Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 365
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:28:57
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nương nương, cầu xin nương nương tha mạng...” Tạ Phinh lớn bò tới, nắm chặt lấy ống quần của Hoàng Hậu: “Thiếp thật lòng yêu Thái Tử điện hạ, tuyệt đối sẽ phá hoại nghiệp lớn của điện hạ, cầu nương nương...”
Hoàng Hậu giận dữ nâng chân đá mạnh, khiến Tạ Phinh ngã lăn đất.
Nạp góa phụ của , dù là ai chuyện thì cũng sẽ thiên hạ phỉ nhổ, càng đừng đây là trữ quân của quốc gia.
Thái Tử nạp chính phi của Tứ thứ phi, hơn nữa phận của Tạ Phinh còn tương đối đặc thù, là hậu duệ Hà gia năm xưa trảm. Nếu chuyện khác , chư vị đại thần Ngự Sử Đài chắc chắn sẽ buộc tội Thái Tử bất trung bất nhân bất nghĩa, thỉnh cầu Hoàng Thượng truất phế Thái Tử.
Thái Tử vốn kém cỏi, nếu chuyện còn bại lộ thì sẽ còn giữ vị trí Thái Tử nữa.
“Nói! Rốt cuộc là ai phái ngươi tính kế Thái Tử?”
Hoàng Hậu nhấc chân đạp lên n.g.ự.c Tạ Phinh, lạnh lùng chất vấn.
Tạ Phinh há mồm thở hổn hển, lắc đầu : “Không, . Ta thể hại Thái Tử, cầu nương nương tha cho một mạng...”
Nàng một nửa thì thấy động tĩnh từ bên ngoài vọng .
Nàng đột nhiên mở miệng, cất lời: “Ta vẫn luôn yêu Thái Tử điện hạ nên mới dùng mạng của để cứu điện hạ. Ta bao giờ dám mơ tưởng đến việc bước Đông Cung... Ta cũng tại đắm chìm trong sự sủng ái của Thái Tử, tham lam chút vui thích nhất thời , nhưng nghĩ đến sẽ khiến Thái Tử gặp bao nhiêu phiền phức... Nương nương, sai , thể tiếp tục như thế , cam tâm chịu c.h.ế.t, xin nương nương động thủ.”
Nàng nhắm nghiền hai mắt, Hoàng Hậu nhíu mày.
Người còn đang lóc cầu xin, tại bây giờ cam lòng chịu c.h.ế.t?
Bà cảm thấy gì đó đúng, quả nhiên, ngẩng đầu thấy cửa đẩy mạnh, Thái Tử nghiêng ngả lảo đảo xông , che chắn cho nữ tử đang liệt đất .
“Mẫu hậu!” Thái Tử quỳ gối mặt Hoàng Hậu: “Linh Lung nàng...”
“Nàng Ngô Linh Lung! Tên thật của nàng là Tạ Phinh, là chính phi của tứ con, là hậu duệ Hà gia năm xưa!” Hoàng Hậu gằn từng chữ một: “Chính nàng g.i.ế.c c.h.ế.t Ngô Linh Lung, dựng tiết mục liều cứu mạng con, tất cả là để Đông Cung! Việc đến nước , con còn che chở cho tiện nhân tâm cơ ? Chẳng lẽ con cần ngôi vị Thái Tử nữa ư?”
Thái Tử ngẩng đầu: “Con là Thái Tử mà còn bảo vệ nữ nhân của , thì còn Thái Tử để gì!”
“Ngươi! Ngươi!”
Hoàng Hậu giận đến bật .
“Ngươi vì tiện nhân mà Sở Mặc há mồm đòi ba vạn lượng ngân phiếu !”
Đồng tử Tạ Phinh chợt co rút .
Không An ca nhi đang việc cho Cung Hi Vương Sở Mặc ? Hay là An ca nhi tiết lộ chuyện cho Cung Hi Vương, cho nên Hoàng Hậu mới mời tổ mẫu cung để xác nhận phận của nàng ?
Tạ Thế An... đó là ruột thịt của nàng , tại thể tuyệt tình như !
Tạ Phinh run rẩy, chỉ vì nỗi sợ Hoàng Hậu ban c.h.ế.t mà còn vì thể tin rằng bản ruột thịt bán ...
“Nàng c.h.ế.t!”
Hoàng Hậu gằn từng chữ một, trong mắt đầy rẫy sát khí.
Thái Tử duỗi tay che chở Tạ Phinh, ngửa đầu : “Nàng c.h.ế.t cũng đổi sự thật , Mẫu hậu hà tất tuyệt tình như , ảnh hưởng hòa khí mẫu tử chúng ?”
Thấy bộ dáng tranh đấu tới cùng của , Hoàng Hậu lạnh.
Xem bà bảo hộ nhi tử quá , khiến đ.á.n.h mất lòng phòng cơ bản nhất.
Việc đến nước , Hoàng Hậu chỉ thể lấp miệng khác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-365.html.]
Bà cho mang ba vạn lượng ngân phiếu đến phủ Cung Hi Vương, nhưng bà đây chỉ mới là bắt đầu.
Nếu bà xử lý chuyện sạch sẽ, bà sẽ mãi mãi Sở Mặc uy hiếp.
Còn cả chuyện của Quốc công phu nhân, bà cũng từ từ suy tính...
“Mau , cẩn thận tra xét một chuyện của Quế gia.”
Hoàng Hậu lạnh lùng sai phái. Quế gia là nhà ngoại của Sở Mặc, nếu thể bắt sai lầm lớn của Quế gia, Sở Mặc sẽ dám manh động nữa.
“Sắp xếp hai, ba tử sĩ đến Đông Cung, chờ Thái Tử thả lỏng cảnh giác thì xử lý tiện nhân .”
“Vâng!” Doãn ma ma dừng một chút : “Vậy xử lý Tạ Nguyên thị thế nào?”
Hoàng Hậu gõ gõ ngón tay: “Trước khi tiện nhân c.h.ế.t thì cứ giam bà .”
Đám hạ nhân nhận lệnh hành động.
Phạm Khắc Hiếu
Tạ Phinh dọn khỏi sương phòng của khi để đến ở cùng với Thái Tử, nhưng ngày ngày Thái Tử thượng triều công vụ, nàng chỉ thể ở nhà chờ đợi một .
Mỗi khi ở một , nàng sẽ cảm giác bên cạnh đều là của Hoàng Hậu, ai nấy cũng đều đoạt mạng nàng .
Nàng hiểu rõ, sự che chở của Thái Tử chỉ là nhất thời, sớm muộn gì nàng cũng khó thoát khỏi bàn tay của Hoàng Hậu.
Giờ đây, nàng nên liệu tính thế nào đây? Nàng bây giờ...
Nàng đang lo sợ bất an thì Thái Tử cũng hạ triều về, nàng lập tức đón: “Cuối cùng Điện hạ cũng về ...”
Thái Tử nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, than nhẹ cất lời: “Hôm nay phục triều, lão nhị tấu lên mặt Phụ hoàng, trách khắt khe với cung nhân. Vốn dĩ luôn lấy khoan dung độ lượng đãi hạ nhân nên tức khắc phân trần, nào ngờ tên lão nhị đáng ghét nhắc đến chuyện của Tạ gia, đành chấp nhận nhận .”
Tạ Phinh như trút nước: “Đều là liên lụy Điện hạ, lời của Hoàng Hậu nương nương quả sai, vốn nên tồn tại đời , mong ngài hãy để rời .”
Thái Tử vội : “Không liên quan đến nàng. Là lão nhị quá ư thâm hiểm xảo trá. Ta định bụng tìm Tam , cùng liên thủ để tay trấn áp lão nhị. Nàng cứ ở Đông Cung đợi , chớ rời khỏi chủ viện. Yên tâm, Mẫu hậu tuyệt đối sẽ tay ở chủ viện .”
Vốn dĩ, những chuyện như thế cần phí tâm, từ đến nay đều do Mẫu hậu xử lý.
nhất mực bảo vệ Tạ Phinh, khiến Mẫu hậu phật ý. Mấy ngày nay Mẫu hậu tránh gặp mặt, đành đích tự thu xếp chuyện.
Tạ Phinh ngập ngừng : “Điện hạ thể đưa theo tới phủ Bình Tây Vương ?”
Thái Tử nhíu mày: “Nàng gì?”
“Bình Tây Vương phi từng là đích mẫu của .” Tạ Phinh mở miệng: “Có giữa điều hòa, Điện hạ và Bình Tây Vương càng thể liên thủ hơn.”
Thái Tử lúc mới nhớ bọn họ còn một tầng quan hệ như .
Hắn gật đầu: “Được, thì cùng .”
Khu biệt trang cách Kinh thành chừng hai canh giờ xe ngựa, nơi đây phong cảnh tuyệt , cũng là một sản nghiệp danh nghĩa của Sở Dực.
Đã hạ nên cỏ cây um tùm, hoa nở rực rỡ, chim chóc bay lượn, đắm chìm trong khung cảnh đó khiến thể thả lỏng tâm hồn.
Vân Sơ và Sở Dực đưa bọn nhỏ tới đây hai ba ngày thì thương tích Sở Dực khôi phục nhanh chóng, ít nhất việc còn là điều lo ngại.
“Nương, mau đến xem, ở đây thật nhiều kiến.” Sở Hoằng Du nắm tay Vân Sơ, kéo nàng xuống lùm cỏ: “Chúng nó đang gì ?”
Một đàn kiến đen kịt xếp thành hàng về một phía, từ xa tới thật chẳng khác gì một sợi chỉ đen.
Vân Sơ : “Đàn kiến hẳn đang dời tổ. E rằng trời sắp đổ mưa nên chúng mới hành động như .”