Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 383

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:29:15
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi bộ chương truyện ở phần .

 

Tạ Nhàn mở lời: “Hôm mùng một Tết, Thế Doãn cũng đến nhà con tặng một bức tranh chữ, đó cũng là bốn chữ ‘Bình an hỉ nhạc’.”

 

Vân Sơ âm thầm cảm thán. Sau khi Thính Vũ khuất núi, Tạ Thế Doãn trở thành một hài tử tâm tư kín đáo đến , e sợ nàng đa nghi nên tặng lễ vật cả hai phần giống như đúc.

 

“Con quả là sơ ý, chuẩn gì.” Sở Trường Sinh chống cằm trầm ngâm: “Doãn ca nhi đang sách, con tặng một chiếc nghiên mực mới, Nương thấy ?”

 

Vân Sơ lập tức gật đầu.

 

Sở Trường Sinh nhờ Tạ Nhàn mang lễ vật tặng. Tạ Nhàn đồng ý, nhưng trong lòng vẫn còn e sợ việc đến Tạ gia, vì sợ chạm mặt đại ca Tạ Thế An.

 

Nàng nghĩ ngợi một lát, vội một tờ giấy, nhảy xuống xe ngựa, tốn hai văn tiền nhờ một tiểu khất cái mang lễ vật tới Tạ gia.

 

Hai văn tiền đủ mua hai chiếc màn thầu lớn. Tiểu khất cái gõ cửa Tạ phủ, trực tiếp mang vật phẩm trong, thét lớn: “Đồ là gửi cho một tên là Tạ Thế Doãn!”

 

Người nhận vật phẩm chính là Nguyên thị. Cha chồng, trượng phu, cùng nhi tử Tạ Cảnh Ngọc của Nguyên thị đều là sách, bởi chỉ cần liếc mắt một cái, bà nhận chiếc nghiên mực là vật đắt giá.

 

Trên nghiên mực còn một tờ giấy nhỏ, đó chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Sinh đáp lễ.” Bà vội vàng cầm món đồ tìm Tạ Thế Doãn: “Doãn ca nhi, Sinh là ai? Con quen vị quý nhân như thế từ khi nào?”

 

Tạ Thế Doãn đưa tay giành lấy chiếc nghiên, khóe miệng lộ một nụ khó thấy. Hắn lập tức giấu nghiên mực xuống án thư đáp: “Lần con xin cơm, vô tình quen một bằng hữu.”

 

Vừa nhắc đến chuyện xin cơm, Nguyên thị lập tức thấy lòng áy náy khôn nguôi. Là do bà vô dụng, mới khiến tôn tử ngoài xin ăn cầu sống.

 

“Tổ mẫu, đừng cho Đại ca .” Tạ Thế Doãn cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Là con phạm sai lầm nên Đại ca mới cho phép Tổ mẫu ban cho con thức ăn. Nếu nhắc tới chuyện con xin cơm, chắc chắn Đại ca sẽ vô cùng áy náy.”

 

Nguyên thị gật đầu: “Chỉ cần con oán trách Đại ca là , tình cảm cốt nhục mạnh mẽ hơn tất cả.” Tạ Thế Doãn ngoan ngoãn cúi đầu lời.

 

Buổi tối, Vân Sơ sai phòng bếp chuẩn một bàn tiệc thịnh soạn, bảo Mạnh Thâm tới viện của nàng dùng bữa tối.

 

Sở Trường Sinh cùng Du ca nhi bước noãn các. Mạnh Thâm vài bước, quy củ vị trí đầu bàn.

 

Vân Sơ ôn hòa hỏi: “Hôm nay Thâm ca nhi nhập học Quốc Tử Giám, con cảm thấy thế nào?”

 

Chỉ thấy biểu cảm Mạnh Thâm khẽ cứng đờ một chút, đó đáp: “Đa tạ Cữu mẫu lo lắng, con cảm thấy học vấn của ở Quốc Tử Giám quả thật sâu rộng hơn vị đây của con.”

 

“Vậy là .” Vân Sơ gắp cho một miếng cá. Nàng tự hỏi bản quá đa nghi , nhưng nàng cứ cảm thấy dường như Mạnh Thâm điều gì đó thích hợp.

 

Mấy ngày tiếp theo, Mạnh Thâm đều đến chỗ Vân Sơ dùng bữa. Ban đầu Vân Sơ còn nghĩ là do bản đa tâm, nhưng suốt mấy ngày liền, tâm tình của Mạnh Thâm vẫn cứ âm trầm như . Nàng ý thức lẽ xảy chuyện gì đó ở Quốc Tử Giám.

 

Chờ đến khi bữa cơm kết thúc, Vân Sơ sang nhi tử: “Du ca nhi, Thâm biểu ca của con xảy tranh chấp với nào ở Quốc Tử Giám ?”

 

Sở Hoằng Du lắc đầu: “Thâm ca lợi hại, Vương đặc biệt yêu thích Thâm ca.”

 

Vân Sơ trầm ngâm. Chẳng lẽ nàng đa nghi thật ?

 

Ngày hôm , khi tiến cung thỉnh an, đường từ cửa cung đến Trường Thu Cung, chỉ cần rẽ sang một lối là sẽ tới Quốc Tử Giám.

 

Vân Sơ liền sai cung nhân khiêng kiệu vòng qua đó một lượt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-383.html.]

Dù Khánh Hoa tính tình lòng , song Mạnh Thâm là một đứa trẻ thiện lương. Nếu hài tử Vương phủ, thì với phận cữu mẫu, nàng cũng tròn trách nhiệm.

 

Nàng khẽ vén rèm kiệu ngoài, lúc là giờ nghỉ trưa của Quốc Tử Giám. Nàng trông thấy những tiểu hài tử đồng lứa với Du ca nhi đang vui đùa trong sân học đường.

 

Nàng kỹ một lượt nhưng thấy Du ca nhi . Vì thế, nàng đỡ tay nha bước xuống kiệu, tiến gần, xuyên qua cửa sổ. Nàng thấy Mạnh Thâm đang một trong học đường, vô cùng nghiêm túc sách. Trong khi khác còn đang vui chơi, hài tử chuyên tâm học hành.

 

Ban đầu gặp nó, nó chỉ là một hài tử ham vui. chỉ một năm nay, nó trưởng thành nhiều, lúc nào cũng chăm chú sách, thoáng chốc trở nên chững chạc. Vân Sơ bất giác nở nụ tự hào.

 

Nàng đảo mắt thì thấy Mạnh Thâm với vẻ mặt vui bước khỏi học đường. Vân Sơ bước nhanh hai bước về phía đó. Thái giám canh giữ bên ngoài Quốc Tử Giám lập tức cúi , chuẩn hành lễ. Nàng vẫy tay, ý bảo tiểu thái giám đừng để lộ phận của nàng.

Phạm Khắc Hiếu

 

Nàng thấy Mạnh Thâm về phía rừng cây phía học đường, ngay đó, ba bốn thiếu niên đồng lứa cũng chạy theo. Nàng nhận hai trong đó. Một là đương kim Lục hoàng tử, phong Thành Vương. Hắn thiếu một bên tai, khiến gương mặt tràn ngập vẻ hung dữ. Người còn chính là trưởng tử của Đại công chúa.

 

Sự hiện diện của Đại công chúa vô cùng mờ nhạt, thậm chí phong hào. nếu nhắc tới vị Lưu phò mã điện tiền thất nghi, Hoàng đế đích trảm quyết năm , thì ắt hẳn nhiều sẽ nhớ vị Đại công chúa . Mấy hài tử còn Vân Sơ nhận , nhưng cũng thể đoán bọn chúng đều là công tử của các gia tộc huân quý trong triều.

 

Một đám vây kín Mạnh Thâm. Lục hoàng tử dùng sức đẩy mạnh, Mạnh Thâm suýt chút nữa ngã lăn đất, đám còn đều phá lên. Vân Sơ lập tức trầm mặc.

 

Lục hoàng tử vốn thói bắt nạt khác. Trước đây, nhắm đến là Tạ Thế An – quý mến nhất. Giờ đây, Quốc Tử Giám kẻ mới thế chỗ, chính là Mạnh Thâm. Kể từ khi Lục hoàng tử thương, Hoàng thượng tỏ vẻ vô cùng yêu thương che chở, càng khiến thêm phóng túng, hề kiêng dè, giữa ban ngày ban mặt tụ tập ở đây ức h.i.ế.p khác.

 

Thu Đồng khẽ khàng dò hỏi: “Vương phi, dặn dò ?”

 

Vân Sơ thản nhiên mở miệng: “Đến Trường Thu Cung .”

 

Thu Đồng cho rằng Vân Sơ tìm Ân phi để kể chuyện, song cuối cùng, Vân Sơ chỉ đến thỉnh an, ở dùng cơm rời cung. Ân phi tâm cơ sâu sắc, Vân Sơ cũng Ân phi vì chuyện tìm Nguyên phi gây chuyện ầm ĩ. Nếu hai bọn họ lớn chuyện, cuối cùng vẫn nhờ Sở Dực mặt dẹp yên.

 

Buổi tối, Mạnh Thâm vẫn tới viện của Vân Sơ dùng bữa. Du ca nhi và Trường Sinh ríu rít trò chuyện, thỉnh thoảng sẽ hỏi tới một vài vấn đề học thuật, Mạnh Thâm đều nghiêm túc giải đáp.

 

Sau khi dùng cơm xong, Mạnh Thâm dậy xin phép lui, Vân Sơ giữ nó : “Thâm ca nhi ở Vương phủ một thời gian, cữu mẫu còn dịp trò chuyện riêng với con.”

 

Mạnh Thâm chần chừ, nặng nề xuống.

 

“Ta thấy bọng mắt con quầng thâm, là ngủ ngon giấc ?” Vân Sơ quan tâm hỏi: “Hay là ở đây con thoải mái?”

 

Mạnh Thâm vội đáp: “Là do tự con sách quá khuya nên mới thiếu ngủ, ở đây , phiền cữu mẫu nhọc lòng.”

 

Vân Sơ đặt chung xuống: “Thâm ca nhi, mẫu con ở Kinh thành, nếu con gặp chuyện gì, cứ cho cữu mẫu, cữu mẫu mới thể nghĩ cách giúp con.”

 

Mạnh Thâm mím môi, đáp lời.

 

Vân Sơ hỏi han một hồi, nó vẫn giữ im lặng. Nàng cảm thấy chút đau đầu. Công chúa Khánh Hoa quá nhiều, Mạnh Thâm quá ít.

 

“Hôm nay ngang qua Quốc Tử Giám, thấy Lục hoàng tử Thành Vương và một đám hài tử khác đang x.úc p.hạ.m con.” Vân Sơ chậm rãi mở miệng: “Thân phận con hề thấp, cần chịu tủi như .”

 

“Không tủi .” Mạnh Thâm cúi đầu : “Bọn họ chỉ đùa giỡn với con thôi.”

 

Thấy nó vẫn kiên quyết , Vân Sơ thở dài: “Vậy xem là cữu mẫu lầm .”

 

Mạnh Thâm lên, chắp tay thi lễ với Vân Sơ mới rời . Bước sân, nó ngẩng đầu ánh trăng treo cao.

 

Không , mà là một khi , e rằng sẽ khiến cữu cữu và cữu mẫu gặp rắc rối đáng . Hiện giờ Lục hoàng tử Hoàng Thượng sủng ái, trong khi cữu cữu đang cách chức tạm thời, hơn nửa năm thượng triều. Cữu cữu trực tiếp đối đầu với Lục hoàng tử chắc chắn sẽ chịu phần thiệt thòi. Hơn nữa, ngoại bà và mẫu nó tâm tư quá nông cạn, xúc động, chắc chắn sẽ vội vàng tấu lên, cuối cùng lợi lộc gì mà còn chê . Tội gì như ? Vả , đám Lục hoàng tử cũng chẳng gì nó, chỉ là nhờ nó bài tập giúp mà thôi.

 

 

Loading...