Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 366

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:28:58
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Sở Trường Sinh ngẩng đầu mặt trời chói chang: “Trời mưa, đám kiến thật ngốc.”

 

“Mây trời càng ngày càng dày, quả thật là sắp mưa.” Sở Dực bên cạnh .

 

Hai tiểu gia hỏa tin thời tiết sẽ đổi, liền bắt đầu tranh luận với Sở Dực.

 

“Nếu trời mưa, Phụ vương sẽ đáp ứng một thỉnh cầu của các con.” Sở Dực cất lời: “Còn nếu trời đổ mưa, mỗi các con một bài thơ về cảnh mưa. Các con thấy thế nào?”

 

Sở Hoằng Du sáng mắt: “Tuyệt vời, nhất ngôn cửu đỉnh!”

 

Phụ vương ngày nào cũng bắt nó sang phòng bên ngủ riêng, nó ấm ức bấy lâu. Lát nữa, nó nhất định đưa thỉnh cầu đó.

 

Bọn họ ước hẹn xong thì mây đen vần vũ che kín mặt trời, bầu trời lập tức trở nên âm u, khóe miệng của tiểu gia hỏa cũng rũ xuống.

 

Lúc , hạ nhân bên ngoài bẩm báo: “Vương gia, Vương phi, Thái Tử điện hạ tới.”

 

Sở Dực nghênh đón Thái Tử, còn Vân Sơ cùng hai đứa nhỏ tiếp tục quan sát đàn kiến.

 

“Tam .” Thái Tử mỉm , vỗ vai Sở Dực: “Thấy bình an vô sự là yên lòng .”

 

Sở Dực sai dâng , thản nhiên cất lời: “Thái Tử trưởng lặn lội đường xa tìm đến, hẳn là chuyện quan trọng bàn bạc?”

 

Biệt trang cách Kinh thành hai canh giờ xe. Giữa thanh thiên bạch nhật, nếu việc gì hệ trọng, sẽ chinh tới đây.

 

“Ta rõ, chuyện Phương trắc phi sảy thai hề liên quan đến Vương phi của .” Ánh mắt Thái Tử thoáng nét sắc bén: “Ta suy xét kỹ lưỡng, việc ắt là do lão nhị bày . Hắn mượn cơ hội để ly gián , còn bản thì đó hưởng lợi của ngư ông.”

 

Sở Dực uống ngụm .

 

Thái Tử quả nhiên vẫn đơn thuần, qua bao nhiêu ngày mà vẫn phát hiện chuyện liên quan đến Quốc công phu nhân.

 

“Hắn Lã Vọng câu cá, chúng tuyệt đối thể để đắc thủ.” Thái Tử nhấn mạnh từng chữ: “Tam , chi bằng hai cùng liên thủ?”

 

Sở Dực lắc đầu: “Kể từ khi rời xa Kinh thành và triều đình, cảm thấy cuộc sống tiêu diêu tự tại vô cùng . Ta quyết định dính dáng bất cứ chuyện gì trong triều nữa.”

 

Thái Tử chút nóng nảy: “Đệ cho rằng bản ngoài cuộc thì lão nhị sẽ buông tha ?”

 

“Trưởng cần phí lời.” Sở Dực thản nhiên đáp: “Không lâu nữa, sẽ đưa thê nhi du ngoạn về phương Nam. Sau , chuyện triều chính đều còn liên quan đến .”

 

Khi hai đang trò chuyện, Tạ Phinh, cải trang thành gã tiểu tư, chậm rãi đến hậu viện của biệt trang. Nàng Thái Tử dẫn đến, dù loanh quanh một chút cũng ai dám ngăn cản.

 

Từ xa nàng thấy Vân Sơ và hai đứa nhỏ chơi trong lùm cỏ, đang cất bước tới thì hạ nhân ngăn cản.

 

Nàng lấy phong thư chuẩn từ đưa cho bà tử : “Làm phiền đưa cho Bình Tây Vương phi.”

 

Bà tử lĩnh mệnh rời .

 

Vân Sơ thư xong, lập tức ngẩng đầu. Nàng thấy Tạ Phinh trong bộ nam trang đang ngay cửa hậu viện.

 

Trong lòng nàng chút bội phục Tạ Phinh, khi nàng thể thoát khỏi lòng bàn tay của Hoàng Hậu để tìm đến chốn .

 

Vân Sơ phó thác hai đứa trẻ cho Trịnh ma ma trông nom, sai dẫn Tạ Phinh đến khách sảnh.

 

Dù trong sảnh vẫn còn hạ nhân hầu cận, Tạ Phinh vẫn quỳ sụp xuống mặt Vân Sơ, cất giọng khản đặc cầu khẩn: “Mẫu , xin cứu mạng con!”

 

Lúc , đầu nàng chẳng khác nào đang treo một thanh đao tử thần, mạng sống như chỉ mành treo chuông. Nàng rõ Thái Tử thể che chở bao lâu, chỉ còn cách tự tìm đường thoát .

 

Thế nhưng, nàng thực sự liệu bước đường cùng còn lối rẽ nào , đành đến cầu xin mẫu .

 

Trong nhận thức của nàng, mẫu luôn thông tuệ, bình tĩnh, bất kể chuyện gì cũng thể xử lý thỏa đáng, nàng tin mẫu sẽ nhẫn tâm nàng c.h.ế.t vô ích.

 

“Hoàng Hậu đoạt mạng !” Tạ Phinh run rẩy bẩm báo: “Hiện giờ Thái Tử còn sủng ái, nguyện ý che chở, song ân sủng của nam nhân dễ biến mất. Ta dám đ.á.n.h cược... Người thể cầu xin lúc chỉ mẫu . Cầu xin mẫu thương xót, tay giúp ... chỉ cho một con đường sáng! Sau nhất định sẽ báo đáp đại ân đại đức của mẫu , cầu xin !”

 

Vân Sơ khẽ lắc đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-366.html.]

Nước cờ của Tạ Phinh, thoạt như thoát khỏi hoàng lăng bầy sói, nhưng kỳ thực là nàng tự nhảy hang hổ Đông Cung .

 

Khi phận bại lộ, Hoàng Hậu tất sẽ thể để Tạ Phinh còn sống đời.

 

, nếu Tạ Phinh thể thuyết phục Thái Tử tự đưa nàng đến đây, thì chứng tỏ nàng vẫn giữ một phân lượng nhất định trong lòng vị Điện hạ .

 

Vân Sơ cất lời: “Thân phận của ngươi định việc ngươi thể ở cạnh Thái Tử lâu dài. Trừ phi ngươi khiến Hoàng Hậu thấy giá trị lợi dụng của ngươi, bà mới cam lòng lui một bước.”

 

Tạ Phinh ngẩng đầu, gương mặt lộ rõ vẻ khó hiểu: “Lời ý gì?”

 

“Chính là ngươi khiến bản trở nên hữu dụng.” Vân Sơ thẳng mắt nàng : “Ngươi hãy cân nhắc kỹ xem, đối với Hoàng Hậu, đối với Đông Cung mà , điều cấp thiết nhất lúc là gì?”

 

Tạ Phinh quỳ đất suy ngẫm một lát đáp: “Ổn định vị trí Thái Tử?”

 

Vân Sơ gật đầu: “Hiện giờ các hoàng tử trong cung đang dần trưởng thành, đặc biệt là Cung Hi Vương và Bình Tây Vương. Thế lực của bọn họ dần bành trướng, rõ ràng uy h.i.ế.p đến địa vị của Thái Tử, Hoàng Hậu thể kiêng dè.”

 

Tạ Phinh ngẩng đầu: “Vậy thể gì? Xin mẫu chỉ rõ.”

 

Vân Sơ cầm chung lên, nhấp một ngụm: “Lập trường giữa và ngươi vốn khác biệt, chỉ thể đến đây mà thôi. Người , tiễn khách!”

 

Thính Tuyết dậy, dẫn Tạ Phinh ngoài.

 

Vừa bước chân khỏi đại sảnh, một trận gió lạnh đột nhiên thổi đến, khiến nàng lập tức tỉnh táo ít.

 

Nàng dường như lờ mờ hiểu thâm ý trong lời mẫu .

 

Nàng đợi ở tiền viện một lúc, thấy Thái Tử với vẻ mặt uể oải, cụp đuôi, nàng chắc Bình Tây Vương từ chối liên thủ.

 

“Điện hạ, đối sách.” Tạ Phinh rúc sâu lòng Thái Tử: “Sau khi hồi cung, xin Điện hạ dẫn bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”

 

Thái Tử nắm lấy tay nàng , tán thành: “Mẫu hậu vẫn luôn dồn nàng chỗ c.h.ế.t, nàng vẫn nên an phận ở Đông Cung thì hơn.”

 

“Lui còn đường, tất tiến về phía .” Tạ Phinh kiên quyết : “Điện hạ, xin hãy tin tưởng ở .”

 

Xe ngựa chạy nhanh về phía kinh thành, mãi đến khi ánh chiều buông xuống, họ mới trở về hoàng cung.

 

Tạ Phinh xiêm y theo Thái Tử đến Khôn Ninh Cung. Cung điện thắp đèn đuốc rực rỡ, sáng trưng như giữa ban ngày.

 

“Thỉnh an Mẫu hậu.”

 

Thái Tử và Tạ Phinh cùng bước chính điện.

 

Tạ Phinh trực tiếp quỳ xuống đất, khấu đầu hành lễ: “Tiện bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”

 

Phạm Khắc Hiếu

Hoàng Hậu đột nhiên mở bừng mắt. Bà ngờ tiểu tiện nhân cả gan dám mò đến Khôn Ninh Cung!

 

“Các ngươi đều lui xuống hết .” Thái Tử mở lời, lệnh cho hạ nhân lui : “Mẫu hậu, Linh Lung chuyện trình bày.”

 

phận thật sự của Tạ Phinh, Thái Tử vẫn quen miệng gọi nàng bằng cái tên Linh Lung.

 

Gương mặt Hoàng Hậu đằng đằng sát khí, bà cũng xem tiện nhân thể đưa lời lẽ gì.

 

“Thiếp tội khó dung tha, nguyện ý lập công chuộc tội.” Tạ Phinh quỳ rạp đất bẩm: “Thân của đang phụ tá ở phủ Cung Hi Vương. Thiếp thể thuyết phục y trở thành tai mắt, Đông Cung ngầm cài cắm bên cạnh Cung Hi Vương.”

 

Tạ Thế An lợi dụng nàng tai mắt cho Cung Hi Vương, thì nàng cũng thể biến Tạ Thế An thành nhãn tuyến cho Đông Cung. Chẳng như chứng minh giá trị tồn tại của nàng ư?

 

“Hừm.” Hoàng Hậu lạnh một tiếng: “Thân của ngươi còn thể bức tử cả mẫu sinh, bổn cung cho rằng y sẽ bán mạng vì một trưởng tỷ như ngươi.”

 

Tạ Phinh c.ắ.n môi: “Vậy nương nương cần gì, mới nguyện ý tin tưởng ?”

 

Hoàng Hậu đáp lời, chỉ chăm chú thưởng thức đôi bàn tay ngọc ngà của .

 

Vốn dĩ, bà chẳng hề để lời Tạ Phinh lòng. Tạ Phinh và Tạ Thế An đều quá đê tiện, bà tin loại ti tiện như thể nên việc lớn.

 

nghĩ , những sự kiện trọng đại trong sử sách đa phần do đám ti tiện thúc đẩy... Có lẽ nào...

 

 

Loading...