Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 389

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:29:21
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Thái Tử duỗi tay chỉ : “Sở Mặc, ngươi, ngươi ăn bừa bãi!”

 

Sở Dực khẽ lắc đầu.

 

Thái Tử vẫn còn quá đơn thuần, chỉ vài lời của Sở Mặc khiến Người nổi giận, sự chú ý của dời , từ chuyện gian lận khoa cử chuyển sang tranh chấp .

 

Hắn chắp tay bước : “Phụ hoàng, nhi thần việc khẩn tấu trình.”

 

Hoàng đế phất tay: “Chuẩn tấu!”

 

“Trong lúc nhi thần đến Đại Lý Tự tra án phát hiện một nam tử trung niên trú ngụ tại một thôn trang. Người tứ chi tàn phế, thể tự lo liệu sinh hoạt thường nhật, may mắn một bà lão bụng trong thôn cưu mang, cho ăn cho mặc. Thế nhưng, ngày đêm ngừng la hét đòi cáo trạng đương kim Cung Hi Vương, khẩn cầu bà lão đưa kinh để cáo ngự trạng!” Sở Dực chậm rãi : “Lúc nhi thần đến thôn trang nọ tra án, lúc thấy nam tử trung niên khẩn cầu bà lão đưa kinh. Bà lão cự tuyệt, cảnh chút hỗn loạn. Nhi thần bèn qua tìm hiểu tình huống, kết quả nhận nam tử ai khác, chính là Tất Triệt Tồn, Tất đại nhân của Công bộ!”

 

Sở Mặc đột nhiên ngây .

 

Tất Triệt Tồn vốn là thuộc Công bộ, nhưng y cũng tham dự việc biên soạn một đề mục trong các kỳ khoa cử liên quan. Toàn bộ đề thi về phương diện xây dựng và kỹ thuật đều xuất phát từ tay Tất Triệt Tồn.

 

Tất Triệt Tồn lẽ trong danh sách kẻ g.i.ế.c diệt khẩu của ! Tại y cứu sống? Tại ... còn Bình Tây Vương bắt gặp? Trên đời sự trùng hợp quỷ quái đến thế?

 

Không, thể nào!

 

“Tuyên Tất Triệt Tồn triều diện kiến!”

 

Hoàng đế lệnh. Cao công công vội vã truyền chỉ. Chỉ chốc lát , Tất Triệt Tồn hai thị vệ áp giải trong chính điện.

 

Lòng Sở Mặc tức thì nặng trĩu.

 

Nếu y vẫn còn ở thôn trang, ít nhất mất hơn một canh giờ mới thể cung. Vậy mà giờ đây y xuất hiện nhanh chóng đến thế. Điều chứng tỏ, Thái Tử cùng Sở Dực sớm bày bố việc từ cho buổi triều kiến ngày hôm nay.

 

Ta hề bất cứ sự chuẩn nào. Phải ứng phó đây? Đây là đầu tiên, một cảm giác nguy cơ tột độ bao trùm lấy .

 

Tất Triệt Tồn lăn từ cáng xuống đất, gào t.h.ả.m thiết: “Bệ hạ! Vi thần hồ đồ! Vi thần phạm trọng tội, thẹn với hoàng ân sâu dày, vi thần đáng c.h.ế.t... khi vi thần nhắm mắt xuôi tay, vi thần nhất định vạch trần tội trạng tày trời của Cung Hi Vương. Nếu , bao nhiêu sĩ tử hàn môn khổ sách vở mười năm ròng trời xanh sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát!”

 

Y than tỉ mỉ thuật chi tiết việc Cung Hi Vương dụ dỗ, ăn cắp đề thi khoa cử, tiết lộ cho Vương gia nhằm kiếm chác lợi lộc riêng.

 

“Bệ hạ, sở dĩ vi thần nông nỗi đều là do Cung Hi Vương g.i.ế.c diệt khẩu. Hắn chỉ đoạt mạng vi thần, mà còn dùng thủ đoạn hủy hoại việc ăn của vi thần, khiến thê nhi bất đắc dĩ về nguyên quán, nhà ở cũng bán . thưa Bệ hạ, trong thư phòng của tòa nhà đó, một mật thất lòng đất. Bên trong là thư từ Cung Hi Vương gửi cho vi thần, cùng với khoản tiền tài bất nghĩa vi thần kiếm trong mấy năm qua...”

 

Sắc mặt Hoàng đế phủ đầy sương lạnh, quát: “Người ! Lập tức lấy chứng cứ!”

 

Thân thể Sở Mặc mềm nhũn, suy sụp liệt nền đất lạnh.

 

Hắn đột nhiên ý thức , bản Sở Dực theo dõi từ khoảnh khắc sai g.i.ế.c diệt khẩu. Vì , Tất Triệt Tồn mới thể giữ tính mạng. Bình Tây Vương tỏ như rời xa chốn triều đình tranh đấu, nhưng kỳ thực vẫn ẩn trong bóng tối, chờ lúc thả lỏng cảnh giác nhất, liền hung hăng c.ắ.n trả một nhát chí mạng.

 

Hắn quá động. Bởi vì hề sự chuẩn từ , nên ứng đối .

 

Khi nhân chứng và vật chứng đưa tới, chứng cứ đều chỉ thẳng Sở Mặc. Hắn chỉ thể rạp đất, thốt nổi một lời biện minh.

 

“Án liên can cực lớn, giao cho Đại Lý Tự tiếp tục tra rõ!” Hoàng đế gằn từng chữ một, âm thanh lạnh lẽo vang vọng: “Cung Hi Vương Sở Mặc phạm trọng tội tày trời, lập tức tước bỏ phong hào và đất phong, giam lỏng tại Cung Hi Vương phủ, chờ ngày tái thẩm! Khâm thử!”

 

[]

 

Vân Sơ đang ôm Giác ca nhi no sữa, an nhàn phơi nắng. Đại phu dặn dò, tiểu hài tử mới sinh cần tiếp xúc với ánh dương nhiều một chút, cốt cách mới thể phát triển .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-389.html.]

 

Tuy nàng từng sinh hạ hai đứa con, nhưng đây là đầu tiên đích nàng chăm sóc hài tử từ A đến Z, nhũ mẫu chỉ phụ trách việc cho bú, còn đều do nàng tự tay lo liệu.

 

Sau khi Giác ca nhi chìm giấc ngủ say, nàng cũng kề bên, yên lặng sách. Chẳng mấy chốc, Thính Sương tới bẩm báo tình hình. Nàng nhẹ nhàng đặt hài nhi xuống, khẽ khàng bước ngoài.

 

“Vương phi, Cung Hi Vương Hoàng thượng giam lỏng.” Thính Sương thuật tin tức từ trong cung: “Quế gia chịu liên lụy, bộ cách chức điều tra. Thế cuộc trong cung biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ban đầu, một nửa quyền chấp chưởng lục cung của Hoàng hậu Huệ phi nắm giữ. nay Quế gia gặp chuyện, Huệ phi cũng giam cầm trong cung. Hoàng hậu tiếp tục quản lý bộ hậu cung, Công Tôn gia cũng nhờ đó mà dịp dương mi thổ khí...”

 

Không chỉ phủ Bình Tây Vương bàn tán, mà cả kinh thành đều ngừng nghị luận về chuyện . Nó trở thành đề tài nổi bật trong những buổi dư tửu hậu của giới đại quan cũng như dân chúng trong kinh thành.

 

“Này, ngươi tin gì ? Cung Hi Vương phế bỏ đấy! Chậc, nhi tử của Hoàng đế cũng ho. Đây thứ mấy xảy chuyện chứ?”

 

“Cung Hi Vương chẳng là tự tự chịu đó ? Làm chuyện gì , gian lận khoa cử! Nếu nhờ phận hoàng tử, e rằng đầu sớm rơi xuống đất .”

 

“Ta thắc mắc tại nhi tử hàn môn thiên tư trác tuyệt mấy năm đậu nổi tiến sĩ. Hóa là vì chịu móc nối với Cung Hi Vương. Thật sự đáng tiếc cho tài năng .”

 

“Chẳng bao nhiêu sĩ tử hàn môn vì chuyện chậm trễ đường công danh. Cung Hi Vương quả thực đáng đời!”

 

“Tôn nhi của lão phu lợi hại như thế, chắc chắn thể đỗ tiến sĩ, ai ngờ năm trượt. Chắc chắn là do Cung Hi Vương giở trò quỷ! Lão phu thề bỏ qua cho !”

 

“Nhi tử của cũng kéo chân trong vụ !”

 

Phạm Khắc Hiếu

“...”

 

Một đám nhân của các sĩ tử vô cùng phẫn nộ, cùng tập hợp , xông thẳng tới cửa phủ Cung Hi Vương, bắt đầu ném đá.

 

Một qua đường lòng đầy căm phẫn cũng ngừng ném trứng thối và rau cải thiu trong.

 

Sở Mặc trong tiền viện vương phủ, rõ mồn một tiếng c.h.ử.i rủa từ vô và tiếng đập rầm rầm cánh cổng lớn.

 

Hắn siết chặt nắm tay, nghiến răng: “Điêu dân! Một đám tiện dân vô tri!”

 

Hạ nhân trong phủ sợ hãi quỳ rạp đất.

 

Một đám phụ tá run bần bật mái hiên, vì là của Cung Hi Vương phủ nên tất cả đều giam lỏng, trong đó cả Tạ Thế An.

 

“Ngày thường các ngươi năng lớn tiếng lắm mà, giờ câm như hến cả ?”

 

Sở Mặc mấy chục phụ tá, lập tức cầm lấy một chiếc ly ném mạnh qua đó. Người hàng đầu tiên kém may mắn trúng trán, kêu lên một tiếng ngã nhào xuống đất.

 

Đám hạ nhân sợ hãi quỳ rạp xuống đất, chỉ trừ Tạ Thế An.

 

Suốt một năm qua, y cao lớn như một nam tử trưởng thành, bởi vì xung quanh đều đang quỳ xuống, khiến bóng hình y càng thêm cao ngất.

 

Y cúi đầu tới: “Vương gia cần quá phiền muộn.”

 

“Tất cả là do ngươi!” Sở Mặc giơ tay tát mạnh mặt Tạ Thế An: “Nếu ngươi cho bổn vương Sở Dực đang điều tra khoa cử, bổn vương cũng sẽ hồ đồ tay diệt khẩu, càng để nhân chứng rơi tay Sở Dực! Ngươi xem, Sở Dực phái ngươi tới vùng !”

 

Y duỗi tay bóp chặt cổ Tạ Thế An.

 

Tạ Thế An bóp cổ suýt tắt thở, hạ nhân bên cạnh vội vàng nhắc nhở: “Vương gia, Tạ Thế An nay luôn thông minh cơ trí, lẽ chủ ý gì cũng chừng. Nếu lời xảo ngôn thì Vương gia g.i.ế.c c.h.ế.t y cũng muộn.”

 

Lúc Sở Mặc mới chịu buông Tạ Thế An .

 

 

Loading...