Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 397
Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:29:29
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi xe ngựa tiến đến cửa cung thành, tốc độ chậm dần. Ngày Thọ yến, bá quan văn võ triều đều nhập cung chúc thọ, cổng thành chật như nêm, mất hơn một canh giờ mới khơi thông.
Vân Sơ và Sở Dực theo dòng tiến chính điện. Giờ đây, khách khứa tụ họp đông đúc.
Sở Dực ở hàng thứ ba, vị trí an tọa của cũng thuộc hàng đầu, Vân Sơ ngay bên cạnh.
Nàng thấy Hoàng Hậu đang an tọa bên cạnh Hoàng đế, đầu đội Phượng quan, dung nhan trang điểm tinh xảo nhưng vẫn chẳng thể che lấp sự tiều tụy, già nua. Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, mà vẻ ngoài của Hoàng Hậu héo hon trông thấy.
Sau đó, ánh mắt nàng chuyển sang Lê Tĩnh Xu đang cách đó xa. Vị Cẩm phu nhân từng suýt bỏ mạng vì vết đao chí mạng trong lời đồn đại, giờ đây khí phách dồi dào, sắc diện hồng hào, dường như còn tươi trẻ hơn vài tuổi.
Khách khứa bên thảy đều kìm mà xì xào bàn tán.
“Cẩm phu nhân vẫn ở Dưỡng Tâm Điện, nhưng Hoàng thượng hề ý giải thích rõ ràng?”
“Ta đoán Hoàng thượng ắt hẳn sẽ nhân dịp thọ yến để sắc phong Cẩm phu nhân thành Cẩm phi.”
“Đã tuổi mà còn nhập hậu cung, quả thực... thật đáng chê , Hoàng thượng hồ đồ quá đỗi.”
Những lời xầm xì lập tức lọt tai Lê Tĩnh Xu, sắc mặt bà phút chốc trở nên khó coi.
Bà dùng cả tính mạng để dốc sức mưu cầu, vốn tưởng rằng sẽ khiến Hoàng Hậu thể xoay chuyển cục diện, ngờ chỉ mới mấy ngày, Hoàng Hậu trở về Khôn Ninh Cung.
Bà đinh ninh rằng Hoàng thượng sẽ dùng một phân vị nào đó để đền đáp công lao, nhưng bà ở trong cung lâu như , ngoài việc ngày ngày ban thưởng thì chẳng nhận bất kỳ lời hứa hẹn chính thức nào. Cho dù mối quan hệ của bà và Hoàng thượng bại lộ, Hoàng thượng dường như... vẫn cam lòng ban cho bà phận, cứ mặc bà chịu đựng lời đàm tiếu của thế nhân.
lúc , một đội mỹ nhân thướt tha tiến , bắt đầu màn vũ đạo.
Lê Tĩnh Xu thấy Hoàng thượng chằm chằm đám mỹ nhân , ánh mắt chuyên chú hề rời .
Bà khỏi siết chặt nắm tay. Rốt cuộc cũng vì bà tuổi xế chiều... Phụ nhân khi già sẽ còn trọng vọng, khó lòng thu hút ánh mắt của khác nữa.
Bà ngước Hoàng thượng.
Hoàng đế cảm nhận ánh , liền đầu đối diện. Ánh mắt hai chạm .
Hoàng Hậu kế bên chỉ cảm thấy khí huyết trong sôi sục. Dẫu sớm còn thiết tha, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng ngay mắt, sự chói mắt vẫn khiến bà khó chịu vô cùng.
“Khải bẩm Hoàng thượng, Nhị điện hạ cầu kiến!”
Tiểu thái giám từ ngoài điện vội vàng tiến bẩm báo.
Cung Hi Vương phạm trọng tội, huỷ bỏ tước vị, nên hiện giờ đều chỉ gọi là Nhị điện hạ.
Hoàng đế nhíu mày: “Trẫm hạ lệnh giam cầm, cớ nó còn thể tiến cung?”
Tiểu thái giám khom đáp lời: “Khải tấu Hoàng thượng, Nhị điện hạ một bước một lạy, dập đầu tiến cung.”
Đại Tấn một quy định bất thành văn: dân chúng bình thường nếu nỗi oan khuất thể giải bày, thể thực hiện nghi thức tam bộ nhất bái (ba bước một lạy) đến cửa cung, đ.á.n.h trống thỉnh cầu diện kiến đương kim Hoàng thượng. Nhị hoàng tử lựa chọn dùng nghi thức , quả thực khiến thể bắt bẻ .
Hoàng đế dường như cảm động. Dù gì nữa, đây cũng là cốt nhục của trẫm, chỉ vì chúc thọ cho trẫm mà quỳ lạy tiến cung như thế .
“Tuyên !”
Hoàng đế hạ lệnh. Sở Mặc từ ngoài cửa điện chậm rãi tiến .
Đồng tử Hoàng Hậu co thắt . Sở Mặc phạm sai lầm tày trời như thế, cớ Hoàng thượng vẫn nguyện ý ban cho cơ hội thứ hai? Còn bà , bà vốn chẳng gì sai, cả đời cẩn trọng, vì Hoàng thượng mà chưởng quản cả một hậu cung rộng lớn, mà Hoàng thượng nỡ lòng đưa một kẻ khác tới thế vị trí của bà . Bà cảm thấy chính thật bi ai, đáng thương.
“Nhi thần tới chúc thọ Phụ hoàng!” Sở Mặc quỳ phục đất, khẽ khàng : “Nhi thần giam cầm tại Vương phủ, thể tìm mua những bức tranh chữ quý hiếm, nên đành cùng tú nương trong phủ học thêu thùa may vá, đích thêu cho Phụ hoàng một bộ áo lót. Hy vọng chiếc áo thể giúp Phụ hoàng chống đỡ phong hàn, tránh ốm đau quấy nhiễu.”
Cao công công nhận lấy bộ xiêm y , cung kính dâng lên mặt Hoàng đế.
Hoàng đế cẩn thận vuốt ve chiếc áo lót thô sơ chẳng hề tinh xảo , ngẩn hồi lâu. Ông thấy qua vô thọ lễ xa hoa, trân bảo quý giá, nhưng đây là đầu tiên ông nhận một món lễ vật giản dị đến thế trong tiệc mừng thọ, cũng là đầu tiên nhi tử đích may vá xiêm y cho . Bàn tay của đấng nam nhi vốn dùng để cầm bút chữ, sách thánh hiền, thế mà con trai ông dùng nó để thêu thùa, may vá.
Hoàng đế đầy rẫy cảm khái: “Mặc nhi tâm, đến thì hãy dùng bữa.”
Cao công công vội vàng sai dọn một chiếc bàn, vị trí ở phía Sở Dực một chút.
Sở Mặc vị trí, thành thật cúi đầu dùng bữa.
Hắn khẽ đầu quan sát tứ phía, lập tức thấy Sở Dực đang thủ thỉ cùng Vân Sơ, đôi phu thê trông vô cùng hòa thuận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-397.html.]
Hắn kìm mà cúi đầu lạnh lùng. Chờ khi trở Hộ bộ, điều đầu tiên chính là đến Đại Lý Tự, vạch trần tội danh phủ Bình Tây Vương cất giữ búp bê vu cổ nguyền rủa. Chờ khi dìm c.h.ế.t Sở Dực, lúc đó sẽ đến lượt Thái Tử.
Kể từ năm lên tám, ôm mộng lên ngôi vị chí tôn , cũng vì lẽ đó mà luôn nỗ lực ngừng.
Hắn vẫn luôn các lão sư tại Quốc Tử Giám khen ngợi, ngày càng trở nên ưu tú hơn cả Thái Tử.
Chỉ vì Thái Tử lớn hơn vài tuổi, chỉ vì Thái Tử do Hoàng Hậu sinh , nên ngai vị tất yếu thuộc về Thái Tử ư? Dựa lẽ gì mà cứ lập trưởng mà lập hiền? Thể chế của Đại Tấn, đến lúc đổi .
Trong lúc đang trầm ngâm vô ý niệm thì Quốc sư bên bỗng nhiên dậy: “Khải bẩm Hoàng Thượng, vi thần mới tiện tay bấm độn một chút, thế mà tính kẻ đang dùng vu cổ nguyền rủa Long thể của Bệ hạ!”
“Cái gì?”
Hoàng đế lập tức thoát khỏi cảm giác tình phụ tử lâng lâng do Sở Mặc tạo . Người phắt dậy: “Quốc sư, khanh rõ xem nào!”
Cánh môi Sở Mặc khẽ nhếch lên.
Hắn vốn định chờ khi bản định thì mới giáng cho lão Tam một đòn chí mạng, nhưng ngờ Quốc sư tính . Xem Quốc sư cũng của lão Tam.
Có Quốc sư mặt, độ chân thật của chuyện càng cao hơn, hiểm họa thế nào cũng lan tới chỗ .
Sở Mặc thản nhiên uống một ngụm rượu, ngay ngắn xem kịch vui.
Đinh Nhất Nguyên lấy ba đồng tiền từ trong tay áo , tính toán hồi lâu : “Phương đông, hắc khí ngút trời, vu cổ xuất phát từ nơi đó. Xin Hoàng Thượng mau chóng sắp xếp tra xét! Nếu chậm trễ thì e là thọ nguyên của Hoàng Thượng sẽ tổn hại!”
Hoàng đế dám lấy long thể đùa giỡn, lập tức sai Quốc sư dẫn theo Ngự Lâm Quân tức tốc điều tra.
Hôm nay là thọ yến của Người, cuối cùng xảy chuyện kinh hoàng như , sắc mặt Người vô cùng khó coi. Người bên ngừng lo lắng đề phòng, tai ương sẽ giáng xuống nhà ai.
Sở Mặc đầu về phía Sở Dực, mở miệng : “Tam nghĩ về chuyện ?”
Sở Dực trầm mặc đáp: “Cũng là kẻ nào dám cả gan nguyền rủa phụ hoàng, tuyệt đối thể xử lý nhẹ nhàng!”
Sở Mặc hứng thú : “Vậy tam cảm thấy nên xử lý thế nào mới ?”
“Đương nhiên là tru di tộc, đầu rơi xuống đất!” Thái Tử bên cạnh lạnh lùng : “Phụ hoàng vẫn còn đang tráng niên mà kẻ dám sử dụng vu cổ, việc khác gì mưu phản?”
Trên mặt Hoàng Hậu cũng lộ vẻ khẩn trương.
Bà cũng vì hôm nay xảy chuyện như .
Cũng thôi, cứ xem tình hình phát triển thế nào .
Bà yên lặng liếc mắt hiệu cho Doãn ma ma đang đằng .
Mọi bất an chờ đợi, một ai tâm tình nhấm nháp những trân tu mỹ vị hôm nay.
Hơn nửa canh giờ qua , cuối cùng Đinh Nhất Nguyên cũng dẫn trở .
Mọi thấy tay là một miếng vải màu vàng vẽ đầy phù chú, mảnh vải là một con búp bê màu đen ghim đầy kim châm.
Sau lưng búp bê dán một tờ giấy, giấy chính là sinh thần bát tự của nào đó.
“Khải bẩm Hoàng Thượng, nội dung trong tờ giấy chính là sinh thần bát tự của Bệ hạ!” Đinh Nhất Nguyên lạnh lùng : “Đây là một vu thuật cổ xưa của dân gian, sinh thần bát tự giấy, đó dùng kim châm ngâm thủy ngân ghim búp bê. Một hai ngày sẽ phát sinh vấn đề gì, nhưng thời gian càng dài, thể Hoàng Thượng sẽ chậm rãi héo mòn, như tằm ăn sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn một chiếc vỏ rỗng...”
Hai mắt hoàng đế như tóe lửa: “Vật , rốt cuộc tìm thấy ở nơi nào!”
Sở Mặc nhạt.
Thứ là thứ mà khi Tạ Thế An tìm ...
Hắn lẳng lặng liếc Sở Dực.
Ngày c.h.ế.t của lão Tam tới . Tội danh nguyền rủa phụ hoàng còn nghiêm trọng hơn cả gian lận khoa cử, cho dù xử c.h.ế.t thì cũng sẽ biếm vi thứ dân.
“Bẩm báo Hoàng Thượng, vật tìm thấy trong hồ nước của phủ Cung Hi Vương!” Đinh Nhất Nguyên lớn tiếng .
Phạm Khắc Hiếu
Sở Mặc kinh ngạc sững sờ.