Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:15:26
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

An ca nhi mới mười hai tuổi đoán điều , e rằng Vân Sơ cũng tính toán kỹ lưỡng.

 

Nếu Vân Sơ sự thật về hai hài nhi ... e là nàng sẽ dứt khoát hòa ly với . Khi đó, tiền đồ quan lộ của cũng sẽ chấm dứt tại đây.

 

“Mẫu đang thẩm vấn Hạ thị, cũng đang đợi phụ hồi phủ.” Tạ Thế An tiếp lời: “Nếu phụ mang thần sắc xuất hiện mặt mẫu , dù cho một lời, mẫu cũng thể đoán điều gì đó, gia trạch Tạ gia sẽ chẳng còn yên nữa.”

 

Tạ Cảnh Ngọc kéo Tạ Thế An lên xe ngựa.

 

Trong xe chỉ hai cha con, bên ngoài vang lên tiếng bánh xe lộc cộc, cùng với tiếng qua đường rộn rã ngớt.

 

“Hai hài nhi , chính sai Hạ thị ném bỏ...” Tạ Cảnh Ngọc nhắm nghiền mắt: “Chúng cũng chôn cất đàng hoàng.”

 

Lòng Tạ Thế An trùng xuống.

 

Quả nhiên, điều suy đoán thành sự thật.

 

Song, thực sự rõ: dù hai hài nhi c.h.ế.t yểu, nhưng vẫn chảy dòng m.á.u của phụ , cho dù thể an táng tại nhà tổ Tạ gia, cũng nên vứt bỏ một cách tàn nhẫn như thế...

 

giờ đây truy cứu cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Mấu chốt là xử trí cục diện mắt .

 

“An ca nhi, giờ sẽ về phủ ứng phó với mẫu con. Con hãy dùng tốc độ nhanh nhất chạy ngoài thành thăm dò. Những thôn lân cận thường chôn cất hài tử c.h.ế.t yểu chung một khu. Con tìm cách tìm hai t.h.i t.h.ể trẻ nhỏ c.h.ế.t từ lâu...” Tạ Cảnh Ngọc đè lên vai Tạ Thế An: “Vi phụ chuyện khó khăn với con, nhưng giờ đây, vi phụ chỉ thể tin tưởng con.”

 

Tạ Thế An tâm tình vô cùng phức tạp, đáp: “Vâng.”

 

Hắn buông rèm xe xuống, cưỡi ngựa phóng như bay.

 

Tạ Cảnh Ngọc lệnh cho xa phu hồi phủ.

 

Vừa đến cửa Tạ phủ, gã hạ nhân vội vàng đón: “Bẩm đại nhân, bà tử ở viện phu nhân tới mời ngài vài . Dặn dò rằng chỉ cần ngài hồi phủ thì lập tức thỉnh ngài đến Sanh Cư một chuyến.”

 

Tạ Cảnh Ngọc gật đầu ý rõ.

 

Hắn kịp đổi xiêm y tức tốc chạy đến Sanh Cư.

 

Dọc đường , trong đầu ngập tràn các loại suy nghĩ phức tạp.

 

Rất nhanh đến viện của Vân Sơ. Vừa liếc mắt, thấy Hạ thị trói ghế dài.

 

Lưng Hạ thị nhuốm máu, y phục rách tả tơi, t.h.ả.m cảnh dám .

 

hai bà tử bên cạnh vẫn ý định buông tha. Họ hắt một xô nước lạnh lên mặt nàng , đợi Hạ thị tỉnh là tiếp tục tay.

 

“Tất cả dừng tay.”

 

Tạ Cảnh Ngọc lạnh lùng thốt ba chữ.

 

Hai bà tử vội vàng khom lưng hành lễ: “Bái kiến đại nhân.”

 

Tạ Cảnh Ngọc cảm thấy vô cùng phức tạp.

 

Trong ấn tượng của , Vân Sơ là một chủ mẫu ôn hòa hiền huệ, nàng tựa như rộng lớn, thể bao dung vạn vật, sự việc.

 

Làm phu thê năm năm, từng thấy Vân Sơ trừng phạt bất kỳ hạ nhân nào.

 

Đây là đầu tiên chứng kiến nàng bộc phát cơn thịnh nộ.

 

Ngọn lửa giận dữ hừng hực thiêu đốt khiến cảm thấy vô cùng bất an.

 

Hắn bước lên thềm đá, tiến tới cửa phòng ngủ của Vân Sơ, nhẹ nhàng gõ cửa, cất tiếng: “Phu nhân?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-36.html.]

 

Hắn thấy tiếng bước chân, đó, cánh cửa phòng liền mở .

 

[]

 

Hắn còn kịp mở lời, bỗng nhiên một luồng gió mạnh đ.á.n.h úp tới.

 

“Chát!”

 

Một tiếng tát tay vang vọng giáng xuống mặt .

 

Mọi trong sân đều ngây dại, gian xung quanh trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió thổi qua.

 

Tạ Cảnh Ngọc thể tin mắt .

 

Hắn một nữ nhân tay tát.

 

Hẳn duy nhất trong triều chính phu nhân nhà giáng cho một bạt tai.

 

Đây quả là chuyện vô cùng nhục nhã!

 

Phạm Khắc Hiếu

Lòng bàn tay Vân Sơ tê dại. Con ngươi nàng đỏ quạch, tựa như lửa đang bốc lên, chằm chằm Tạ Cảnh Ngọc.

 

Nàng gằn từng chữ: “Ta chỉ hỏi ngươi duy nhất một , hài tử chôn ở nơi nào?”

 

Mặt Tạ Cảnh Ngọc nóng rát.

 

Hắn gắt gao siết chặt nắm tay, cố gắng đè nén cảm giác nhục nhã đang dâng trào.

 

Hắn hít sâu một : “Phu nhân, nàng kích động quá . Chúng hãy bình tĩnh một chút chuyện.”

 

Vân Sơ lạnh lùng : “Ngươi là trượng phu của , đương nhiên thể thẩm vấn ngươi như thẩm vấn Hạ thị. thể thỉnh cầu tổ phụ đích mặt.”

 

Tạ Cảnh Ngọc c.ắ.n chặt môi.

 

Thuở tổ mẫu từng , nếu cưới nữ nhi của chốn danh môn vọng tộc, trượng phu sẽ áp chế.

 

thành năm năm, Vân Sơ từng dùng thế lực Vân gia ép buộc thỏa hiệp. Hắn vẫn luôn cảm kích nàng luôn tôn trọng .

 

giờ đây, Vân Sơ nhắc đến Vân lão tướng quân.

 

Nàng định bỏ qua chuyện .

 

... Dư đại nhân còn ưu ái . Hiện tại, chỉ còn một lựa chọn duy nhất là dựa Vân gia.

 

Hắn dùng lực áp chế cảm xúc.

 

Hắn ngẩng đầu, gương mặt trở nên ôn hòa khiêm cung: “Ta quả thật giấu phu nhân nơi an táng hài tử, đây cũng là lầm khiến khó lòng sám hối, bạt tai của phu nhân, cam lòng nhận. Ta vốn đưa đứa trẻ đoản mệnh chôn cất gần tổ phần Tạ gia, nhưng đó chôn yểu tử trong phần mộ tổ tiên sẽ ảnh hưởng tới vận của gia tộc. Khi đó mới chớm đặt chân triều chính, thực lòng dám mạo hiểm...”

 

Vân Sơ mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng ngắt lời: “Ngươi chỉ cần cho , hài nhi chôn ở !”

 

“Bốn năm , cho mang hài nhi an táng trong một thôn trang gần kinh thành.” Tạ Cảnh Ngọc cúi rũ mắt, che giấu cảm xúc: “Giờ chạng vạng tối, chạy tới đó tiện đường, sáng mai sẽ đưa nàng thăm hài nhi.”

 

Môi Vân Sơ trắng bệch.

 

Nàng run rẩy nâng tay, c.ắ.n răng phun một chữ: “Cút!”

 

Sau đó, nàng đóng sập cánh cửa, âm thanh chói tai vang lên. Nàng tựa lưng cửa, chậm rãi trượt xuống sàn đất lạnh.

 

Nàng nên cảm thấy may mắn ? May mắn Tạ Cảnh Ngọc bỏ mặc xác hài tử, may mắn hài nhi vẫn còn một nơi yên nghỉ...

 

 

Loading...