Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 372

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:29:04
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi nội dung của chương truyện!

 

Đinh Đông cạnh sương phòng của chủ viện, trong mắt ánh lên tia rực rỡ.

 

Thị đợi hồi lâu, thấy hai vị tiểu chủ tử tới, lâu thấy Vương gia bước . Thị cúi đầu, bước đến gần, lắp bắp cất tiếng gọi: “Vương gia.”

 

Phạm Khắc Hiếu

Ngày nào Vương phủ chẳng hành lễ vấn an, ai cũng gọi một tiếng như , Sở Dực cứ thế bước thẳng, chẳng màng đoái hoài.

 

Đinh Đông thấy vô cùng tủi . Hơn nửa năm xuất hiện mặt, e rằng Vương gia sớm quên mất thị là ai.

 

“Vương gia, nô tỳ là nữ nhi của Nhĩ ma ma, tên Đinh Đông.” Thị tiến lên một bước, khẽ mở miệng: “Mẫu nô tỳ khi tới thôn trang dưỡng lão thì thể ngày càng suy yếu. Mấy hôm gửi thư về thiếu một vị d.ư.ợ.c liệu, nô tỳ chỉ đành đ.á.n.h bạo tới đây cầu xin Vương gia cứu giúp.”

 

Sở Dực nhíu mày: “Thiếu loại d.ư.ợ.c liệu gì?”

 

“Là nhân sâm trăm năm tuổi.” Đinh Đông nghẹn ngào thưa: “Cầu xin Vương gia rủ lòng thương xót, cứu lấy mẫu nô tỳ, Đinh Đông nhất định sẽ báo đáp đại ân đại đức của .”

 

Sở Dực thản nhiên mở miệng: “Đi tìm Trình tổng quản mà xin.”

 

Nói xong, lập tức rời .

 

Đinh Đông c.ắ.n chặt môi . Mẫu nàng nuôi lớn Vương gia, nay mẫu mắc bệnh, lẽ nào Vương gia nên hỏi han vài câu về bệnh tình ? Vậy mà lạnh lùng bỏ như thế.

 

Song từ góc độ khác, Vương gia hỏi thêm gì đồng ý ban nhân sâm trăm năm, đủ để chứng minh mẫu thị vẫn giữ một vị trí nhất định trong lòng Vương gia. Chỉ cần Vương gia còn nhớ rõ phần ân tình , thị vẫn còn cơ hội.

 

Cơn buồn ngủ của Vân Sơ bớt nhiều ba bốn ngày ngủ li bì, còn đến mức xuống say giấc nồng. Nàng bắt đầu ráo riết chuẩn hôn sự cho Thính Tuyết.

 

Trình tổng quản mời xem hoàng lịch, hôn sự định ngày mười hai tháng chạp, giờ đây cận kề. Vân Sơ cũng dựa theo quy cách Thính Sương xuất giá đây mà chuẩn một phần của hồi môn phong phú.

 

“Khởi bẩm Vương phi, Thái Tử Phi giá lâm.”

 

Vân Sơ thẳng dậy, phân phó: “Mời phòng khách, dâng hảo hạng .”

 

Nàng bộ thường phục mặc nhà sang bộ xiêm y trang trọng hơn mới dậy tới phòng khách.

 

“Chúc mừng tam , đây là tổ yến sai chuẩn để dưỡng thai, nhận lấy cho ấm .” Thái Tử Phi tươi, lời khách sáo: “Dòng dõi của tam quả thật là đơn bạc, thêm hài tử thì phủ Bình Tây Vương ắt sẽ càng thêm náo nhiệt, phước khí dồi dào.”

 

“Đa tạ Thái Tử Phi chiếu cố.” Vân Sơ nhận lấy tổ yến, thở dài : “Nửa năm Phương trắc phi sảy thai, và Vương gia rời kinh, bây giờ Phương trắc phi bình phục ?”

 

Thái Tử Phi trấn an: “Nàng còn trẻ tuổi, dưỡng sức nửa năm khá nhiều , tam cần quá bận lòng.” Nàng ngừng một chút tiếp lời: “Kỳ thực hôm nay tới cửa ngoài việc mừng tam hỉ , còn một chuyện riêng bàn bạc.”

 

Vân Sơ đương nhiên đoán dụng ý của Thái Tử Phi khi giá lâm, thậm chí nàng còn rõ là việc gì.

 

“Lần Mẫu hậu từng lời nhắn với tam , tam rằng sẽ cân nhắc.” Thái Tử Phi hạ giọng, hỏi: “Không tam suy xét đến ?”

 

Vân Sơ khẽ thở dài: “Nửa năm nay Vương gia quen với cuộc sống tiêu d.a.o tự tại bên ngoài, tạm thời trở về triều. Thiếp sẽ nghĩ cách khuyên nhủ .”

 

Giờ đây, Hoàng Hậu đang đấu đá với Cung Hi Vương, phủ Bình Tây Vương bọn cần thiết nhúng tay cuộc tranh đoạt . Để mặc sống c.h.ế.t của khác, bảo bản mới là thượng sách.

 

“Thôi , rõ.”

 

Thái Tử Phi dậy. Lão tam (Sở Dực) há chẳng đang tọa sơn quan hổ đấu? Nàng càng kéo xuống vũng bùn . Nếu Ân gia xảy chuyện, thử hỏi lão tam còn thể yên mà bàng quan ?

 

Vào đông, kinh thành ngừng đón những trận tuyết bay.

 

Vân Sơ rúc trong phòng ấm, ăn táo chua Lâm thị đưa tới, nhâm nhi tổ yến Ân phi ban tặng, thể vô cùng khoan khoái.

 

Giữa trưa, Trường Sinh tan học liền dẫn theo Tạ Nhàn tới chỗ nàng trò chuyện.

 

Tạ Nhàn ôm theo một vò nhỏ, dâng lên: “Bẩm Vương phi, đây là dưa chua do nương con tự tay , lúc nào cảm thấy chán ăn thể dùng một chút để khai vị.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-372.html.]

 

Quả thật từ khi mang thai, Vân Sơ đặc biệt thèm đồ chua. Nàng bảo Thính Tuyết gắp một ít, nếm thử một miếng, thấy chua giòn, quả thực vô cùng ngon miệng, còn hơn hẳn dưa muối mua ngoài chợ.

 

Tạ Nhàn nhoẻn miệng : “Trong nhà con vẫn còn, nếu Vương phi yêu thích, con xin phép mang thêm tới…”

 

“Cứ chờ khi nào ăn hết vò , sẽ cho tới nhà con lấy.” Vân Sơ cũng hề khách sáo. Nàng hiểu rõ, nếu nàng quá giữ ý, Giang di nương sẽ cảm thấy nàng ghét bỏ món quà mọn .

 

Hai nữ hài dùng bữa trưa xong thì kéo vẽ tranh.

 

Chờ khi Vân Sơ tỉnh giấc giấc ngủ trưa, Thu Đồng mới bước bẩm báo: “Bẩm Vương phi, khi Thái Tử Phi hồi cung lập tức sai bên nhà đẻ tới Ân gia một chuyến.”

 

Khóe môi Vân Sơ gợi lên một nụ lạnh lùng.

 

Hoàng Hậu kéo Bình Tây Vương nhập cuộc, nên mới xuống tay đ.á.n.h Ân gia, ép Sở Dực tỏ thái độ. Vốn dĩ nàng và Sở Dực chỉ khoanh tay , nhưng nếu Hoàng Hậu cứ một mực liên lụy đến Ân gia, thì đừng trách nàng động thủ.

 

Vân Sơ ăn điểm tâm xong, uống một ngụm thản nhiên : “Thời điểm thích hợp để truyền bá một chuyện về Công Tôn gia ngoài .”

 

Sở Dực bước cửa thấy lời , lập tức ôm nàng lòng, dịu dàng trấn an: “Nàng cứ việc chuyên tâm dưỡng thai cho , cần lo lắng đến những chuyện thế .”

 

“Được , nhọc lòng nữa.”

 

Vân Sơ nhọc lòng thôi, chứ kỳ thực cũng thể thật sự buông bỏ. Sở Dực nàng ngủ say mới an tâm tới thư phòng xử lý chính sự.

 

Giờ đây Thái Tử giám quốc, Cung Hi Vương nắm giữ Hộ bộ, ngay cả đám tam giáo cửu lưu phố cũng đều là thế lực của Cung Hi Vương. Ngón tay lộ rõ khớp xương của gõ nhẹ lên mặt bàn, nam nhân lạnh lùng hạ lệnh: “Thu mua vài kẻ trong đám tam giáo cửu lưu, loan truyền chuyện của Công Tôn Ninh ngoài.”

 

Hoàng Hậu lôi kéo trận, tạo thế kiềng ba chân. Còn , càng đẩy Hoàng Hậu và Sở Mặc thế đối đầu như nước với lửa, đội trời chung.

 

Trình Tự lĩnh mệnh: “Thuộc hạ tuân lệnh, Vương gia!”

 

“Việc nhỏ cần ngươi tự vận động, cứ giao cho Trình Thất .” Sở Dực y: “Việc hôn sự chỗ nào cần giúp đỡ thì cứ thẳng.”

 

Trình Tự vẫn vẻ mặt lạnh lùng, nhưng vành tai ửng đỏ: “Phụ lo liệu chu , Vương gia chỉ cần chờ ngày uống rượu mừng là .”

 

Chiều tối cùng ngày, lâu tửu điếm trong kinh thành bắt đầu râm ran bàn tán về chuyện Công Tôn gia. Kinh thành vốn thiếu tin tức thị phi, nhưng những chuyện bê bối của nhà huân quý như thế hiếm khi truyền tai dân chúng. Bởi , lúc khắp đầu đường cuối phố đều đang nhao nhao nghị luận.

 

“Các ngươi , về trưởng tử Công Tôn gia, chậc chậc...”

 

“Công Tôn gia nào, gây chuyện thương thiên hại lý gì?”

 

“Chính là nhà đẻ của Hoàng Hậu nương nương, đương kim Quốc cữu Công Tôn Ninh đó. Nghe đồn vô cùng háo sắc, chuyên dòm ngó thê tử của khác, chiếm đoạt ít nữ tử chồng.”

 

“Trời đất ơi, còn chuyện tày đình đó ? Là thê tử nhà ai h.i.ế.p đáp?”

 

“Ta nào rõ , nhưng chắc chắn đến chín phần mười là thật. Công Tôn Ninh quả là tên súc sinh đê tiện.”

 

“Dựa phận Quốc cữu mà bức bách quan viên thủ hạ dâng nộp thê tử, chuyện thất đức như mà cũng ư?”

 

“Khi Thái Tử đưa tang Thái Hậu, chẳng cũng mang một nữ tử từ Hoàng lăng về sủng hạnh đó ? là tiện nhân tiện chủng, cùng chung một giuộc cả.”

 

“...”

 

Kinh thành ồn ào huyên náo, chẳng mấy chốc tin đồn truyền tới tận hoàng cung.

 

“Choang!”

 

Hoàng Hậu nổi trận lôi đình, ném vỡ cả một bộ ấm ngọc quý giá.

 

“Tên ngu xuẩn Công Tôn Ninh !” Bà tức đến mức đau đầu dữ dội: “Tại trưởng thể dạy dỗ thứ hỗn trướng như , danh dự trăm năm của Công Tôn gia đều tên súc sinh hủy hoại! Thậm chí còn liên luỵ đến thanh danh của bổn cung và Thái Tử!”

 

 

Loading...