỏi đỉnh đầu: "Đây là lễ vật tân hôn mà con chuẩn cho Vương phi ngày đại hôn của ngài cùng Vương gia, nhưng vẫn cơ hội dâng tặng. Cầu xin Vương phi đừng chê bai."

 

Thính Tuyết lập tức tiếp nhận chiếc trâm, chuyển tới mặt Vân Sơ.

 

Vân Sơ tiếp nhận: "Vậy đa tạ tâm ý của Doãn ca nhi. Trường Sinh và Nhàn tỷ nhi đang chờ con ở đình hóng mát, con cứ qua đó ."

 

Tạ Thế Doãn khẽ thở phào một tiếng.

 

dám nán quá lâu cùng Vân Sơ, vội vàng bước khỏi thiên thính, chạy thẳng tới đình hóng mát vườn.

 

"Doãn ca nhi, ngươi tới !" Sở Trường Sinh hồn nhiên nở nụ : "Ta nương mà, ?"

 

Tạ Thế Doãn gật đầu lia lịa.

 

Nó vẫn luôn Vương phi là .

 

Chỉ là Tạ gia quá mức tệ bạc.

 

Là Tạ Thế An quá mức tàn nhẫn.

 

thể ở Tạ gia thêm nữa, nó hy vọng Vương phi thể thu nhận nó đây.

 

Nó nhất định sẽ hiếu thuận với Vương phi cả đời, nhất định sẽ đối xử với tiểu quận chúa gấp bội , nó chỉ mong mỏi tìm một chốn dung an ...

 

Chờ ngày nó trưởng thành, nó sẽ di nương báo thù rửa hận!

 

[]

 

Ba hài tử chơi đùa náo nhiệt ở ngoài sân, Vân Sơ ở đằng xa, lặng lẽ quan sát.

 

Nàng hồi tưởng kiếp , Tạ Thế Doãn lưng c.ắ.n ngược nàng phần lớn đều do Thính Vũ xúi giục. Hiện giờ Thính Vũ c.h.ế.t, liệu Tạ Thế Doãn còn hành động giống như đời nữa ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-359.html.]

 

Bọn trẻ chơi đùa vui vẻ, khí náo nhiệt, chốc lát đến giờ cơm trưa.

 

Vân Sơ để Trường Sinh tự chiêu đãi hai vị bằng hữu, chỉ để vài hạ nhân hầu hạ ở bên cạnh.

 

Nàng trong noãn các sát vách, thỉnh thoảng tiếng của Trường Sinh. Tiểu cô nương vốn rụt rè nhút nhát, gặp hai vị bằng hữu cũng nhút nhát kém, nay dần trở nên hoạt bát hơn nhiều.

 

Dù Tạ Thế Doãn đang ôm ấp tâm tư gì, thì ít nhất lúc , Trường Sinh quả thực đang dần cải thiện ?

 

Chờ bọn nhỏ dùng cơm xong, Vân Sơ mới chậm rãi bước thiên thính.

 

Thấy nàng bước , Tạ Nhàn đang chuyện lập tức im bặt, Tạ Thế Doãn cũng thẳng , cả hai đồng loạt cúi hô lên một tiếng: "Vương phi."

 

"Sắc trời còn sớm, cho đưa các ngươi về nhà." Vân Sơ tươi , cầm lấy hai chiếc hầu bao nhỏ từ tay nha , đưa cho hai đứa trẻ: "Nhàn tỷ nhi, Doãn ca nhi, cầm lấy ."

 

Tạ Thế Doãn theo bản năng khẽ đưa tay nhận.

 

Nó quả thực đang túng thiếu tiền bạc. Chiếc trâm bạc duy nhất nó cũng dâng tặng Vương phi, hiện tại nó chẳng còn gì trong .

 

Nó đang duỗi tay, Tạ Nhàn vội vàng : "Không, cần Vương phi. Con dám nhận."

 

Tạ Thế Doãn lập tức rụt tay : "Vương phi, con cũng dám nhận."

 

Vân Sơ kéo tay hai đứa trẻ, đặt hầu bao tay chúng: "Cũng chẳng đáng là bao, cứ cầm lấy mua kẹo bánh mà ăn."

 

Tạ Nhàn suy nghĩ một lát, mở miệng : "Vậy ngày mai con sẽ mang bánh đậu xanh do nương con tới, mời Vương phi nếm thử."

 

Đến lúc , con bé mới yên tâm nhận lấy hầu bao.

 

Tạ Thế Doãn mím chặt đôi môi nhỏ thành một đường thẳng.

 

Nó cúi đầu, nhẹ giọng : "Con nhận. Con thích ăn kẹo, đa tạ lòng của Vương phi."

 

"Không thích kẹo thì dùng để mua điểm tâm." Sở Trường Sinh hồn nhiên : "Doãn ca nhi, mau nhận lấy ."

 

Tiểu cô nương cầm hầu bao, dúi lòng Tạ Thế Doãn.

 

"Cảm tạ..."

 

Giọng của Tạ Thế Doãn chút khô khan, nghèn nghẹn.

 

Sao nó thể thích kẹo chứ? Chỉ là, nó sợ vị ngọt quá nồng, khiến cho nỗi cay đắng trong lòng nó càng thêm khắc sâu mà thôi.

 

Vân Sơ sắp xếp xe ngựa, đưa hai đứa trẻ về phủ.

 

Tạ Nhàn ngày nào cũng về về như nên quen thuộc, cảm thấy vấn đề gì.

 

Tạ Thế Doãn ở trong xe ngựa yên. Xe ngựa khỏi ngõ nhỏ Vương phủ, nó bảo xa phu dừng xe, lập tức nhảy xuống tự về nhà.

 

Nó sợ Tạ Thế An phát hiện dấu vết xe ngựa đưa đón, tất sẽ tra hỏi gắt gao nó .

 

Lúc nó về tới cửa nhà, sắc trời tối mịt. Cửa lớn Tạ gia luôn đèn lồng thắp sáng, nhưng giờ đây chỉ còn một màu đen kịt u ám.

 

Nó đẩy cửa bước , tiền viện một bóng , nơi nào cũng tối đen như mực. Nó nương theo ánh trăng mờ nhạt trở về viện tử của . Nó mở chiếc hầu bao , bên trong là mấy hạt đậu vàng, giá trị cao hơn chiếc trâm bạc nó dâng cho Vân Sơ một chút. Quả nhiên, chuyến tới Vương phủ nó cũng chịu thiệt thòi gì.

 

Nó nhớ cảnh ban sáng Tạ Nhàn và tiểu quận chúa bầu bạn bên , cả hai nhắc tới chuyện sách.

 

Trước đây nó cũng học nhưng chỉ một thời gian ngắn thì gia đình gặp biến cố, những thứ từng học cũng sớm quên hết.

 

Nếu gắn bó, kề cận với tiểu quận chúa, nó buộc tiếp tục công việc đèn sách .

 

Ngay đó, Tạ Thế Doãn chợt nhớ tới việc vì trả thù Tạ Thế An nên phóng hỏa thiêu rụi thư phòng của phụ .

 

Bây giờ bản sách, nhưng thể tìm thấy một quyển sách nào.

 

Phạm Khắc Hiếu

Tạ Thế Doãn cất bạc cẩn thận rời khỏi phòng, đến tiền viện thì đụng Nguyên thị đang dỗ dành Tạ Thế Khang.

 

“Doãn ca nhi, cả ngày nay con những gì ?” Nguyên thị lải nhải : “Mấy ngày nay con đói gầy tới mức , con mau nhận sai với đại ca , đó tổ mẫu sẽ sai mang thức ăn đến cho con...”

 

 

Loading...