Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 378

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:29:10
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kính mời Quý độc giả theo dõi nội dung chương truyện tại phần !

 

Nguyên thị mang một chung , thở dài : “Cũng nhờ lúc Sơ nhi mua cho Duy ca nhi một tên gia nô. Nếu , cũng chẳng ai sẽ đảm đương những việc nặng nhọc .”

 

Vân Sơ bưng chung lên nhưng uống, mỉm hỏi: “Mấy vị ca nhi ?”

 

“An ca công việc phụ tá cho một vị đại quan trong triều, mỗi tháng kiếm mấy trăm văn tiền, nhờ mà cả nhà đến mức chịu cảnh ăn gió Tây Bắc.” Nguyên thị tiếp tục than thở: “Duy ca nhi... ai dà, chẳng cố gắng gì cả, vốn dĩ lười biếng, trời trở lạnh thì than đau chân, càng thêm lười biếng hơn , cả ngày chỉ giường. Doãn ca nhi hiểu chuyện hơn, gần đây ngày nào cũng chăm chỉ sách, nếu điều gì thông suốt sẽ tìm An ca nhi chỉ giáo.”

 

Đang dở, chợt thấy Tạ Thế Duy khập khiễng từ hậu viện tới: “Mẫu ... mẫu , con nhớ !”

 

“Duy ca nhi, con lớn tiếng gọi loạn cái gì thế!” Nguyên thị sa sầm mặt: “Nhìn cho kỹ, đây là Vương phi, là Bình Tây Vương phi cao quý, mẫu của con!”

 

“Con...” Tạ Thế Duy cẩn thận Vân Sơ, mím môi : “Trời lạnh như thế mà Vương phi vẫn nguyện ý ghé thăm Tạ gia, nhất định là trong lòng vẫn còn nhớ thương nhi tử của . Con gọi một tiếng mẫu thì gì sai trái?”

 

Vân Sơ lắc đầu: “Bất kính với thuộc hoàng thất là trọng tội, thậm chí là tử tội.”

 

Tạ Thế Duy lập tức rùng .

 

“Vương, Vương phi...” Hắn run rẩy : “Khi và Vương gia đại hôn, cố ý chuẩn một phần lễ vật đại hôn, nhưng đến nay mới thể dâng lên . Hy vọng Vương phi trách tội.”

 

Hắn lấy một pho tượng gỗ nhỏ từ trong n.g.ự.c áo .

 

Vân Sơ liền nhận . Lúc nàng còn là thê tử Tạ gia, Du ca nhi lén đến Tạ gia ở vài hôm, lúc rời cũng tặng nàng một pho tượng gỗ tương tự.

 

Pho tượng gỗ của Du ca nhi vụng về nhưng đáng yêu, còn cái của Tạ Thế Duy tinh xảo hơn một chút, rõ ràng là thường xuyên cầm trong tay thưởng thức, nên pho tượng vô cùng sáng bóng, nhuận sắc.

 

“Ta thành hôn hơn một năm, lễ vật cần thiết nữa.” Vân Sơ lạnh nhạt cự tuyệt.

 

Sở dĩ Vân Sơ vẫn còn ý định cho một hài tử một cơ hội, ví dụ như Tạ Thế Doãn, bởi thứ nhất, lực sát thương của quá nhỏ, bất kỳ nguy hiểm gì; thứ hai, còn báo thù cho Thính Vũ, xem như trong lòng vẫn còn một chút tình ; và cuối cùng là tình huống gia đình sa sút như hiện tại mà vẫn còn cố gắng sách, quả thực khiến nàng lau mắt mà .

 

Còn Tạ Thế Duy, dẫu Tạ gia thịnh suy, giàu bần cùng, đều là loại bùn nhão thể trát tường. Tóm , là một kẻ hư hỏng, bại hoại.

 

Tạ Thế Duy há miệng thêm điều gì đó, thì thấy Tạ Thế Doãn từ phía bước .

 

Hắn thấy tiếng chuyện ở tiền viện, tưởng Tạ Thế An về nên cố ý cầm sách tới nhờ ca ca chỉ giáo, ngờ xuất hiện là Vân Sơ.

 

Phạm Khắc Hiếu

Trái tim bỗng chốc nhảy dựng lên.

 

Hắn sợ Vân Sơ tới đây để cảnh cáo phép tiếp xúc với tiểu quận chúa nữa.

 

khi thấy vẻ mặt ôn hòa của Vân Sơ, chút bất an, lo lắng nàng sẽ nhắc tới tiểu quận chúa mặt những Tạ gia.

 

Hắn từng tiết lộ chuyện qua với tiểu quận chúa cho bất kỳ nào trong Tạ gia, vì sợ Tạ Thế An và Tạ Thế Duy sẽ nảy sinh ý đồ .

 

“Bái kiến Vương phi.” Tạ Thế Doãn mang theo lòng đầy phức tạp, thi lễ.

 

Vân Sơ nhàn nhạt gật đầu, vẫn thêm lời nào.

 

Hắn yên lặng một tiếng động, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Vừa xuống một lát, thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng , kèm theo tiếng nhắc nhở của Tam Cửu: “Đại thiếu gia cẩn thận, tuyết tan, nền đất trơn trượt.”

 

Nghe thấy , Vân Sơ buông chung xuống, lập tức dậy: “Thái thái cứ bận rộn , xin phép cáo từ .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-378.html.]

Nguyên thị lập tức níu : “An ca nhi lâu gặp nàng, thấy nàng đến nhất định sẽ vui mừng lắm...”

 

Gió bấc gào thét. Tạ Thế An bước chân mệt mỏi trở về nhà, cả đổ đầy mồ hôi.

 

Khi Tạ Thế An về đến cửa Tạ gia, thấy một chiếc xe ngựa dừng đại môn. Chỉ một cái liếc mắt, y liền nhận đó là xe ngựa của phủ Bình Tây Vương.

 

Y khỏi bước nhanh hơn, nhấc chân vượt qua bậc cửa, thấy Vân Sơ đang trong sân.

 

Sân viện vốn tiêu điều hoang phế bỗng chốc nhờ nàng mà thêm phần cảnh sắc. Trong khoảnh khắc , chợt nảy sinh ảo giác rằng Tạ gia lúc chính là Tạ gia xưa cũ.

 

“Vương phi.”

 

Tạ Thế An cúi đầu chắp tay, thi hành lễ tiết.

 

“Ngươi cứ việc , .”

 

Vân Sơ nha nâng đỡ, chuẩn bước ngoài.

 

“Vương phi xin dừng bước.” Tạ Thế An gọi nàng: “Thời tiết giá lạnh, Vương phi đang thai, e là chỉ đơn thuần ghé qua Tạ gia thăm hỏi nhất thời thôi chứ?”

 

Nguyên thị kinh ngạc mấp máy môi: “Sơ nhi, ngươi quả thật thai ?”

 

Chẳng đại phu Sơ nhi vĩnh viễn thể m.a.n.g t.h.a.i nữa ? Kể từ khi đứa con đầu lòng của nàng mất , nàng ở Tạ gia nhiều năm mà mãi tin vui. Vì mới gả vương phủ đầy nửa năm lập tức thai? Nếu khi xưa Sơ nhi và Cảnh Ngọc đích trưởng tử, Tạ gia hẳn sẽ biến đổi nghiêng trời lệch đất đến mức .

 

Vân Sơ vẻ bối rối, như thể vạch trần tâm tư. Nàng mím môi, thủ thỉ: “Ta chỉ ghé đến thăm hỏi, tuyệt nhiên ý đồ nào khác.”

 

“Vương phi việc gì khó , xin cứ thẳng thắn.” Tạ Thế An liếc những lớn kẻ nhỏ đang trong sân: “Tổ mẫu, xin đưa gia nhân lui xuống. Ta và Vương phi chính sự cần bàn bạc.”

 

Tạ Thế Duy há hốc mồm định phản bác, nhưng giờ đây sinh hoạt của đều nhờ tiền bạc của đại ca. Hắn dám đắc tội, sợ đối xử như Tạ Thế Doãn, chỉ thể bất đắc dĩ mà rời .

 

Chờ cho ở tiền viện lui hết cả, Tạ Thế An mới cất lời: “Vương phi, mời .”

 

Hắn tin một Bình Tây Vương phi đang m.a.n.g t.h.a.i bỗng dưng đến Tạ gia. Một nữ nhân tái giá, nếu trọng sự, tuyệt đối sẽ chinh về nhà chồng cũ, còn đích nàng đến tận nơi.

 

“Ta quả thật việc riêng nên mới trở về Tạ gia.” Vân Sơ thở dài: “ tình cảnh của Tạ gia hiện tại... nghĩ là thôi .”

 

Tạ Thế An siết chặt nắm tay.

 

Quả nhiên, quả nhiên đoán đúng.

 

Hắn lên tiếng: “Ta và cũng từng là mẫu tử, Vương phi nhiều che chở cho . Giờ đây, cũng nên đến lượt chút gì đó để báo đáp. Nếu Vương phi từ bỏ, e rằng về sẽ sống yên lòng.”

 

Vân Sơ vẻ do dự, mãi một lúc lâu mới thổ lộ: “Ta đến đây là cậy nhờ tình nghĩa mẫu tử ngày , nhờ ngươi điều tra việc Cung Hi Vương tham gia gian lận khoa cử. Ngươi cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ bạc đãi ngươi, cần bao nhiêu tiền tài, ngươi cứ việc mở lời.”

 

Tạ Thế An chợt trầm mặc.

 

Khoa cử là con đường trọng yếu để triều đình tuyển chọn quan viên, cũng là cơ hội duy nhất cho hàn môn bách tính vươn lên. Nếu xuất hiện hành vi phá vỡ phép tắc, đó chính là sự sỉ nhục lớn đối với hoàng quyền. Bởi lẽ đó, Hoàng Thượng tuyệt đối dung thứ. Nếu sự việc xảy , chắc chắn sẽ nghiêm trị kẻ gây rối để răn đe cảnh cáo muôn đời!

 

Cung Hi Vương nhúng tay việc ư?

 

Nếu Bình Tây Vương tra xét thượng tấu, e rằng Cung Hi Vương...

 

Trong lòng Tạ Thế An nổi lên vô ý niệm mưu tính, song ngoài mặt y vẫn giữ vẻ trang trọng: “Có thể phân ưu cho Vương phi chính là vinh hạnh của tại hạ, dám đề cập đến tiền tài. Nếu Cung Hi Vương thật sự tham gia chuyện gian lận khoa cử, đối với những học sinh hàn môn như Tạ gia mà , đó chính là nỗi bất công ngút trời. Vô học sinh mười năm đèn sách khổ cực đều hóa thành công dã tràng... Ta nhất định tra rõ ngọn ngành, chỉ là giúp Vương phi, mà còn là giúp tất cả sĩ tử hàn môn đòi công bằng.”

 

 

Loading...