Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 374
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:29:06
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở Lan cứ co ro rụt cổ cho đến khi Thái Tử Phi lấy cớ xin phép rời khỏi yến tiệc, nó mới dám ngẩng đầu lên.
Nó căm tức Sở Hoằng Du, gằn giọng: “Thứ tiểu nhân mách lẻo!”
Sở Hoằng Du thong thả ung dung c.ắ.n một viên thịt, nhai nuốt từ tốn mới thản nhiên : “Sau đừng để thấy những lời đó nữa. Nghe thấy nào, sẽ cáo trạng đó. Ta cứ thích cáo trạng đấy, ngươi gì ?”
Sở Lan chỉ hận thể úp mâm thức ăn lên đầu thằng bé, nhưng nào dám. Lỡ như tiểu tử cáo trạng, Hoàng tổ phụ chắc chắn sẽ cho rằng Mẫu phi nàng dạy con...
Sở Hoằng Du đắc ý bước đến bên cạnh Vân Sơ: “Nương, con như lợi hại ?”
Vân Sơ đưa tay xoa đầu thằng bé.
Mượn lực đ.á.n.h trả cũng xem là một thượng sách.
Nàng ôn hòa : “Các con đấu với hài tử thì thể dùng cách , nhưng nếu lớn khinh nhục, lập tức với và Phụ vương các con.”
Sở Hoằng Du gật đầu lia lịa: “Đương nhiên là thế .”
Yến hội gần tàn.
Trong suốt thời gian cung yến diễn , Vân Sơ để ý thấy Hoàng thượng và Quốc công phu nhân biến mất chừng một khắc, còn sắc mặt của Hoàng Hậu thì càng lúc càng khó coi.
Phạm Khắc Hiếu
Tiệc yến mùng tám tháng chạp đến hồi kết thúc, Hoàng thượng dậy nâng chén giao bôi cùng quần thần, thì bỗng một tiếng "leng keng" vang vọng. Một thanh nhuyễn kiếm (kiếm mềm) đột ngột xuất hiện giữa sảnh điện, rơi từ Thế tử Quốc công.
Thế tử Quốc công gần ba mươi, tay vẫn còn nâng chung rượu, khi trông thấy thanh kiếm rơi từ thì tức khắc ngây dại.
“Lớn mật!” Uy Mãnh tướng quân lập tức rút bội kiếm, chỉ thẳng Thế tử Quốc công quát lớn: “Dám lén lút giấu binh khí cung, tội đáng c.h.ế.t vạn !”
Phàm đại thần tiến cung, đều cởi giáp bỏ binh khí, tuyệt đối mang vũ khí nội điện. Người phép mang vũ khí chỉ tướng lĩnh hộ vệ từ Tam phẩm trở lên và Ngự Lâm Quân. Thế tử Quốc công rõ ràng trong đó.
“Vi thần, oan uổng!” Thế tử Quốc công quỳ sụp xuống, dập đầu liên hồi: “Thần trung thành với Bệ hạ, trung với triều đình, tuyệt đối dám mưu đồ ám sát phản. Cúi xin Bệ hạ tra xét kỹ lưỡng, trả sự trong sạch cho vi thần!”
“Kiếm tự ngươi rơi, còn cần tra xét điều gì nữa!” Thái tử lạnh lùng cất lời: “Phụ hoàng, theo nhi thần thấy, Thế tử Quốc công ở vị trí Thế tử hơn hai mươi năm mà chính thức phong tước, hẳn là ôm hận trong lòng. Hắn lợi dụng yến hội để báo thù, tội đáng tru di!”
“Không thể nào!” Quốc công phu nhân Lê Tĩnh Xu thất thố dậy: “Hoàng thượng, Kỳ nhi thể chuyện đại nghịch bất đạo như . Chuyện nhất định là kẻ cố ý hãm hại!”
Hình bộ Thượng thư tiến : “Muốn tra rõ việc cũng chuyện khó.”
Quốc công phu nhân gật đầu lia lịa: “Vâng, nhất định điều tra cho lẽ!”
Nào ngờ, lời dứt, bà thấy Thế tử Quốc công run rẩy. Bà tin mắt , hỏi: “Kiếm , quả thật là của ngươi ?”
Thế tử Quốc công chậm rãi gật đầu thừa nhận. Thanh kiếm đích thực là của , nhưng thề hề giấu , càng rõ vì xảy chuyện kinh thiên động địa ...
Quốc công phu nhân đầu về phía Hoàng hậu, thấy khóe môi đối phương khẽ cong lên một ý lạnh lẽo, đầy âm hiểm. Hoàng hậu đối diện với ánh mắt của Quốc công phu nhân, nụ càng thêm sâu xa.
Mấy năm gần đây, Quốc công phu nhân ỷ ân sủng của Hoàng thượng, đắc tội với ít gia tộc quyền quý. Giờ đây, khi biến cố xảy , tất nhiên vô sẽ nhân cơ hội giẫm thêm một bước, khiến Phủ Quốc công triệt để biến mất khỏi Kinh thành.
Cũng uổng phí công sức bỏ vạn lượng bạc ròng để mua chuộc hạ nhân trong phủ Quốc công...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-374.html.]
Cung yến mùng tám tháng chạp kết thúc một cách chóng vánh và hỗn loạn.
Thế tử Quốc công tống giam đại lao, Đại Lý Tự nghiêm hình tra xét.
Mấy năm trở đây, Phủ Quốc công còn lập thêm công trạng gì nổi bật, thêm sự thù địch từ vô gia tộc từng xích mích với Quốc công phu nhân, các bản tấu chương buộc tội liên tục dâng lên.
Án nhân chứng vật chứng đầy đủ, Hoàng đế tứ phía triều thần áp bức, cuối cùng đành phế bỏ tước vị của Phủ Quốc công.
[]
“Nhị Lang…” Quốc công phu nhân Hoàng thượng, giọng nức nở: “Chuyện rõ ràng là kẻ khác cố ý hãm hại, Nhị Lang thể nào điều tra thêm một chút nữa ?”
Hai bọn họ đang ở Kim Anh Điện. Nơi vốn là một góc hẻo lánh trong điện, cung nhân qua . Từ khi Thái hậu băng hà, đây trở thành nơi bí mật hai thường xuyên gặp gỡ.
giờ Phủ Quốc công phế, danh phận Quốc công phu nhân cũng còn, Lê Tĩnh Xu tiến cung diện kiến thật sự là chuyện khó khăn vạn phần.
“Án Đại Lý Tự hạ định luận, cần thiết tra thêm.” Hoàng đế lạnh nhạt : “Trẫm sẽ ban cho nàng một phong hào Nhị phẩm phu nhân, để nàng thể tùy ý cung. Nàng phong hào gì?”
Lê Tĩnh Xu khẽ nhướng đôi mày lá liễu. Tuy bà ngoài ngũ tuần, nhưng từng sinh con dưỡng cái, mấy năm nay nhọc lòng lo nghĩ điều gì, chỉ chuyên tâm hưởng lạc, tránh xa uất ức nên nhan sắc bảo dưỡng vô cùng . Mỗi nụ cái nhíu mày của bà vẫn phảng phất phong vận của thiếu nữ đôi mươi.
“Ta cần phong hào Nhị phẩm phu nhân nào cả. Ta... chỉ nguyện mãi mãi ở bên Nhị Lang.” Lê Tĩnh Xu tựa lồng n.g.ự.c Hoàng đế, giọng tràn ngập nhu tình.
Hoàng đế vươn tay ôm lấy bà : “Hay là thế , trẫm sẽ lấy cớ Đoan thái phi cần bầu bạn sớm chiều, để nàng lấy phận đó mà cung sinh sống.”
Lê Tĩnh Xu khó chịu, khẽ c.ắ.n môi son. Chẳng lẽ nàng vĩnh viễn chỉ thể dùng phận như để ở bên cạnh Nhị Lang ? Nhiều năm chịu đựng như , nàng quá đủ .
“Nhị Lang, vẫn nhớ rõ năm xưa thề mặt Tiên hoàng, nhất định cưới vợ...” Lê Tĩnh Xu khẽ: “Vì áp lực của Tiên hoàng mà và chia lìa... Giờ đây, Tiên hoàng và Thái hậu đều băng hà, còn ai thể cưỡng ép nữa, Nhị Lang, vì …”
Hoàng đế khẽ mím môi. Khi đó, ông tuổi trẻ khí thịnh, nhất định cưới nữ nhân ái mộ, nên cãi vã với Tiên hoàng hơn nửa năm trời, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp mà chấm dứt.
Sau khi đăng lâm ngôi vị tối cao , ông bày mưu tính kế, khiến cố Quốc công c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, nhờ mới chiếm giai nhân mà tuổi trẻ ông hằng khao khát.
Bách tính bên ngoài đều ông háo sắc, điều ông thừa nhận. dù háo sắc đến , ông vẫn phân biệt điều gì nên và điều gì nên .
Nếu trẫm nạp góa phụ của Nhất phẩm Quốc công phi tần, Ngự Sử Đài chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ buộc tội, khi còn lão thần cương trực đ.â.m đầu cột mà can ngăn, khiến thiên hạ rối ren.
Ông mang nợ Lê Tĩnh Xu, cho nên dù trong tối ngoài sáng, ông vẫn luôn che chở cho nàng. Dù Phủ Quốc công phế, ông cũng để nàng chịu bất kỳ tủi nhục nào.
“Có trẫm ở đây, sẽ ai dám tổn thương nàng dù chỉ một sợi tóc.”
Nghe xong lời , Lê Tĩnh Xu thất vọng cụp mắt xuống, che giấu nỗi buồn sâu thẳm. Giữa nàng và thanh danh của đế vương, Nhị Lang chọn bảo vệ thanh danh. Nàng bỗng nhiên cảm thấy hai mươi năm chờ đợi và hy sinh , hóa chỉ là một trò đùa đáng cay đắng...
Phủ Quốc công tuy tước bỏ phong hào, nhưng Hoàng đế niệm tình công lao tiên tổ, vẫn giữ phủ , cho phép đời tiếp tục cư trú.
Sự việc mau chóng trở thành đề tài đàm tiếu nơi lâu tửu quán khắp kinh thành.
Cũng trong thời gian , Thính Tuyết chính thức xuất giá. Nàng là đại nha đầu Vân Sơ tín nhiệm nhất, chủ mẫu xem trọng, cho phép xuất giá từ cửa bên của Vương phủ, kiệu hoa lớn theo một đường thẳng tiến đến cửa Trình gia.
Bởi thai, Vân Sơ thể chinh dự lễ rượu mừng.
Trung tuần tháng Chạp, khí đón năm mới càng lúc càng đậm đà. Công chúa Khánh Hoa mang theo đích trưởng tử Mạnh Thâm hồi kinh, chuẩn tham gia yến hội trừ tịch.