Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 361
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:28:53
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc Hoàng Hậu đang thưởng thức màn biểu diễn, Vân Sơ cúi đầu với tiểu nha đầu đang trong lòng : “Trường Sinh chuẩn thọ lễ cho Hoàng tổ mẫu , con chịu bước lên?”
Sở Trường Sinh ôm chặt cổ Vân Sơ, giọng lí nhí: “Người quá đông, con sợ.”
Sở Hoằng Du lập tức lên tiếng: “Con thể dâng lên.”
Sở Dực giữ lấy tay Hoằng Du, trầm giọng bảo: “Phải tin tưởng Trường Sinh thể đích việc .”
“Trường Sinh, con cực khổ vẽ mấy ngày mới thành xong thọ lễ, đích con dâng lên mới trọn vẹn ý nghĩa.” Vân Sơ khích lệ nàng: “Đừng sợ hãi, phụ và mẫu đều ở đây cả.”
Sở Trường Sinh thẳng dậy, nhận lấy cuộn tranh trong tay tỳ nữ phía . Tiểu cô nương hít sâu một , đ.á.n.h bạo bước trung tâm đại sảnh, cất giọng non nớt: “Trường Sinh cung chúc Hoàng tổ mẫu khỏe mạnh như ý, đây là thọ lễ Trường Sinh đích chuẩn .”
Lúc nãy bên , nàng sợ hãi thôi, nhưng khi bước tới chỗ , cất lên lời đầu tiên cảm thấy còn đáng sợ như nữa. Nàng đưa cuộn tranh lên cao.
Hoàng Hậu lộ ý : “Đây là đầu tiên bổn cung thấy Trường Sinh chúc thọ, xem Trường Sinh quả thực trưởng thành, chuyện .”
Nghe , Ân phi lập tức nhíu mày. Lời Hoàng Hậu chẳng là đang ngụ ý chê trách Trường Sinh đây là đứa trẻ hiểu chuyện ? Bà liền cất lời: “Trường Sinh đây vốn bệnh, nay bệnh tình mới khá hơn chút thức trắng mấy đêm để chuẩn thọ lễ cho Hoàng Hậu nương nương. Nương nương mau mở xem qua một chút .”
Hoàng Hậu mở bức tranh, đó là một bức họa vẽ khung cảnh gia đình dạo chơi hoa viên. Mọi trong hoàng thất đều tề tựu tại Ngự Hoa Viên, đang vui vẻ chơi đùa, cả Hoàng Thượng và các hậu phi, hoàng tử, hoàng phi, và cả các hoàng tôn.
Hoàng Hậu chợt sửng sốt: “Trường Sinh, vì bên cạnh Thái Tử đến năm hài tử?”
Sở Trường Sinh rành mạch giải thích: “Đây là tranh vẽ cảnh chơi tuyết, đợi đến mùa đông năm nay, hài tử của Thái Tử bá bá sẽ đời, như sẽ thành năm .”
Năm hài tử , gồm ba nữ, hai nhi. Mà Thái Tử vặn đang thiếu một nhi tử.
Hoàng Hậu vô cùng vui mừng: “Trường Sinh vẽ , , mau mang thanh Ngọc Như Ý Ngàn Tơ của bổn cung đây.”
Ma ma lập tức mang tới một thanh ngọc như ý quý giá, trao tay Sở Trường Sinh.
Tiểu nha đầu lễ phép tạ ơn mới trở về bên cạnh Vân Sơ.
Phạm Khắc Hiếu
Hoàng Hậu về phía Phương Tâm Nghiên đang cạnh Thái Tử Phi, hiền: “Ngươi cần dưỡng thai cho thật , sinh thêm một nam đinh cho Đông Cung.”
Sắc mặt Phương Tâm Nghiên thoáng tái nhợt: “Vâng thưa Mẫu hậu.” Nàng siết chặt nắm tay, ôm bụng che chở, dường như thể lực gần như thể chống đỡ thêm nữa.
Trong yến tiệc thưởng hoa , nàng Quốc công phu nhân tát một cái, cơn kinh hãi tột độ, hạ lập tức xuất huyết, liên tục dùng t.h.u.ố.c an thai nhưng hiệu quả vẫn mấy khả quan.
Mấy hôm , ngự y thẳng thắn cho , e rằng cái thai khó lòng giữ .
Nàng tiêu tốn ít ngân lượng để mua chuộc ngự y giấu kín chuyện .
Nàng ngẩng đầu về phía Quốc công phu nhân. Vì phủ Quốc công Thánh Thượng tín nhiệm, Quốc công phu nhân an tọa ở vị trí gần Hoàng thượng.
Quốc công phu nhân ung dung cao quý, hiếm khi , đang chậm rãi dùng ngự thiện.
Ai thể ngờ , Quốc công phu nhân và Thánh Thượng quan hệ yêu đương vụng trộm như ?
Phương Tâm Nghiên hồi tưởng cảnh tượng hôm , thể khỏi run rẩy, bụng đột ngột trướng đau, nàng nhất thời thất thủ rơi vỡ chén .
Thái Tử Phi lạnh lùng cất lời: “Ngươi đang dưỡng thai, bảo ngươi đừng ghé, hà cớ gì cứ khăng khăng chạy đến đây để xem náo nhiệt?”
“Thiếp đến dâng lời chúc thọ Mẫu hậu.” Phương Tâm Nghiên siết chặt lòng bàn tay: “Thiếp rõ tình trạng cơ thể , nếu chịu đựng nổi nữa thì sẽ xin cáo lui về Đông Cung .”
Thái Tử Phi lười nhác thêm.
Phương Tâm Nghiên cảm thấy bụng đau đớn chịu nổi.
Nàng nhướng mắt lên, thấy một gia đình đầm ấm lọt tầm mắt. Chính là Bình Tây Vương và Vương phi, cùng với một trai một gái, thoạt quả là một gia đình hạnh phúc viên mãn.
Vân Sơ dồn tâm chăm lo việc ăn uống cho hai đứa trẻ, còn Sở Dực thì luôn tay gắp thức ăn cho nàng.
“Du ca nhi, con ăn chậm chút, đừng để mắc nghẹn.” Vân Sơ nhẹ giọng nhắc nhở: “Vội vàng như thế rốt cuộc là vì lẽ gì?”
[]
Sở Hoằng Du nhét đầy thức ăn miệng, năng hàm hồ: “Giang ca tới Tàng Thư Các mượn sách, con theo cùng.”
Vừa dứt lời, nó chộp lấy bát nước định uống một ngụm, nào ngờ sơ ý đổ cả chiếc đĩa đựng thức ăn, nước b.ắ.n tung tóe vấy bẩn xiêm y, thậm chí còn văng cả lên Sở Trường Sinh đang kề bên.
“Tiểu tử nhà con!” Sở Dực xách bổng nó lên: “Lần còn tái phạm, sẽ phạt con úp mặt mà kiểm điểm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-361.html.]
Vân Sơ nắm lấy cánh tay của phu quân: “Thôi , chỉ là chuyện nhỏ nhặt, đưa hai đứa trẻ y phục là .”
Tiểu gia hỏa lập tức nép lưng Vân Sơ.
Vân Sơ dậy, nắm tay hai đứa trẻ tiến đến phòng xiêm y chuẩn riêng cho khách khứa để y phục cho chúng.
Phàm là đến tham dự yến hội, ai nấy đều mang theo xiêm y dự phòng nên chỉ cần lấy là xong. Thay y phục xong xuôi, Vân Sơ dẫn hai đứa nhỏ ngoài.
Nàng bước xuống bậc thang, thấy một bóng hình quen thuộc đang chốn đó.
“Bình Tây Vương phi.”
Người đó ai khác chính là Phương Tâm Nghiên.
Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, hai bên sườn đều cung nữ dìu đỡ.
Vân Sơ Phương Tâm Nghiên đang vô cùng khó chịu. Nếu thoải mái, nàng nên về Đông Cung nghỉ ngơi, hà cớ gì lặn lội tới phòng y phục ?
“Ta vài lời với Bình Tây Vương phi, các ngươi hãy lui xuống .”
Phương Tâm Nghiên dứt lời, hai cung tỳ bên cạnh lập tức buông nàng , cúi đầu cung kính lui về phía nhiều bước.
Phương Tâm Nghiên từng bước chầm chậm tới chỗ Vân Sơ.
Vân Sơ khẽ nhíu mày, kéo hai đứa trẻ tới một giao lộ, nhàn nhạt : “Ta còn việc riêng, sẽ chuyện phiếm với Phương trắc phi.”
Tục ngữ câu, quân tử bất lập nguy tường chi hạ.
Phương Tâm Nghiên hiển nhiên đang vấn đề, nàng đương nhiên thể đơn độc tiếp xúc với nữ nhân đầy rắc rối .
Nàng xong những lời thì nắm tay hai hài tử lưng rời .
“Bình Tây Vương phi!” Ngữ khí của Phương Tâm Nghiên đột nhiên trở nên sắc bén đến đáng sợ: “Chẳng lẽ chỉ đôi ba câu mà cô cũng thể dành chút thời gian ?”
Vân Sơ hề đầu : “Chờ yến hội kết thúc trò chuyện cùng vẫn muộn.”
Phương Tâm Nghiên c.ắ.n chặt răng.
Nàng cảm giác hạ đang ngừng đổ máu.
Mấy ngày gần đây ngày nào nàng cũng xuất huyết, ngự y khẳng định hài tử trong bụng chắc chắn sẽ khó giữ. Nếu huyết mạch hoàng thất c.h.ế.t yểu trong bụng nàng , Thái Tử và Hoàng Hậu tuyệt đối sẽ bỏ qua cho nàng ... mà nàng thể chân tướng, chỉ còn cách tìm một chịu tội .
Vân Sơ chính là mục tiêu nhất.
Mắt thấy Vân Sơ vòng qua khúc hành lang, sắp sửa khuất, Phương Tâm Nghiên dứt khoát: hoặc là , thì đến cùng. Nàng ôm bụng ngã mạnh xuống đất, phát một tiếng thét thất thanh: “A!”
Sở Hoằng Du lập tức đầu: “Nương, nàng ngã kìa.”
“Bình Tây Vương phi, ngươi xô ngã ...” Phương Tâm Nghiên hét lớn: “Thật đau đớn quá, bụng đau quá, mau gọi tới, cứu mạng...”
Nàng còn hết lời, thấy một bóng ngay con đường nhỏ bên cạnh.
Phương Tâm Nghiên lập tức nghẹn lời, im bặt.
Vân Sơ sang, xuất hiện ai khác chính là Quốc công phu nhân.
Xem Quốc công phu nhân hẳn chốn từ lâu.
Nàng mở miệng: “Quốc công phu nhân hẳn thấy rõ ràng, vẫn luôn cách Phương trắc phi một xa, việc Phương trắc phi ngã xuống tuyệt đối can hệ gì tới .”
Phương Tâm Nghiên trong nháy mắt trở nên hoảng loạn.
Nàng về phía Quốc công phu nhân, ngừng khẩn cầu: “Quốc công phu nhân minh giám! Chính là Bình Tây Vương phi xô đẩy , bụng đau quá...”
Quốc công phu nhân lạnh lùng quát lớn: “Bình Tây Vương phi, lá gan ngươi quả thực quá lớn! Nơi đây là Khôn Ninh Cung trang nghiêm, ngươi dám cả gan ám hại thai nhi trong bụng Phương trắc phi ư!”
Đồng tử Vân Sơ đột nhiên co rút .
Quốc công phu nhân thể trơ trẽn trợn mắt lời dối trá!
Bà công khai đối đầu với phủ Bình Tây Vương!
Rốt cuộc nàng đắc tội với Quốc công phu nhân từ khi nào?