Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:15:27
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Cảnh Ngọc xoay , bước xuống thềm đá.
Hạ nhân trong viện lén lút quan sát , vội vàng cúi gằm mặt. Gò má sưng tấy đỏ ửng, vô cùng xí.
Hắn đến mặt Hạ thị, cất lời: “Hai ngươi, đưa Hạ thị về thất nhỏ .”
Hai nô bộc liếc , hề nhúc nhích.
Bọn họ hiểu rõ, tuy đây là Tạ phủ, nhưng quyền lên tiếng là chủ mẫu. Dù cho phu nhân sinh hài tử nào cho Tạ thị, dù nàng tát đại nhân một bạt tai, nhưng cứ thái độ của cả gia tộc đối với nàng thì , phu nhân mới là chân chính chấp chưởng quyền lực trong nhà. Nếu phu nhân hạ lệnh, bọn họ dám để Hạ thị rời .
Thính Sương bước tới, phân phó: “Hai ngươi, đưa Hạ thị về .”
Nàng cất lời, hai nô bộc mới dám kéo Hạ thị đang hôn mê tỉnh dậy.
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc trở nên vô cùng khó coi.
Hắn phía , đích dẫn đường đưa Hạ thị về thất nhỏ. Hạ thị mấy nô bộc quăng thẳng lên giường.
Bị kéo lê suốt một đoạn đường, nàng cũng tỉnh táo đôi chút, trợn mắt Tạ Cảnh Ngọc đang bên mép giường, nước mắt nóng bỏng lăn dài, khàn giọng : “Đại nhân, đau...”
Tạ Cảnh Ngọc lấy một lọ cao d.ư.ợ.c từ trong tay áo đưa tới: “Đây là linh d.ư.ợ.c trong cung, lát nữa bảo nha bôi cho ngươi.”
Hạ thị nâng tay, run rẩy xoa mặt Tạ Cảnh Ngọc: “Phu nhân dám đ.á.n.h ngài? Chỉ nữ nhân đanh ác mới thể những chuyện như ... Đại nhân, hưu nàng , ngài mau hưu nàng ...”
Tạ Cảnh Ngọc tránh né sự đụng chạm của nàng , đáp lời: “Nàng vì nhớ hài tử nên mới hấp tấp như , cũng là chuyện thể thông cảm.”
Hạ thị c.ắ.n răng: “Chẳng lẽ ngài nhận phu nhân bây giờ khác ? Nàng còn là Tạ phu nhân dốc lòng vì Tạ phủ nữa. Nàng cứ như mối hận thù với Tạ gia . Ai trong phủ mà nàng tay trừng phạt? Ngay cả ngài cũng nhận một bạt tai của nàng . Sau còn chuyện gì nàng dám nữa? Cho dù phận nàng cao quý, cũng xứng đáng chủ mẫu Tạ phủ! Đại nhân, ngài nên đề phòng thì hơn!”
Tạ Cảnh Ngọc ngoài cửa sổ, mắt chứa ưu tư. Hắn đương nhiên nhận sự khác thường của Vân Sơ. Lúc còn hiểu vì nàng đổi đến mức như trở thành một khác, nhưng hiện tại cũng tìm nguyên do hợp lý. Hẳn là Vân Sơ sớm hoài nghi nơi chôn cất hài tử, lén lút điều tra lâu nhưng thể tra hài nhi an táng ở , nên lúc mới đột ngột bộc phát như ...
“Hôm nay ngươi nàng bức cung nhưng vẫn thực tình lúc đó. Chuyện bốn năm chôn vùi triệt để, nhắc nữa.” Tạ Cảnh Ngọc xoay : “Ngươi cứ chuyên tâm dưỡng thương, chớ tơ tưởng lung tung, cũng đừng gây chuyện thị phi. Ta sẽ phái hầu hạ ngươi chu đáo, sẽ để ngươi chịu thiệt thòi.”
Hạ thị tựa giường, nắm chặt lọ t.h.u.ố.c trong tay.
Tạ Cảnh Ngọc rời khỏi thất nhỏ, trở về Thư phòng. Năm dấu tay mặt vẫn còn in rõ, chỉ cần ngang qua là đám hạ nhân đều thấy .
Chính vì thế, chuyện Tạ Cảnh Ngọc phu nhân ban cho một bạt tai ở Sanh Cư truyền khắp các ngõ ngách của Tạ phủ, tất nhiên cũng truyền đến An Thọ Đường.
“Cái gì?!” Tạ lão thái thái quăng vỡ chén trong tay: “Vân Sơ dám tát Cảnh Ngọc? Dựa mà nó dám chứ? Ai cho nó lá gan tày trời như ?”
Nguyên thị khuyên nhủ: “Phu thê lúc khẩu chiến cũng là chuyện thường tình.”
“Khẩu chiến thì khẩu chiến, ai cho phép nó động thủ? Còn dám tát thẳng mặt phu quân! Bảo ngày mai Cảnh Ngọc diện kiến Thánh thượng ?” Lão thái thái nộ khí ngập tràn: “Nó sinh hài tử, sớm phạm Bảy điều Thất xuất. Giờ dám đ.á.n.h trượng phu. Nói nó là nữ nhân hung hãn, là ác phụ cũng ngoa! Nữ nhân như xứng chủ mẫu Tạ phủ. Nếu là nhà khác, nó sớm hưu thê ! Nó lấy tư cách gì mà càn rỡ như thế!”
“Lão thái thái, chớ nên buông lời , e rằng ngoài thì .” Nguyên thị khẽ khàng cất lời: “Sơ nhi là hài tử mang phúc vận, từ khi nó bước cửa Tạ gia, bệnh tình của con dứt hẳn, quan lộ của Cảnh Ngọc cũng thuận buồm xuôi gió. Nó là mệnh phú quý, thể Tạ gia thịnh vượng, nước lên thuyền lên. Nếu hưu bỏ nó , tìm một tức phụ khác đến nhường ?”
“Bệnh tật của khỏi là lẽ đương nhiên, liên quan gì đến vận mệnh của nó?” Lão thái thái lạnh lùng đáp: “Cảnh Ngọc thăng quan tiến chức là nhờ bản lĩnh của chính nó, Vân gia thể giúp đỡ gì? Hôm nay nể mặt nó tưởng niệm hài tử c.h.ế.t yểu nên mới bỏ qua, nhưng nếu ngày nàng còn dám loạn, gây bất an cho gia môn như , thì cho dù đắc tội với Vân gia, cũng sẽ buộc Cảnh Ngọc hưu thê!”
Nguyên thị vội vàng can ngăn: “Sơ nhi nào kẻ hiểu lý lẽ...”
Khi hai chồng nàng dâu đang tranh luận, ngoài sân trời dần nhá nhem tối.
Cảm xúc của Vân Sơ thăng trầm khó đoán, nàng dường như rút cạn tinh lực, mệt mỏi rã rời giường.
Vốn dĩ tối nay còn khổ luyện mã bộ, nhưng nàng thực sự thể gượng dậy nổi.
Nàng nhắm mắt , bên tai vẫn văng vẳng tiếng than bi thương của những hài nhi , cứ như thế day dứt mãi cho đến khi nàng chìm giấc mộng lúc nào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-37.html.]
“Nương, đang ở nơi nào, bọn con nhớ lắm.”
“Nương ơi, ôm bọn con một cái , lạnh quá.”
Tim Vân Sơ như ngàn nhát d.a.o cứa, rõ ràng đây chỉ là giấc mộng huyễn hoặc nhưng nàng vẫn tỉnh . Nàng thực sự khát khao tìm hài tử, ôm ấp bọn trẻ, cho bọn chúng nàng từng quên, và nàng cũng nhớ bọn chúng da diết...
Nàng gian nan bước giữa màn sương mịt mờ của giấc mộng.
Sương trắng bao phủ khắp nơi, thấy điểm cuối cùng, cũng chẳng rõ nàng bao lâu, cuối cùng cũng thấy một tia sáng yếu ớt.
Vân Sơ nhanh chân lao như điên dại về phía ánh sáng.
Nàng thấy bầu trời màu thiên thanh cao vời vợi, thấy t.h.ả.m cỏ xanh ngắt trải dài vô tận, khắp nơi đều là hoa tươi đua nở. Hai hài tử chừng bốn tuổi, phấn điêu ngọc trác, đang chơi đùa giữa bụi hoa rực rỡ.
Một nam nhi một nữ nhi, chúng đang say sưa chơi đùa thứ gì đó.
Tâm tình Vân Sơ lập tức trở nên nhẹ nhõm, nàng cẩn trọng tiến đến, chỉ sợ động tác lớn sẽ khiến nàng đột ngột tỉnh mộng.
“Hài tử của nương, nương tới đây...”
Giọng nàng dịu dàng vô cùng, nàng quỳ gối mặt hai đứa trẻ.
Nam nhi ngẩng đầu lên, một gương mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt nàng, khiến nàng kinh ngạc thốt lên: “Tiểu Thế tử?”
Tại dung mạo của hài tử nhà nàng biến thành gương mặt của Tiểu Thế tử phủ Bình Tây Vương...
“Mẫu !”
Hài tử lập tức chui lòng nàng.
Vân Sơ đột ngột bừng tỉnh, lúc mới trời sáng rõ.
Thính Sương tiếng động liền bước , hạ giọng : “Phu nhân, nếu vẫn cảm thấy mệt mỏi, cứ an tâm nghỉ ngơi. Nô tỳ sẽ cáo lui những đến thỉnh an.”
Vân Sơ day day huyệt Thái Dương: “Ngươi hãy phong hàn, mấy hôm cũng đừng để ai tới Sanh Cư thỉnh an.”
Thính Sương lộ rõ vẻ lo lắng.
Nàng nhẹ nhàng khép cửa bước ngoài, cao giọng đáp lời: “Phu nhân phong hàn, thể bất an, xin mời các vị về . Mấy hôm tới cũng cần đến Sanh Cư thỉnh an.”
Thính Vũ dắt tay Tạ Thế Doãn, tỏ vẻ kinh ngạc: “Chẳng hôm qua Phu nhân vẫn còn khỏe mạnh , cớ gì đột nhiên lâm bệnh? Bệnh tình nghiêm trọng ?”
Phạm Khắc Hiếu
Thính Phong thầm nghĩ nàng thật giả dối, chuyện lớn như xảy hôm qua, lý do Phu nhân lâm bệnh, trong phủ ai mà hiểu rõ?
“Thời tiết trở lạnh, Phu nhân may nhiễm phong hàn mà thôi.” Thính Sương nhàn nhạt , giọng điệu lạnh lùng: “Mời các vị lui cho.”
Mọi đều tự giác rời , chỉ riêng Thính Vũ kéo Tạ Thế Doãn nấn ná , mở lời: “Phu nhân lâm bệnh, thể ở hầu hạ. Phu nhân thương Doãn ca nhi nhất, hãy để Doãn ca nhi an ủi .”
Thính Sương lập tức lạnh mặt: “Phu nhân đang bế quan tịnh dưỡng, cần bất cứ ai hầu hạ. Mời Vũ di nương cùng Thế Doãn lui .”
Thính Vũ cụp mi mắt, trong lòng thầm bĩu môi.
Lúc nàng còn thấy Phu nhân là thông minh cơ trí, giờ thấy Phu nhân thật ngu xuẩn khờ dại. Một nữ nhân khả năng sinh hạ hài tử thì nên nắm giữ những đứa trẻ sẵn trong phủ để chỗ dựa, và chiếm lấy trái tim trượng phu. Phu nhân ngược tất cả.
Phu nhân dám giáng cho Đại nhân một bạt tai ngay mặt bàn dân thiên hạ, e rằng chút tình cảm phu thê cuối cùng giữa Đại nhân và Phu nhân cũng tan vỡ.
Thính Vũ đang miên man suy nghĩ thì thấy Tạ Cảnh Ngọc tan triều, sải bước tiến thẳng đến cửa Sanh Cư.