Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 408

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:30:02
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lần đầu tiên nhận bản xứng với vị trí Thái Tử.

 

Cho tới nay, thứ đều mẫu hậu gánh vác , giúp xử lý đủ thứ chuyện. Hiện giờ chỉ còn một , gì cả.

 

Đương nhiên thuộc hạ của cũng tài, nhưng thái phó, thái sư, thái bảo, mỗi một kiến nghị, nên ai.

 

Hắn cảm thấy vô cùng bối rối.

 

Hắn thật vô dụng.

 

Hắn nhớ lời lão tam từng , rằng mẫu hậu dùng sinh mạng để đổi lấy sự áy náy của Phụ hoàng. Hắn cuốn vòng xoáy đấu đá , chỉ mong sống yên , còn run sợ suốt ngày đêm.

 

“Phụ hoàng!” Thái Tử xốc áo bào quỳ xuống, thẳng lưng : “Từ khi mẫu hậu qua đời, đêm nào nhi thần cũng mơ thấy mẫu hậu, mẫu hậu ngắm giang sơn Đại Tấn. Nhi thần bất hiếu, lúc mẫu hậu tại thế thể tận hiếu, vì nhi thần thành tâm nguyện của mẫu hậu! Nhi thần từ đến nay ngu dốt kém cỏi, văn bằng Nhị , võ bằng Tam , phương diện đều nhờ cậy mẫu hậu gánh vác... Mẫu hậu , nhi thần cũng tâm lực, cũng năng lực để tiếp tục trữ quân, nhi thần thỉnh cầu Phụ hoàng hủy bỏ tước vị Thái Tử của nhi thần!”

 

Lời giống như giọt nước đổ chảo dầu, khiến thứ sục sôi dậy sóng.

 

“Gì cơ? Là lầm ? Thái Tử tự thỉnh cầu phế bỏ tước vị?”

 

“Thái Tử là Đích tử, là Trưởng tử, từng mắc lầm nào, thể tùy tiện phế bỏ?”

 

“Thái Tử, mau tấu lên Hoàng thượng, rằng lời ngài chỉ là hồ đồ nhất thời!”

 

“Thái Tử điện hạ...!”

 

Phe phái của Thái Tử mồ hôi đầy đầu.

 

Mấy ngày nay Thái Tử giám quốc, tuy xảy một vài vấn đề nhỏ nhưng cũng gây ảnh hưởng lớn đến triều chính. Có đám bọn họ chằm chằm, Thái Tử tầm thường cũng .

 

Bách quan văn võ ngàn vạn cũng nghĩ tới, Thái Tử trò kinh thiên động địa ngay mặt họ, thỉnh cầu Thánh thượng phế bỏ tước vị của .

 

Từ xưa đến nay, trải qua bao đời phong kiến, từng Hoàng Hậu tự xin phế hậu, nhưng bao giờ vị Thái Tử nào tự xin phế bỏ Đông Cung. Chuyện quả thực là trò lớn nhất cho thiên hạ.

 

“Khởi bẩm Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, trữ quân thực tài, gánh vác giang sơn.” Thái Tử quỳ gối tâu lên: “Tóm , kẻ đó là nhi thần. Kính xin Phụ hoàng thành , để nhi thần phép đưa thê nhi rời kinh, vân du khắp Đại Tấn, thành tâm nguyện lớn nhất của mẫu hậu!”

 

Hoàng đế khẽ nắn vuốt ngón tay cái, trầm ngâm hồi lâu mới cất lời: “Ngươi chắc chắn ? Phải rằng, quân vương cất lời, thể thu hồi. Một khi trẫm phế ngươi, chuyện sẽ còn bất kỳ đường cứu vãn nào nữa!”

 

Thái Tử kiên định gật đầu: “Nhi thần suy nghĩ thấu đáo, kính xin Phụ hoàng hạ chỉ ban ân!”

 

Hoàng đế lặng lẽ thẳng .

 

Đây là con trai đầu lòng của ngài, chào đời phong Thái Tử, dọn Đông Cung.

 

Thế nhưng , ngài dần nhận Thái Tử quá mức tầm thường, văn chương thua kém khác, học võ cũng chẳng thiên phú, mặt đều chẳng thể bì kịp với .

 

Thái Tử là trưởng tử, là đích tử, còn Hoàng Hậu trù tính chuyện. Bấy lâu nay, ngài vẫn luôn nhẫn nại chờ đợi, chờ đến một ngày Thái Tử sẽ trở nên ưu tú hơn.

 

nào ngờ, ngài kịp đợi Thái Tử trưởng thành thì chính tai tự xin phế vị.

 

Một ngay cả bản cũng từ bỏ, thì còn thể nên nghiệp lớn gì nữa? Hoàng đế cảm thấy thất vọng vô bờ bến.

 

“Tuyên chỉ! Lập tức phế bỏ tước vị Hoàng Thái Tử, sắc phong Thái Tử Nhân Vương, ban cho đất phong, khâm thử!”

 

“Nhi thần khấu tạ Phụ hoàng, Phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

 

Thái Tử dập đầu ba cái, âm thanh vang dội khắp đại điện.

 

Trong khoảnh khắc , cảm thấy nhẹ nhõm, như giải thoát khỏi gông cùm.

 

Từ nay, cần lo lắng kẻ khác ám toán.

 

Không cần lo sợ những cận bỏ mạng vì .

 

Cũng cần tiếp tục mưu toan tàn hại thủ túc.

 

Ngày thứ ba khi Thái Tử phế, mang theo thê nhi, thị rời kinh đến đất phong.

 

Vân Sơ vô cùng bội phục sự quyết đoán của Thái Tử. Nếu thể dứt áo như thế, sẽ mãi mãi cuốn vòng xoáy chính trị , và kết cục hẳn chẳng khác kiếp là mấy.

 

Chuyện Thái Tử phế cũng nhanh chóng lan truyền, dân phố xá bàn luận sôi nổi ngớt.

 

Từ lâu đến tửu quán khắp kinh thành, cũng vang lên tiếng bàn tán về việc phế Thái Tử.

 

“Dù Thái Tử xuất chúng hiền năng, nhưng dù ngài cũng là đích trưởng tử, thật sự khó hiểu tại ngài tự nguyện xin phế vị.”

 

“Hoàng Hậu băng hà, Thái Tử chịu đả kích nặng nề, thêm hai vị trắc phi, thứ phi đang m.a.n.g t.h.a.i cũng lượt mất mạng, hẳn là ngài thấy càng nhiều vô tội bỏ mạng vì tranh đoạt hoàng quyền.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-408.html.]

“Thái Tử vẫn còn quá mức đơn thuần. Thân phận định sẵn lội vòng xoáy , một khi tân hoàng đăng cơ, đầu tiên khai đao, e rằng chính là Nhân Vương .”

 

“Chậc, các vị xem, Thánh thượng sẽ lập ai tân Thái Tử?”

 

“Giờ đây tuy còn vài vị hoàng tử, nhưng xuất chúng nhất còn sót chỉ Tam hoàng tử Bình Tây Vương mà thôi.”

 

“Bình Tây Vương kiêu dũng thiện chiến, diệt sạch lũ hãn phỉ Đại Tấn, nhưng một kẻ vũ phu như thể ngôi vị Thái Tử ?”

 

“Ngươi xem ngươi kìa, vị Hoàng đế khai quốc của Đại Tấn chẳng cũng là bậc vũ phu đó , gì mà ?”

 

“...”

 

Kể từ khi Thái Tử phế, cả bách tính ngoài phố lẫn quan viên trong triều đều nghị luận sôi nổi về việc lập tân Thái Tử. Hầu như mỗi khi thượng triều, khẩn cầu Thánh thượng chọn kế vị.

 

Chẳng qua, Hoàng đế vẫn giữ thái độ im lặng, tỏ vẻ gì.

 

Hơn nữa, hình như bệnh tình của Hoàng đế càng ngày càng trầm trọng. Thời gian ngự triều mỗi ngày rút ngắn nửa canh giờ, khiến cho chúng thần chuyện tấu cũng chỉ đành ngậm tăm nuốt xuống.

 

Thời gian trôi thật mau, thoáng chốc tới ngày đại hôn của Trang Thân Vương Sở Thụy.

 

Kể từ tiệc mừng thọ, khi Sở Thụy cứu giá Hoàng đế, chỉ phong Vương gia mà còn ban cho phủ , chính là phủ An Tĩnh Vương cũ.

 

Vương phủ tu sửa trang hoàng, còn vẻ xa hoa lộng lẫy như , đó là phong thái u tĩnh, lịch sự và tao nhã.

 

Đèn lồng đỏ treo rực rỡ khắp nơi, cửa sổ và vách tường đều dán đầy chữ hỉ, khách khứa tấp nập, khí vô cùng náo nhiệt.

 

Sở Thụy còn phụ mẫu, bởi Hoàng đế đặc biệt hạ lệnh cho Vân phi trưởng bối, chủ vị, nhận lễ bái của đôi tân nhân.

 

“Nhất bái thiên địa!”

 

“Nhị bái cao đường!”

 

“Phu thê đối bái, đưa tân nương động phòng!”

 

Trong tiếng hô lanh lảnh của vị lão thái giám, đôi tân nhân thành lễ nghi. Tân nương đưa động phòng, còn tân lang Sở Thụy thì ở tiếp đãi tân khách.

 

Sở Thụy vốn là cô nhi của Tiền Thái Tử, từng liên lụy vì chuyện Thái Hậu tạo phản. Nay lập công lớn, phong thưởng, còn cưới tôn nữ của cữu gia Hoàng đế. Hắn xem như trở thành nửa cận mặt Thánh thượng, bởi nhiều vị đại thần trong triều tề tựu đến đây uống chén rượu mừng của .

 

“Cung chúc Trang Thân Vương!”

 

“Kính chúc Vương gia và Vương phi bách niên giai lão!”

 

“Cung chúc Vương gia sớm sinh quý tử, nối dõi tông đường!”

Phạm Khắc Hiếu

 

Sở Thụy nâng chén, đáp lễ và chạm cốc với . Thân thể vẫn yếu ớt, nên trong chén chỉ là xanh, nhưng ai nấy đều thấu hiểu và hề chấp nhặt.

 

Sở Dực cùng Sở Thụy chạm chén, chậm rãi cất lời: “Huynh chúc mừng ngươi.”

 

Sở Thụy khiêm tốn mỉm : “Đa tạ Huynh trưởng.”

 

Vân Sơ cùng một đoàn phụ nhân tiến tân phòng để xem mặt tân nương.

 

Tân nương là tiểu thư Tô gia An Định. Gia chủ Tô gia chính là cữu cữu của đương kim Thánh thượng. Tuy Tô gia chỉ nghề thương buôn, nhưng địa vị hề tầm thường chút nào.

 

Bởi , dẫu Trang Thân Vương phi là nữ nhi của thương hộ, nhưng các quý nữ kinh thành cũng chẳng dám tỏ vẻ khinh thường nàng .

 

“Bộ giá y của Trang Thân Vương phi quả thực vô cùng mắt.”

 

“Vương phi xuất An Định, hẳn quen với khẩu vị kinh thành. Vừa trong phủ một đầu bếp là An Định, nếu Vương phi cần gì cứ việc dặn dò .”

 

“Vương phi đến, cần cùng chúng tham dự nhiều yến tiệc, tiệc , kết giao bằng hữu để sớm quen.”

 

Chư vị phu nhân vô cùng nhiệt tình, tân phụ Tô Tử Nguyệt hổ gật đầu đáp lời.

 

Vân Sơ cũng hùa theo vài câu chúc phúc hợp tình hợp lý.

 

Thấy thời gian còn sớm, nhóm phụ nhân dắt tay rời , đường , bọn họ nhịn bắt đầu bàn tán:

 

“Trang Thân Vương phi trông thật trẻ, dường như kém Vương gia đến tận mười mấy tuổi.”

 

“Thoạt vẫn chỉ như một tiểu cô nương, hiểu chuyện đời, e rằng khó lòng sinh tồn trong hoàng thất.”

 

“Có Hoàng Thượng che chở, nào ai dám khi dễ nàng? Hơn nữa, nàng là tai mắt Hoàng Thượng sắp xếp bên cạnh Trang Thân Vương, Trang Thân Vương cũng dám đối xử lạnh nhạt.”

 

“Lời mà ngươi cũng dám , suỵt!”

 

“...”

 

 

Loading...