Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 393
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:29:25
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng Hậu đầu Lê Tĩnh Xu, khóe môi lộ một nụ nhạt đầy cay đắng.
Phạm Khắc Hiếu
Nàng cả đời mưu tính khác, nào ngờ hôm nay tiện nhân 'mổ mắt', cuộc đời quả thực quá đỗi trớ trêu.
Hoàng Hậu áp giải khỏi Khôn Ninh Cung, thẳng tiến lãnh cung.
Lê Tĩnh Xu kinh hãi, yếu ớt thốt lên: “Nhị Lang, thể, thể ở Khôn Ninh Cung...”
Hoàng đế chỉ trầm mặc thoáng qua, dứt khoát: “Đưa nàng đến Dưỡng Tâm Điện.”
Tuy Hoàng Hậu phạm tội, biếm lãnh cung nhưng ngôi vị chính thất vẫn còn bỏ ngỏ.
Sắc mặt Lê Tĩnh Xu thoáng chút ngây dại.
Nàng vốn chỉ lấy lui tiến, Hoàng đế từ chối Khôn Ninh Cung một cách thẳng thừng như ?
Dưỡng Tâm Điện... cũng là một nơi chẳng tồi.
Các ma ma cẩn thận đặt Lê Tĩnh Xu kiệu, bốn tiểu thái giám nâng kiệu, vững vàng rước nàng thẳng tới Dưỡng Tâm Điện.
Toàn bộ Ngự Y Viện điều động, các ngự y túc trực sẵn sàng bắt mạch kê đơn cho Lê Tĩnh Xu...
Thế trận phô trương , cơ hồ chấn động bộ cung cấm.
“Trời đất ơi, Cẩm phu nhân cư ngụ tại Dưỡng Tâm Điện của Thánh Thượng ?”
“Nghe đồn Cẩm phu nhân và Hoàng Hậu nương nương xảy tranh chấp, Hoàng Hậu dùng lợi khí đả thương, Hoàng Hậu cũng vì thế mà giáng lãnh cung.”
“Cẩm phu nhân và Hoàng Thượng chẳng tư tình...”
“Ngươi quên , năm xưa Cẩm phu nhân suýt chút nữa là chính thất của đương kim Hoàng Thượng...”
“Thì nguyên do là thế.”
“Hoàng Hậu thất thế, liệu Cẩm phu nhân chễm chệ lên ghế Hậu cung ?”
“A, chuyện ... nàng cũng gần ngũ tuần, e rằng hợp quy củ.”
“Hợp hợp, chỉ Thánh ý là quyết định.”
“...”
Lời đồn đãi truyền khắp trong cung ngoài cung.
Các hạ nhân ở phủ Bình Tây Vương ngóng những lời đồn thổi ngoài cung cấm, lập tức về thuật cho Vương phi Vân Sơ.
Khóe môi nàng khẽ cong lên một độ cung đầy thâm ý.
Lê Tĩnh Xu quả thật từ thủ đoạn, đáng tiếc , bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đang rình ... Đương nhiên, lúc là thời điểm để chim sẻ tay.
Sở Mặc rơi tuyệt cảnh, khi giải quyết xong chuyện Hoàng Hậu, mục tiêu kế tiếp sẽ là phủ Bình Tây Vương.
“Bẩm Vương phi, Tạ Thế Doãn đến.”
Lộ Vi bước bẩm báo.
Vân Sơ khẽ gật đầu: “Đợi các hài tử dùng xong điểm tâm, dẫn nó tới gặp .”
Đây là đầu tiên Tạ Thế Doãn ghé thăm vương phủ trong suốt nửa năm trời. Nó cứ ngỡ Sở Trường Sinh sớm quên , nào ngờ mời tới.
“Thế Doãn, cuối cùng ngươi cũng tới.”
Sở Trường Sinh vô cùng nhiệt tình chào đón.
Nửa năm , Mẫu m.a.n.g t.h.a.i tiểu , nàng lo sợ bất trắc nên dám mời Thế Doãn tới phủ nữa.
Trước , con bé rõ tình hình Tạ gia, khi Ca ca rõ tất cả, nó mới nhận Tạ gia chẳng hạng lành gì, liền bắt đầu giữ cách với Tạ Thế Doãn. Lần mời Thế Doãn hôm nay, là theo ý của Mẫu nó.
Sau khi mấy đứa trẻ dùng xong điểm tâm, Tạ Thế Doãn dẫn tới Chính sảnh.
“Bái kiến Vương phi!”
Tạ Thế Doãn nghiêm cẩn cúi đầu hành lễ thỉnh an.
“Doãn ca nhi gầy .” Vân Sơ thở dài, hỏi: “Có Đại ca ngươi khắt khe với ngươi lắm ?”
Tạ Thế Doãn cúi đầu, trầm mặc đáp.
Vân Sơ khẽ : “Ngươi cứ với đại ca rằng ngươi thường xuyên lui tới Vương phủ. Ta nghĩ sẽ cố kỵ ngươi đôi chút.”
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-393.html.]
“Đa tạ Vương phi quan tâm.” Tạ Thế Doãn mở miệng: “Tiểu quận chúa là bằng hữu của , dùng tình bằng hữu để lợi cho . Hiện giờ thỏa , đa tạ Vương phi quan tâm.”
Vân Sơ cho mang tới một ít hoa quả, thưởng cho nó mang về.
Xe ngựa còn tới Tạ gia, Tạ Thế Doãn vội vàng bước xuống. Nó bất kỳ ai trong Tạ gia mối giao hảo giữa nó và Sở Trường Sinh.
Sau khi nó cửa thì cũng lúc Tạ Thế An về nhà. Nó thấy Tạ Thế An đang cầm một con búp bê kỳ quái trong tay. Bởi vì búp bê quá mức khác thường, nó nén nổi tò mò mà hỏi hỏi vài .
Tạ Thế An buồn liếc mắt đến Tạ Thế Doãn.
Hắn nhanh chóng sải bước đến viện của Tạ Thế Duy, lạnh lùng cất lời: “Từ ngày ngươi trở về Tạ gia, suốt ngày chỉ ăn bám lười biếng. Tạ gia dung chứa kẻ vô tích sự.”
Tạ Thế Duy hằn học đáp: “Nếu vì ngươi, Tạ gia đến nỗi . Ngươi còn dám trách cứ ? Ngươi lấy tư cách gì để giáo huấn !”
“Ta so đo với loại như ngươi.” Tạ Thế An gằn từng chữ một: “Bây giờ yêu cầu ngươi một việc. Nếu ngươi tròn việc , ngươi ăn uống ngủ nghỉ cũng sẽ can thiệp. Nếu xong, mau cút khỏi Tạ gia cho khuất mắt !”
Tạ Thế Duy siết chặt nắm tay.
Nhớ Tạ Thế Doãn từng lời, suýt nữa đại ca bỏ mặc đến c.h.ế.t đói, Tạ Thế Duy tin rằng , thể thật sự đuổi khỏi cửa.
Nó ngước cổ hỏi: “Chuyện gì? Nói rõ , nếu khó quá đây chịu ...”
“Ngươi cầm thứ đến phủ Bình Tây Vương.” Tạ Thế An chậm rãi : “Ngươi cứ tùy tiện ném xuống hồ, chôn sâu đất, hoặc giấu bất cứ nơi nào khuất mắt là .”
Tạ Thế Duy lập tức cự tuyệt: “Phủ Bình Tây Vương? Đó là nơi chốn nào? Một kẻ hèn mọn như thể bước chân ?”
“Ngươi thể nhờ hạ nhân của Vương phủ truyền lời, tổ mẫu sắp c.h.ế.t, sắp c.h.ế.t, Doãn ca nhi sắp c.h.ế.t... Tóm , chỉ cần ngươi Vương phủ thì gì cũng .” Tạ Thế An nhét thứ đó tay : “Ngươi chỉ duy nhất cơ hội .”
Tạ Thế Doãn trốn khuất trong góc tối, sợ hãi đến mức trợn tròn đôi mắt.
Rốt cuộc nó cũng rõ thứ trong tay đại ca là gì, chính là một con búp bê găm chi chít châm độc. Nếu thứ giấu Bình Tây Vương phủ, chắc chắn sẽ khiến cả Vương phủ gặp đại họa diệt .
Nó dám hít thở, vội vàng cất bước bỏ chạy. Chạy khỏi Tạ gia, xuyên qua đường cái, nó điên cuồng lao thẳng tới Bình Tây Vương phủ, gương mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Vương phi, Tạ Thế Doãn .”
Vân Sơ cho đưa nó .
“Vương phi, chuyện chẳng lành ...” Tạ Thế Doãn quỳ rạp đất, thuật tường tận những gì thấy và : “... Tuyệt đối thể để Tạ Thế Duy bước chân Vương phủ!”
Tâm tình Vân Sơ chút phức tạp.
Nàng để Trường Sinh mời Tạ Thế Doãn tới Vương phủ vốn là cho Tạ Thế Doãn trở thành quân cờ trong tay Tạ Thế An... Nàng ngờ, Tạ Thế Doãn lựa chọn về phía Vương phủ.
Tạ Thế Doãn của đời và Tạ Thế Doãn của đời giống .
Tạ Thế An vẫn là kẻ lòng khó lường, thủ đoạn tàn độc từ.
Tạ Thế Duy vẫn là thứ bùn nhão thể trát tường, chẳng chút triển vọng nào.
Chỉ Tạ Thế Doãn là đổi.
“Tốt, rõ. Ngươi hãy về .”
Vân Sơ sai ban thưởng bạc cho nó.
Tạ Thế Doãn vội vàng xua tay cự tuyệt: “Ta chỉ tới đây để bẩm báo, dám nhận thêm ban thưởng. Vương phi hậu đãi đủ nhiều .”
Nó lồm cồm dậy.
Quả nhiên, lúc chạng vạng, hạ nhân bẩm báo Tạ Thế Duy cầu kiến, Tạ Thế Khang bệnh tình nguy kịch, khẩn cầu Vương phi tay cứu giúp.
Vân Sơ lệnh cho hạ nhân trực tiếp đuổi Tạ Thế Duy khỏi cửa.
Sáng hôm , kẻ đến cầu kiến đổi thành Tạ Thế An.
Vân Sơ : “Cho .”
Tạ Thế An nắm chặt nắm tay, theo hạ nhân rảo bước Vương phủ.
Khắp Vương phủ đều hầu hạ, nào là cắt tỉa hoa cỏ, nào là quét dọn lá rụng, chùi rửa tường gạch... Mãi cho đến khi hậu viện, lượng hầu hạ mới giảm đôi chút.
Tạ Thế An ôm bụng, thấp giọng : “Thính Sương tỷ tỷ, thứ cho . Ta đột nhiên đau bụng quá, thể cho tiện phòng ?”
Thính Sương bình thản chỉ về một chỗ cách đó xa: “Ở ngay chỗ . Tạ đại thiếu gia xin hãy nhanh chân, Vương phi đang bận rộn, chớ để nàng đợi lâu.”
Tạ Thế An gật đầu về phía đó.
Đây là tiện phòng dành riêng cho hạ nhân, xây thành một dãy, bên ngoài trồng thêm hoa cỏ để lấn át mùi hôi, đồng thời cũng che khuất tầm mắt của qua đường.
Tạ Thế An thừa cơ hội tới bên một hồ nước nhỏ, xổm xuống, lén lút lấy con búp bê từ trong tay áo .
Chỉ cần ném con búp bê xuống, đó tố cáo Bình Tây Vương phủ cất giấu vật nguyền rủa, Đại Lý Tự điều tra tất sẽ tìm chứng cứ, khi Vương phủ ắt sẽ đoạt mạng.